Rao giảng—Một đặc ân đầy vinh dự
1 Thánh chức rao giảng tin mừng là một đặc ân đầy vinh dự mà Đức Giê-hô-va ban cho chúng ta (Rô-ma 15:15, 16; I Ti-mô-thê 1:12). Chúng ta có xem thánh chức của chúng ta như thế không? Chúng ta không nên để thời gian trôi qua hoặc sự chế giễu của người khác làm cho chúng ta thấy thánh chức bớt đi tầm quan trọng. Đặc ân được mang danh của Đức Chúa Trời là một vinh dự chỉ ít người mới có. Làm sao chúng ta có thể quí trọng đặc ân này nhiều hơn nữa?
2 Thế gian này không thích việc chúng ta rao giảng về thông điệp Nước Trời. Nhiều người thờ ơ lãnh đạm với công việc của chúng ta. Những người khác chế giễu và chống lại công việc rao giảng. Sự chống đối ấy có thể phát xuất từ bạn đồng nghiệp, những người láng giềng, hoặc ngay cả những người thân trong gia đình. Đối với họ, chúng ta có vẻ bị lầm lạc và khờ dại (Giăng 15:19; I Cô-rinh-tô 1:18, 21; II Ti-mô-thê 3:12). Những lời phê phán của họ nhằm làm cho chúng ta nản lòng, mất đi sự hăng hái và khiến chúng ta bớt hoạt động hoặc từ bỏ đặc ân đầy vinh dự của chúng ta. Sa-tan cổ võ các quan điểm tiêu cực, hắn “làm mù lòng [những kẻ chẳng tin], hầu cho họ không trông thấy sự vinh-hiển của Tin-lành” (II Cô-rinh-tô 4:4). Bạn phản ứng thế nào?
3 Điều quan trọng bạn nên nhớ là công việc rao giảng về Nước Trời là công việc quan trọng nhất mà bất cứ ai trong chúng ta có thể làm ngày nay. Chúng ta có thông điệp cứu người không thể chia xẻ bằng bất cứ cách nào khác (Rô-ma 10:13-15). Điều đáng kể là chúng ta được Đức Chúa Trời chấp nhận, chứ không phải loài người. Quan điểm tiêu cực của thế gian đối với công việc rao giảng của chúng ta không làm cho chúng ta bớt dạn dĩ rao truyền tin mừng (Công-vụ các Sứ-đồ 4:29).
4 Giê-su rất quí trọng đặc ân được làm theo ý muốn Cha ngài (Giăng 4:34). Ngài hoàn toàn hiến mình cho thánh chức và không để những sự phân tâm cũng như những kẻ chống đối làm ngài giảm bớt công việc. Ngài luôn luôn đặt công việc rao giảng về Nước Trời lên hàng đầu trong đời sống (Lu-ca 4:43). Kinh-thánh nói chúng ta phải noi theo gương ngài (I Phi-e-rơ 2:21). Nếu làm thế, chúng ta phụng sự với tư cách “bạn cùng làm việc với Đức Chúa Trời” (I Cô-rinh-tô 3:9). Chúng ta có đang tận dụng đặc ân này không? Chúng ta có tìm dịp để chia xẻ tin mừng với người khác qua cách chính thức và bán chính thức không? Là Nhân-chứng Giê-hô-va, chúng ta nên luôn luôn sẵn sàng “xưng danh Ngài ra” (Hê-bơ-rơ 13:15).
5 Thái độ của chúng ta ảnh hưởng rất nhiều đến việc chúng ta tham gia rao giảng. Chúng ta có hết sức quí trọng tất cả những gì Đức Giê-hô-va đã làm cho chúng ta không? Chúng ta có vun trồng trong lòng tình yêu thương đối với Đức Giê-hô-va, nhờ đó chúng ta được thúc đẩy để phụng sự hết sức mình không? Suy gẫm về các ân phước chúng ta vui hưởng cũng như về những lời Đức Giê-hô-va hứa bây giờ cho tương lai giúp chúng ta yêu thương Đấng Tạo hóa của chúng ta thật nhiều. Tình yêu thương thể ấy thúc đẩy chúng ta hành động—kiên trì và đều đặn rao giảng về Nước Trời tùy theo hoàn cảnh chúng ta cho phép. Sự hăng hái của chúng ta sẽ chứng tỏ chúng ta yêu thương Đức Giê-hô-va và người lân cận (Mác 12:30, 31).
6 Qua hành động và lời nói, chúng ta cho thấy mình rất quí trọng điều nào đó. Chúng ta có thật sự quí trọng đặc ân rao giảng về Nước Trời không? Chúng ta có làm vinh hiển thánh chức của chúng ta không? Chúng ta có nhất quyết kiên trì trong công việc trọng yếu này bất kể sự chống đối không? Nếu chúng ta hết sức quí trọng đặc ân kỳ diệu này, chúng ta chắc chắn sẽ hăng hái và làm việc hết lòng (II Cô-rinh-tô 4:1, 7).