“Cớ để tự hào” của anh chị là gì?
1. Cuối mỗi tháng, cớ để tự hào của chúng ta là gì?
1 Khi nộp báo cáo rao giảng vào cuối mỗi tháng, “cớ để tự hào” của anh chị là gì? (Ga 6:4). Dù là người tiên phong đặc biệt dành 130 giờ trong thánh chức hay là người công bố bị giới hạn được phép báo cáo mỗi đơn vị thời gian 15 phút, tất cả chúng ta nên vui mừng vì đã hết lòng phụng sự Đức Giê-hô-va.—Thi 100:2.
2. Tại sao chúng ta nên nỗ lực trong việc phụng sự Đức Giê-hô-va?
2 Là Chúa Tối Thượng hoàn vũ, Đức Giê-hô-va xứng đáng để nhận những gì tốt đẹp nhất của chúng ta (Mal 1:6). Vì yêu mến ngài, chúng ta đã dâng đời sống mình để làm theo ý muốn ngài. Thế nên, vào cuối ngày hoặc cuối tháng, nếu tin chắc mình đã dâng điều tốt nhất về thời gian, khả năng và sức lực trong việc phụng sự Đức Giê-hô-va, bản thân chúng ta có cớ để tự hào (Châm 3:9). Tuy nhiên, nếu lương tâm cho biết chúng ta có thể làm tốt hơn, chúng ta nên xem xét mình có thể làm gì để cải thiện.—Rô 2:15.
3. Tại sao so sánh mình với người khác là thiếu khôn ngoan?
3 “Không so sánh với người khác”: Thật thiếu khôn ngoan khi so sánh mình với người khác hoặc với chính mình lúc còn nhiều năng lực. Hoàn cảnh thay đổi và năng lực mỗi người khác nhau. Việc so sánh thường dẫn đến cạnh tranh hoặc cảm giác mình là người vô dụng (Ga 5:26; 6:4). Chúa Giê-su đã không so sánh ai, thay vì thế, ngài đưa ra lời khen phù hợp với khả năng của một người.—Mác 14:6-9.
4. Chúng ta rút ra bài học quý giá nào từ ví dụ về ta-lâng của Chúa Giê-su?
4 Trong ví dụ về ta-lâng của Chúa Giê-su, những người làm công nhận ta-lâng “tùy theo khả năng của mỗi người” (Mat 25:15). Khi trở về, chủ yêu cầu họ báo cáo việc làm. Người nào làm việc siêng năng, dù khả năng và hoàn cảnh ra sao, thì nhận được lời khen và chung vui với chủ (Mat 25:21, 23). Tương tự, khi bận rộn trong công việc rao giảng về Nước Trời, chúng ta tin chắc mình được Đức Chúa Trời chấp nhận và có cớ để tự hào!