Che chở con cái bạn khỏi việc lạm dụng máu
1 “Kìa, con-cái là cơ-nghiệp bởi Đức Giê-hô-va mà ra” (Thi-thiên 127:3). Nếu bạn được Đức Giê-hô-va cho thừa hưởng một di sản quí báu như thế, thì là bậc cha mẹ, bạn có một trách nhiệm tuy quan trọng, nhưng vui sướng là được huấn luyện, chăm sóc và bảo vệ con cái. Chẳng hạn, bạn có hành động hợp lý để che chở con bạn khỏi bị tiếp máu không? Con bạn sẽ phản ứng thế nào khi đứng trước viễn cảnh một vụ tiếp máu? Bạn có thảo luận với gia đình về những gì bạn có thể làm để đối phó một cách hữu hiệu trong một tình thế khẩn cấp khi người ta hăm tiếp máu không?
2 Việc chuẩn bị cho gia đình bạn đối phó với những tình thế ấy không nhất thiết phải là một lý do để lo âu hoặc căng thẳng quá độ. Bạn không thể lường trước và chuẩn bị cho mọi bất trắc trong cuộc đời, nhưng có nhiều việc bạn, là bậc cha mẹ, có thể làm trước để che chở con bạn khỏi bị tiếp máu. Sao lãng những trách nhiệm này có thể đưa đến hậu quả là con bạn bị người ta tiếp máu khi được điều trị. Ta có thể làm gì?
3 Niềm tin vững chắc là điều quan trọng: Bạn nên suy nghĩ chín chắn xem niềm tin của bạn nơi luật pháp của Đức Chúa Trời về máu vững chắc đến mức nào. Bạn có dạy con bạn vâng lời Đức Giê-hô-va về vấn đề này, như là bạn dạy chúng luật pháp của ngài về tính lương thiện, luân lý đạo đức, sự trung lập, và những khía cạnh khác của đời sống không? Chúng ta có thật sự nghĩ như luật pháp của Đức Chúa Trời ghi nơi Phục-truyền Luật-lệ Ký 12:23: “Phải giữ mình, chớ ăn huyết” không? Câu 25 nói: “Đừng ăn huyết, hầu ngươi và con-cháu ngươi được phước, bởi vì có làm điều ngay thẳng trước mặt Đức Giê-hô-va”. Một bác sĩ có thể cho là máu sẽ “làm việc điều trị tiến hành tốt đẹp” cho con bạn, nhưng bạn phải quyết tâm không nhận tiếp máu trước khi tình thế khẩn cấp xảy ra, xem trọng mối quan hệ với Đức Giê-hô-va hơn là bất cứ việc nào được cho rằng sẽ kéo dài đời sống nhưng lại vi phạm luật pháp Đức Chúa Trời. Quyết định của chúng ta có liên hệ đến việc chúng ta được ân huệ của Đức Chúa Trời bây giờ và sự sống đời đời trong tương lai!
4 Đúng vậy, Nhân-chứng Giê-hô-va quan tâm đến sự sống. Họ không muốn chết. Họ muốn sống để ca ngợi Đức Giê-hô-va và làm theo ý muốn ngài. Đó là lý do tại sao họ đến bệnh viện và đưa con cái đến đó để điều trị. Họ yêu cầu các bác sĩ chữa bệnh cho họ, và khi người ta bảo rằng máu là phương pháp trị liệu y học tiêu chuẩn, họ yêu cầu người ta thay thế bằng phương pháp trị liệu không dùng máu. Có nhiều phương pháp trị liệu khác không dùng máu. Các bác sĩ có kinh nghiệm đang dùng những phương pháp ấy. Những phương pháp này không phải là y học lang băm nhưng bao gồm những phương pháp và cách thức trị liệu theo y khoa được chứng minh bằng tài liệu trong các tập san y học hàng đầu. Hàng ngàn bác sĩ trên khắp thế giới đang hợp tác với chúng ta để trị liệu hữu hiệu mà không dùng máu, mặc dầu đôi khi vẫn còn khó tìm ra những bác sĩ sẵn sàng điều trị thiếu nhi Nhân-chứng mà không dùng máu.
