Biểu lộ sự quan tâm đến người khác—Bằng cách linh động
1 Sứ đồ Phao-lô nêu gương xuất sắc trong việc linh động thay đổi lời trình bày tin mừng sao cho phù hợp với gốc gác, văn hóa, tôn giáo và lối suy nghĩ của người nghe. (1 Cô 9:19 -23) Chúng ta nên cố gắng noi gương ông. Chỉ cần suy nghĩ trước một chút, thường chúng ta có thể điều chỉnh lời trình bày mẫu trong tờ Thánh Chức Nước Trời cho phù hợp với nhu cầu của người trong khu vực. Ngay ở cửa nhà họ, chúng ta có thể để ý những dấu hiệu cho thấy mối quan tâm của chủ nhà và đưa vào lời trình bày. Tuy nhiên, vẫn còn một cách khác chúng ta có thể linh động trong thánh chức.
2 Dựa trên lời nói của người đối thoại: Khi trình bày tin mừng, chúng ta thường nêu câu hỏi và xin ý kiến của người đối thoại. Anh chị có thái độ nào với ý kiến đó? Anh chị có khuynh hướng đáp lại sơ sài và chỉ máy móc nói theo lời trình bày mà mình đã chuẩn bị không? Hoặc những điều anh chị nói cho thấy anh chị đã chú ý đến ý kiến của họ? Nếu thành thật quan tâm đến điều người khác nói, anh chị sẽ tế nhị hỏi thêm để biết họ thật sự đang nghĩ gì. (Châm 20:5) Như thế anh chị có thể tập trung vào những khía cạnh của thông điệp Nước Trời liên quan trực tiếp đến mối quan tâm của người nghe.
3 Điều này đòi hỏi chúng ta phải sẵn sàng nói về những đề tài khác chứ không chỉ chú trọng đến đề tài mình định thảo luận. Nếu chúng ta gợi chuyện bằng cách đề cập đến một vấn đề thời sự, nhưng người đối thoại lại đề cập đến một vấn đề trong khu vực hoặc vấn đề cá nhân mà người đó quan tâm, lòng thành thật mong muốn đáp ứng nhu cầu của người ấy sẽ thúc đẩy chúng ta tập trung cuộc thảo luận Kinh Thánh xoay quanh điều người đó quan tâm nhất.—Phi-líp 2:4.
4 Cách rao giảng linh động: Khi người đối thoại nêu câu hỏi, có lẽ nên tiếp tục cuộc thảo luận vào một lần khác, sau khi chúng ta đã tìm hiểu thêm thông tin về đề tài đó. Chúng ta cũng có thể mời họ nhận những ấn phẩm giải thích kỹ lưỡng hơn về đề tài ấy. Tất cả những điều này nói lên lòng quan tâm chân thật của chúng ta trong việc giúp người khác hiểu biết về Đức Giê-hô-va.—2 Cô 2:17.