Thánh chức của chúng ta—Một công việc thể hiện lòng thương xót
1 Chúa Giê-su thấy đám đông ngồi nghe ngài giảng là những người “cùng-khốn, và tan-lạc như chiên không có kẻ chăn”. (Mat 9:36) Với sự dịu dàng và lòng yêu thương, ngài dạy họ đường lối của Đức Giê-hô-va, yên ủi họ và thương xót chăm sóc nhu cầu thiêng liêng của họ. Suy ngẫm về cách cư xử của Chúa Giê-su có thể giúp chúng ta tập suy nghĩ và cảm thấy như ngài. Khi ấy, lòng thương xót sẽ thể hiện rõ trong thánh chức của chúng ta.
2 Hãy dành vài phút để suy nghĩ về phản ứng của Chúa Giê-su khi những người rất cần sự giúp đỡ đến cùng ngài. (Lu 5:12, 13; 8:43-48) Ngài quan tâm đến những người có hoàn cảnh đặc biệt. (Mác 7:31-35) Ngài hiểu và chú ý đến cảm xúc của người khác. Ngài không đánh giá người ta theo bề ngoài. (Lu 7:36-40) Quả thật, Chúa Giê-su phản ánh hoàn hảo lòng thương xót dịu dàng của Đức Chúa Trời.
3 “Động lòng thương-xót”: Chúa Giê-su không thi hành thánh chức với tinh thần làm cho xong bổn phận. Ngài “động lòng thương-xót” người ta. (Mác 6:34) Cũng thế, ngày nay chúng ta không chỉ đi rao báo thông điệp, mà còn cố gắng cứu người. Hãy tìm hiểu xem tại sao người ta phản ứng như thế. Tại sao họ lo lắng hoặc bị phân tâm? Phải chăng họ đã bị những người chăn của tôn giáo giả bỏ bê hoặc làm cho lầm lạc? Lòng quan tâm thành thật của chúng ta có thể thúc đẩy người khác lắng nghe tin mừng.—2 Cô 6:4, 6.
4 Lòng thương xót có thể khiến người ta xúc động. Chẳng hạn như kinh nghiệm sau của một phụ nữ đau đớn vì mất đứa con gái ba tháng tuổi. Khi hai Nhân Chứng đến nhà, chị mời họ vào với ý định phản bác lập luận của họ về việc Đức Chúa Trời cho phép sự đau khổ. Tuy nhiên, sau này chị kể: “Họ lắng nghe tôi nói với lòng trắc ẩn sâu xa, và khi họ ra về, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng đến độ đã đồng ý cho họ trở lại viếng thăm”. Anh chị có cố gắng bày tỏ lòng thương xót với mọi người mình gặp trong thánh chức không?
5 Vun trồng lòng thương xót sẽ giúp chúng ta mang sự yên ủi thật đến cho người khác. Khi làm thế, chúng ta tôn vinh Đức Giê-hô-va, “Cha hay thương-xót”.—2 Cô 1:3.