5 Tìm một bác sĩ chịu hợp tác: Các bác sĩ có nhiều khía cạnh phải quan tâm khi điều trị bệnh nhân, và khi bạn yêu cầu họ điều trị con bạn mà không dùng máu, điều này làm công việc họ khó khăn thêm. Một số bác sĩ đồng ý điều trị người lớn đồng thời tôn trọng nguyện vọng của họ về máu miễn là những người này điền vào giấy miễn tố. Một số người cũng đồng ý điều trị cho những thanh thiếu niên tỏ ra thành thục, bởi vì một số tòa án nhìn nhận rằng thanh thiếu niên thành thục có quyền tự ý lựa chọn cách điều trị cho mình. (Xem Tháp Canh, ngày 1-2-1992, trang 22, 23, bàn về việc thanh thiếu niên phải như thế nào để coi là thành thục). Tuy nhiên, bác sĩ có thể từ chối điều trị thiếu nhi, đặc biệt là trẻ sơ sinh, trừ khi họ được phép tiếp máu cho chúng. Thật thế, có rất ít bác sĩ sẽ bảo đảm 100% là họ sẽ không dùng máu trong bất cứ hoàn cảnh nào khi điều trị một thiếu nhi. Vì lý do y tế và pháp luật, phần đông các bác sĩ cảm thấy họ không thể cam kết như thế. Tuy vậy, càng ngày càng có nhiều bác sĩ muốn chữa bệnh cho con cái của Nhân-chứng Giê-hô-va đồng thời tôn trọng nguyện vọng của chúng ta về máu miễn là họ cảm thấy họ có thể làm được.
6 Vì lý do này, nói sao nếu khi tìm một bác sĩ để chữa bệnh cho con bạn, bạn gặp một người có tiếng là sẵn sàng hợp tác với Nhân-chứng Giê-hô-va và trong quá khứ đã từng giải phẫu không dùng máu cho những Nhân-chứng khác, song ông cảm thấy là luật pháp không cho phép ông cam kết một cách tuyệt đối là sẽ không dùng máu? Tuy nhiên, ông bảo đảm với bạn là ông cảm thấy lần này cũng sẽ không có vấn đề gì. Bạn có thể quyết định đây là sự lựa chọn tốt nhất. Trong những trường hợp này bạn có thể kết luận rằng bạn có thể để cho người ta điều trị. Tuy nhiên, hãy nói thật rõ là cho phép người ta điều trị con bạn không có nghĩa là cho phép tiếp máu. Chọn con đường này là trách nhiệm bạn phải gánh lấy; người khác sẽ không nghĩ rằng quyết định của bạn là sự hòa giải.
7 Dĩ nhiên, nếu bạn có thể tìm được một cách trị liệu hợp lý khác sẽ làm giảm đi hoặc có thể loại bỏ việc dùng máu, rất có thể bạn sẽ chọn giải pháp ít mạo hiểm này hơn. Người ta mong đợi rằng bạn sẽ cố gắng hết sức để tìm ra một bác sĩ hoặc bác sĩ giải phẫu đồng ý với lập trường của bạn về máu hơn bất cứ bác sĩ nào khác. Cách tự vệ tốt nhất là phòng xa. Hãy cố gắng hết sức để tìm trước một bác sĩ chịu hợp tác. Nếu có thể được, hãy cố gắng tránh các bác sĩ và bệnh viện nào không chịu hợp tác.
