Họ làm theo ý muốn Đức Giê-hô-va
Một cử chỉ tha thứ mở đường cho sự cứu rỗi
MƯỜI con trai của Gia-cốp đứng trước mặt tể tướng xứ Ê-díp-tô, đã từng nhúng tay vào một vụ bí mật khủng khiếp. Nhiều năm trước họ đã bán em cùng cha khác mẹ là Giô-sép làm nô lệ, và dự định nói với cha rằng Giô-sép đã bị thú dữ ăn thịt.—Sáng-thế Ký 37:18-35.
Giờ đây, khoảng 20 năm sau, một nạn đói trầm trọng đã buộc mười người này đến xứ Ê-díp-tô mua lúa. Nhưng mọi việc không diễn ra suôn sẻ. Vị tể tướng, cũng là người quản lý lương thực, khép tội họ là thám tử. Ông giam một người trong họ vào ngục và những người còn lại phải trở về nhà mang em trai út, Bên-gia-min, đến gặp ông. Khi họ đã làm như lời dặn bảo, vị tể tướng đã lập mưu bắt giữ Bên-gia-min.—Sáng-thế Ký 42:1–44:12.
Giu-đa, một trong các con trai của Gia-cốp, phản đối: “Nếu chúng tôi trở về mà không có Bên-gia-min, cha chúng tôi sẽ chết”. Và một chuyện bất ngờ đã xảy đến cho Giu-đa và anh em người. Sau khi ra lệnh đuổi tất cả tôi tớ ra khỏi phòng, ngoại trừ anh em nhà Gia-cốp, vị tể tướng cất tiếng khóc. Đoạn, lấy lại bình tĩnh, người tuyên bố: “Tôi là Giô-sép”.—Sáng-thế Ký 44:18–45:3.
Lòng khoan dung và sự giải cứu
Giô-sép hỏi các anh cùng cha khác mẹ: “Cha tôi còn sống chăng?” Không ai đáp. Thật vậy, các anh cùng cha khác mẹ của Giô-sép không nói nên lời. Họ nên vui mừng tột độ hay kinh hoàng đây? Xét cho cùng, 20 năm trước đây, lúc còn trẻ họ đã bán người này làm nô lệ. Giô-sép có quyền bắt giam họ, đuổi họ về không bán lương thực cho, hoặc tệ hơn nữa, xử tử họ! Các anh cùng cha khác mẹ của Giô-sép “bối-rối, chẳng đáp lời được” vì lý do chính đáng này.—Sáng-thế Ký 45:3.
Giô-sép nhanh chóng trấn an họ: “Các anh em hãy lại gần tôi”. Họ tuân theo. Rồi ông nói: “Tôi là Giô-sép, em mà các anh đã bán đặng bị dẫn qua xứ Ê-díp-tô. Bây giờ đừng sầu-não và cũng đừng tiếc chi về điều các anh đã bán tôi đặng bị dẫn đến xứ này; vì để giữ-gìn sự sống các anh, nên Đức Chúa Trời đã sai tôi đến đây trước các anh”.—Sáng-thế Ký 45:4, 5.
Giô-sép không rủ lòng thương xót đối với họ một cách vô căn cứ. Ông đã nhận thấy bằng chứng về sự ăn năn của họ. Thí dụ, khi buộc tội các anh là thám tử, Giô-sép đã lén nghe họ nói với nhau: “Quả thật chúng ta cam tội cùng em ta rồi;... vậy nên tai-vạ nầy mới xảy ra đến cho chúng ta”. (Sáng-thế Ký 42:21) Ngoài ra, Giu-đa còn tình nguyện làm nô lệ thay cho Bên-gia-min để chàng trai trẻ này có thể trở về nhà với cha.—Sáng-thế Ký 44:33, 34.
Bởi vậy, Giô-sép có lý khi rủ lòng thương xót. Thật vậy, ông nhận biết rằng hành động này có thể mang lại kết quả là cả nhà được cứu. Do đó, Giô-sép bảo các anh trở về nói với cha là Gia-cốp: “Giô-sép, con của cha, có nói như vầy: Đức Chúa Trời đã đặt tôi làm chúa cả xứ Ê-díp-tô. Cha hãy xuống với tôi; xin đừng chậm-trễ, cha, các con, các cháu, các chiên, bò cùng tài-vật của cha sẽ ở tại xứ Gô-sen gần tôi đây. Ở đó tôi sẽ nuôi cha”.—Sáng-thế Ký 45:9-11.
Giô-sép Lớn
Chúa Giê-su Christ có thể được gọi là Giô-sép Lớn, vì giữa hai người có những điểm tương đồng rõ nét. Như Giô-sép, Chúa Giê-su bị anh em mình, những người cùng tông tộc của Áp-ra-ham, ngược đãi. (So sánh Công-vụ các Sứ-đồ 2:14, 29, 37). Thế nhưng, cả hai đều đã trải qua một tình thế đảo ngược. Cuối cùng, từ thân phận nô lệ, Giô-sép đã bước lên địa vị tể tướng, đứng hàng thứ nhì sau Pha-ra-ôn. Tương tự như thế, Đức Giê-hô-va đã làm Chúa Giê-su từ người chết sống lại và nhắc ngài lên địa vị cao trọng hơn, “bên hữu Đức Chúa Trời”.—Công-vụ các Sứ-đồ 2:33; Phi-líp 2:9-11.
Là tể tướng, Giô-sép có thể phát lương thực cho tất cả những ai đến xứ Ê-díp-tô để mua lúa. Ngày nay, trên đất Giô-sép Lớn phân phát thức ăn thiêng liêng “đúng giờ” qua lớp người đầy tớ trung tín và khôn ngoan. (Ma-thi-ơ 24:45-47; Lu-ca 12:42-44) Thật thế, những ai đến với Chúa Giê-su “sẽ không đói, không khát nữa... Vì Chiên Con ở giữa ngôi sẽ chăn giữ và đưa chúng đến những suối nước sống”.—Khải-huyền 7:16, 17.
Bài học cho chúng ta
Giô-sép nêu gương mẫu xuất sắc về lòng thương xót. Nếu triệt để áp dụng công lý hẳn ông đã trừng phạt những kẻ đã bán ông làm nô lệ. Ngược lại, tình cảm hẳn đã có thể thúc đẩy ông chỉ dễ dàng bỏ qua tội lỗi của họ. Giô-sép đã không làm cả hai điều này. Thay vì thế, ông thử lòng ăn năn của các anh cùng cha khác mẹ. Sau đó, khi thấy họ thật lòng đau buồn, ông đã tha thứ cho họ.
Chúng ta có thể bắt chước Giô-sép. Khi một người phạm lỗi với chúng ta nhưng giờ đây thật tình thay đổi, chúng ta nên tha thứ họ. Dĩ nhiên, chúng ta không nên để tình cảm làm mù quáng mà bỏ qua lỗi nặng. Mặt khác, cũng không nên quá bực tức mà không nhận thấy hành động ăn năn thành thật. Vậy chúng ta hãy “nhường-nhịn nhau và tha-thứ nhau”. (Cô-lô-se 3:13) Làm thế, chúng ta sẽ bắt chước Đức Chúa Trời của chúng ta, là Giê-hô-va, Đấng “sẵn tha-thứ cho”.—Thi-thiên 86:5; Mi-chê 7:18, 19.