8 Tại một số nước, một yếu tố khác có thể ảnh hưởng quyết định có truyền máu hay không là cách trang trải chi phí bệnh viện. Tại những nơi cha mẹ có bảo hiểm sức khỏe hoặc sự bảo đảm khác cho phép họ chọn một bác sĩ tùy ý, thì con cái có thể dễ thoát khỏi tay của các bác sĩ hoặc nhân viên bệnh viện không chịu hợp tác. Thường thường, việc có đủ tài chánh để trả chi phí cũng là một yếu tố quyết định một gia đình sẽ nhận được loại dịch vụ và sự hợp tác nào của bệnh viện và bác sĩ. Ngoài ra, một bệnh viện hoặc bác sĩ có sẵn sàng nhận việc chuyển viện một thiếu nhi hay không thường tùy ở khả năng trang trải chi phí của cha mẹ. Và các người mẹ tương lai, điều quan trọng là các bạn chăm sóc sức khỏe trong thời kỳ thai nghén! Điều này giúp rất nhiều để ngăn ngừa việc đẻ non và các biến chứng có liên quan, bởi vì phương pháp tiêu chuẩn trị liệu trẻ đẻ non và các vấn đề của chúng nhiều khi cần đến máu.
9 Đôi khi các bác sĩ than phiền là Nhân-chứng Giê-hô-va đợi đến phút chót mới bàn đến lập trường về máu. Chớ bao giờ để cho điều này xảy ra. Một trong những việc đầu tiên mà các cha mẹ là Nhân-chứng nên làm khi đi đến bệnh viện hoặc khi khám bác sĩ là bàn đến lập trường của họ về máu. Nếu cần phải giải phẫu, hãy yêu cầu được tiếp xúc sớm với bác sĩ gây mê. Bác sĩ giải phẫu có thể giúp bạn làm điều này. Ta nên xem xét kỹ các giấy tờ nhập viện. Bạn có quyền gạch bỏ bất cứ câu nào bạn không muốn. Muốn cho chắc chắn, hãy viết xuống rõ ràng trên tờ khai nhập viện rằng vì lý do tôn giáo và sức khoẻ, bạn không muốn dùng máu hoặc cho phép người ta dùng máu trong bất cứ hoàn cảnh nào.
10 Tổ chức Đức Giê-hô-va giúp đỡ: Tổ chức của Đức Giê-hô-va có sự sắp đặt nào để giúp bạn che chở con cái khỏi bị tiếp máu? Có nhiều sự sắp đặt. Hội đã xuất bản nhiều tài liệu nhằm giáo dục chúng ta về máu và các phương pháp trị liệu không dùng máu. Bạn đã nghiên cứu cuốn sách mỏng How Can Blood Save Your Life? và các sách báo khác nói về đề tài này. Các anh chị em tại hội thánh địa phương cũng có thể giúp đỡ và nâng đỡ bạn nhiều. Khi bệnh tình nguy kịch, các trưởng lão có thể xét là nên cử người thay phiên nhau túc trực 24 giờ tại bệnh viện, tốt nhất là một trưởng lão cùng với cha mẹ của bệnh nhân hoặc một người bà con gần. Người ta thường tiếp máu khi tất cả bà con và bạn bè đã về nhà vào ban đêm.
11 Ở Hoa Kỳ có hơn 100 Hospital Liaison Committees (Ủy ban Liên lạc Bệnh viện) tại những thành phố lớn (tại Canada: 31, tại Pháp: 95). Tất cả các hội thánh đều được chỉ định một ủy ban gồm có những anh được huấn luyện; họ sẵn sàng giúp đỡ. Hãy nhờ các trưởng lão gọi điện thoại cho họ khi cần. Không nên gọi họ về những vấn đề không nghiêm trọng, nhưng chớ đợi quá lâu nếu nhận thấy có một vấn đề nghiêm trọng có thể đang phát sinh. Họ thường có thể cung cấp danh sách các bác sĩ chịu hợp tác và đề nghị các bác sĩ thay thế. Nơi nào cần và có thể được, các anh này thu xếp để có mặt tại chỗ và giúp đối phó với vấn đề.
12 Phòng xa và đối phó khi tòa án can thiệp: Nếu một bác sĩ hoặc một bệnh viện có ý định xin một lệnh của tòa án để tiếp máu cho con bạn thì sao? Đây có phải là lúc buông xuôi, nghĩ rằng không thể làm gì hơn được nữa? Chắc chắn không! Vẫn còn có thể tránh được một vụ tiếp máu. Ta nên chuẩn bị trước để đối phó với một hoàn cảnh như thế. Ta có thể làm gì?
13 Việc hiểu biết một số nguyên tắc pháp lý chỉ đạo hoặc ảnh hưởng đến bệnh viện và các thẩm phán trong các vấn đề này sẽ giúp bạn rất nhiều trong việc tự vệ. Một nguyên tắc có tầm quan trọng căn bản là sự kiện luật pháp không cho cha mẹ quyền vô hạn để ưng thuận hoặc từ chối việc điều trị cho con cái họ. Mặc dù người lớn thường có quyền ưng thuận hoặc từ chối việc điều trị tùy ý họ, cha mẹ không được tự do từ chối sự điều trị nào được xem là cần thiết cho sức khỏe của con cái họ ngay cả khi sự từ chối là chân thật dựa trên tín ngưỡng tôn giáo.
14 Nguyên tắc căn bản này nằm trong quyết định của Tối cao Pháp viện Hoa Kỳ năm 1944, nói rằng: “Cha mẹ có thể được tự do tử vì đạo. Nhưng họ không được tự do bắt con cái chết vì đạo trước khi chúng đến tuổi khôn lớn để tự quyết định lấy”. Sự quan tâm chính yếu đến sức khỏe và sự an lạc của thiếu nhi nằm trong những đạo luật về bảo hộ thiếu nhi. Các luật này nhằm chống lại việc ngược đãi thiếu nhi, cũng được soạn thảo nhằm bảo vệ thiếu nhi khỏi bị bỏ bê về mặt sức khoẻ.
15 Các bậc cha mẹ trong đạo đấng Christ không phản đối việc che chở thiếu nhi khỏi bị cha mẹ chúng ngược đãi và bỏ bê. Nhưng trong những trường hợp liên hệ đến con cái của Nhân-chứng Giê-hô-va, người ta thường áp dụng một cách không thích đáng đạo luật về vấn đề thiếu nhi bị bỏ bê và lời tuyên bố của Tối cao Pháp viện nêu trên. Tại sao? Một lý do là cha mẹ Nhân-chứng Giê-hô-va không có ý định buộc con họ phải “chết vì đạo”. Nếu là vậy, tại sao họ lại đưa con mình vào bệnh viện? Ngược lại, các cha mẹ Nhân-chứng sẵn lòng tìm kiếm phương pháp trị liệu cho con họ. Họ thương con và muốn con họ được khỏe mạnh. Nhưng họ tin rằng họ có bổn phận mà Đức Chúa Trời giao phó là chọn lựa một cách có trách nhiệm cách điều trị tốt nhất cho con cái. Họ muốn rằng con cái họ được điều trị mà không dùng đến máu. Phương pháp trị liệu không dùng máu như thế không những tốt hơn và an toàn hơn là dùng máu, mà điều còn quan trọng hơn nữa là phương pháp này giúp cho con họ tiếp tục có ân huệ của Đấng vĩ đại ban sự sống là Giê-hô-va Đức Chúa Trời.
16 Mặc dầu phương pháp trị liệu không dùng máu có những lợi ích, nhiều bác sĩ và viên chức bảo hộ thiếu nhi xem phương pháp tiếp máu là thực hành y khoa tiêu chuẩn có thể cần thiết hoặc ngay cả cứu được mạng sống trong vài trường hợp nữa. Bởi vậy, khi cha mẹ là Nhân-chứng từ chối lời đề nghị tiếp máu thì vấn đề có thể xảy ra. Nói chung, theo đúng luật pháp thì các bác sĩ không thể điều trị thiếu nhi nếu không có sự ưng thuận của cha mẹ. Để vượt qua vấn đề cha mẹ không ưng thuận tiếp máu, các bác sĩ hoặc nhân viên khác của bệnh viện có thể xin một quan tòa ra án lệnh ưng thuận cho họ tiếp máu. Giấy ưng thuận đó của tòa án có thể được cấp qua các viên chức bảo hộ thiếu nhi hoặc qua các bác sĩ hay nhân viên bệnh viện hành động để che chở thiếu nhi khỏi việc bị cho là không trông nom sức khoẻ.a
17 Nhiều khi người ta có được án lệnh một cách nhanh chóng cho phép tiếp máu mà không báo đầy đủ hoặc không báo trước cho cha mẹ biết. Các bác sĩ, ban quản trị bệnh viện hoặc các viên chức bảo hộ thiếu nhi tìm cách tự bào chữa cho các án lệnh cấp tốc ấy bằng cách nói rằng vì tình trạng y tế khẩn cấp nên không có đủ thì giờ để báo cho cha mẹ biết một cách đầy đủ về những gì đang xảy ra. Tuy nhiên, thường thường khi bị chất vấn các bác sĩ đã nhìn nhận rằng tình trạng không thật sự khẩn cấp và họ muốn có một án lệnh “để phòng hờ” trường hợp, theo ý kiến họ, có thể cần phải tiếp máu trong tương lai. Với tư cách là người giám hộ đương nhiên của con bạn, bạn có quyền căn bản được biết về những gì các bác sĩ, ban quản trị bệnh viện hoặc các viên chức bảo hộ thiếu nhi đang làm cho con bạn vào bất cứ lúc nào. Luật pháp đòi hỏi rằng, nếu có thể được, người ta phải cho bạn biết về những nỗ lực xin án lệnh và bạn phải được phép trình bày quan điểm của bên bạn trước tòa án.
18 Các hiện thực pháp lý này nhấn mạnh giá trị của việc tìm được một bác sĩ chịu hợp tác. Hãy hợp tác với ông và với sự giúp đỡ của các ủy viên của Ủy ban Liên lạc Bệnh viện, hãy giúp ông tiến hành phương pháp không dùng máu để điều trị cho con bạn hoặc xin cho nó được chuyển sang một bác sĩ hoặc bệnh viện chịu điều trị không dùng máu. Nhưng nếu có những dấu hiệu cho thấy là bác sĩ, giám đốc bệnh viện, hoặc nhân viên bảo hộ thiếu nhi đang dự tính xin lệnh tòa án, bạn nên nhanh nhẹn hỏi thẳng xem họ có đang dự định làm như thế không. Đôi khi người ta làm điều này một cách bí mật qua đường điện thoại. Nếu người ta trù tính xin lệnh tòa, hãy nhấn mạnh rằng bạn muốn biết sự thật để bạn cũng có thể trình bày quan điểm của bạn với quan tòa (Châm-ngôn 18:17). Nếu có thì giờ, thường thì bạn nên nhờ một luật sư giúp. Trong một số trường hợp, tòa án chỉ định luật sư. Nếu bạn có luật sư riêng hoặc luật sư do tòa án chỉ định, Ban Pháp lý của Hội có thể chia sẻ tin tức với ông ấy nhằm giúp ông biện hộ một cách tốt nhất trong những hoàn cảnh như thế.
19 Nếu việc bạn từ chối tiếp máu bị đem ra tòa, ý kiến của bác sĩ là cần có máu để bảo toàn mạng sống hoặc sức khỏe của con bạn có thể rất có sức thuyết phục. Quan tòa, là một người không có hiểu biết chuyên môn về y học, thường nghe theo kiến thức y khoa của bác sĩ. Điều này đặc biệt đúng khi cha mẹ có ít hoặc không có cơ hội nào để trình bày quan điểm của bên họ, trong khi đó bác sĩ, không bị ai phản đối, lại được phép nói rằng cần phải dùng máu một cách “khẩn cấp”. Các thủ tục một chiều như thế không giúp xác định sự thật. Sự kiện là lúc nào và tại sao bác sĩ cảm thấy cần phải tiếp máu rất là chủ quan và không chắc chắn. Thường thường, khi một bác sĩ nói rằng tuyệt đối cần phải có máu mới cứu được con bạn, thì một bác sĩ khác, có kinh nghiệm trong việc điều trị cùng bệnh lý đó mà không dùng máu, sẽ nói rằng không cần phải có máu để điều trị bệnh nhân.
20 Bạn sẽ làm gì nếu một luật sư hoặc quan tòa hỏi bạn lý do tại sao bạn từ chối tiếp máu để “cứu sống” con bạn? Dù khuynh hướng đầu tiên của bạn có thể là giải thích niềm tin của bạn nơi sự sống lại và phát biểu niềm tin mạnh mẽ rằng Đức Chúa Trời sẽ làm cho con bạn sống lại nếu nó chết, câu trả lời như thế tự nó có thể chỉ thuyết phục quan tòa rằng bạn là người cuồng tín và ông phải can thiệp để che chở con bạn, vì mối quan tâm trước hết của ông là sức khỏe thể chất của con bạn.
21 Điều mà tòa án cần phải biết là dù bạn từ chối tiếp máu dựa trên những lý do tôn giáo sâu xa, bạn không từ chối sự điều trị theo y học. Quan tòa cần hiểu rằng bạn không phải là những cha mẹ sao lãng bổn phận hoặc ngược đãi con cái, đúng hơn, bạn là bậc cha mẹ đầy yêu thương muốn cho con mình được chữa lành. Bạn chỉ không đồng ý rằng những gì được cho là lợi ích của sự tiếp máu sẽ lợi hơn là những mối nguy hiểm có thể làm chết người và các biến chứng, nhất là khi có sẵn những phương pháp khác không có những nguy hiểm này.
22 Tùy theo trường hợp, bạn có thể nói cho quan tòa biết rằng theo ý kiến của một bác sĩ thì cần phải tiếp máu, nhưng không phải bác sĩ nào cũng nghĩ như vậy, và bạn muốn được cơ hội tìm ra một bác sĩ sẽ săn sóc cho con bạn bằng những phương pháp khác sẵn có và không dùng máu. Với sự giúp đỡ của Ủy ban Liên lạc Bệnh viện, bạn có thể đã tìm được một bác sĩ sẽ điều trị con bạn mà không dùng máu và ông có thể làm chứng lợi cho bạn tại tòa, có lẽ bằng điện thoại. Rất có thể Ủy ban Liên lạc Bệnh viện sẽ có thể chia sẻ với quan tòa—ngay cả với bác sĩ xin lệnh tòa—các bài báo y học cho thấy cách có thể điều trị thiếu nhi hữu hiệu mà không dùng máu.
23 Khi các quan tòa được yêu cầu đưa ra án lệnh một cách gấp rút, họ thường không xem xét hoặc không được nhắc nhở về nhiều mối nguy hiểm của máu, kể cả bệnh AIDS, viêm gan và nhiều hiểm họa khác. Bạn có thể chỉ cho quan tòa thấy những mối nguy hiểm này, và bạn cũng có thể nói cho ông ấy biết rằng với tư cách một bậc cha mẹ trong đạo đấng Christ, bạn xem việc sử dụng máu của một người khác nhằm bảo toàn sự sống là một sự vi phạm nghiêm trọng luật pháp Đức Chúa Trời và cưỡng bách tiếp máu cho con bạn cũng được xem như là hiếp dâm vậy. Bạn và con bạn (nếu nó đủ khôn lớn để có lập trường riêng) có thể giải thích là bạn gớm ghiếc sự xâm phạm thân thể kiểu ấy và có thể xin quan tòa đừng ra án lệnh nhưng hãy cho phép bạn tiếp tục điều trị con bạn bằng phương pháp y học khác.
24 Khi có sự biện hộ đúng đắn, các quan tòa có thể nhìn thấy rõ ràng hơn phía bên kia của vụ kiện—phía của bạn là bậc cha mẹ. Như vậy họ sẽ không vội vàng cho phép tiếp máu. Trong một số trường hợp, các quan tòa nghiêm ngặt hạn chế sự tự do dùng máu của bác sĩ, thậm chí đòi hỏi họ phải xem xét các phương pháp khác trước, hoặc đã để cho cha mẹ có cơ hội tìm ra các bác sĩ sẽ điều trị con mình mà không dùng máu.
25 Khi đối phó với những người kiếm cách ép buộc tiếp máu, điều cần yếu là bạn chớ bao giờ lộ vẻ nao núng. Các quan tòa (và bác sĩ) đôi khi hỏi cha mẹ có gặp khó khăn gì không nếu “giao” cho họ trách nhiệm quyết định tiếp máu, họ cảm thấy rằng điều này sẽ trấn an lương tâm của cha mẹ. Nhưng ta nên nói rõ cho tất cả những người liên hệ rằng với tư cách là cha mẹ, bạn có bổn phận tiếp tục làm hết sức mình để tránh tiếp máu. Đây là một trách nhiệm mà Đức Chúa Trời giao phó. Trách nhiệm đó không thể chuyển nhượng cho người khác được.
26 Bởi vậy, khi nói chuyện với bác sĩ và các quan tòa, bạn cần phải chuẩn bị để nói lên lập trường của mình rõ ràng và hợp lý. Nếu tòa ra án lệnh mặc dù bạn có cố gắng tới đâu, hãy tiếp tục van nài bác sĩ đừng tiếp máu và nài nỉ ông ấy dùng phương pháp khác. Hãy tiếp tục năn nỉ ông xem xét các bài về y học và lời khuyên của bất cứ bác sĩ nào sẵn lòng góp ý kiến về vấn đề sức khỏe này để tránh tiếp máu. Một đôi lần, một bác sĩ có vẻ không nhượng bộ đã ra khỏi phòng giải phẫu và hãnh diện loan báo là ông ấy đã không dùng máu. Do đó, ngay cả sau khi tòa đã ra án lệnh rồi, chớ bao giờ nên bỏ cuộc, bất kể chuyện gì xảy ra. (Xem Tháp Canh [Anh ngữ] ngày 15-6-1991, mục “Câu hỏi của độc giả”).
27 Hãy nhớ rằng Chúa Giê-su nói: “Hãy coi chừng người ta; vì họ sẽ nộp các ngươi trước tòa-án... lại vì cớ ta mà các ngươi sẽ bị giải đến trước mặt các quan tổng-đốc và các vua, để làm chứng trước mặt họ và các dân ngoại”. Để an ủi chúng ta trong những hoàn cảnh như thế, Chúa Giê-su nói thêm rằng thánh linh sẽ giúp chúng ta nhớ lại những gì thích hợp và hữu ích để nói trong những trường hợp như thế (Ma-thi-ơ 10:16-20).
28 “Ai giữ theo đạo-lý tìm được ích; và ai trông-cậy nơi Đức Giê-hô-va lấy làm có phước thay” (Châm-ngôn 16:20). Hỡi các bậc cha mẹ, hãy chuẩn bị trước những điều cần thiết để che chở con cái bạn khỏi bị việc tiếp máu làm ô uế về thiêng liêng (Châm-ngôn 22:3). Hỡi các thiếu nhi, các em hãy hưởng ứng sự huấn luyện của cha mẹ trong sự chuẩn bị này và ghi tạc vào lòng các em. Với tư cách là gia đình, “phải giữ mình, chớ ăn huyết;... hầu ngươi và con-cháu ngươi được phước” bởi vì được Đức Giê-hô-va ban phước và chấp thuận (Phục-truyền Luật-lệ Ký 12:23-25).
[Chú thích]
a Chỉ khi nào có một tình trạng khẩn cấp hiện đang tiếp diễn mà theo ý của bác sĩ cần phải hành động ngay lập tức, thì lúc ấy bác sĩ mới có thể trị liệu một cách hợp pháp bằng những phương pháp được xem là cần thiết cho sức khỏe hoặc mạng sống của đứa trẻ (kể cả việc tiếp máu) mà không cần đến sự chấp thuận của cha mẹ hoặc tòa án. Dĩ nhiên, bác sĩ phải chịu trách nhiệm khi ông cậy vào quyền hành động khẩn cấp theo luật định.