Giê-hô-va Đức Chúa Trời, Đấng “sẵn tha-thứ”
“Chúa ôi! Chúa là thiện, sẵn tha-thứ cho” (THI-THIÊN 86:5).
1. Vua Đa-vít phải mang gánh nặng nào, và lòng ông được an ủi như thế nào?
ĐA-VÍT, vua của dân Y-sơ-ra-ên xưa, biết một lương tâm bị cắn rứt là nặng nề dường nào. Ông viết: “Sự gian-ác tôi vượt qua đầu tôi; nó nặng quá cho tôi, khác nào một gánh nặng. Tôi mệt-nhọc và rêm nhiều quá, tôi la-hét vì cớ lòng tôi bồn-chồn” (Thi-thiên 38:4, 8). Tuy nhiên, lòng lo âu của Đa-vít đã được nhẹ bớt. Ông biết dù Đức Giê-hô-va ghét tội lỗi, ngài không ghét kẻ phạm tội—nếu người đó thật sự ăn năn và từ bỏ con đường tội lỗi (Thi-thiên 32:5; 103:3). Đa-vít hoàn toàn tin chắc rằng Đức Giê-hô-va sẵn sàng thương xót những người biết ăn năn, nên ông nói: “Chúa ôi! Chúa là thiện, sẵn tha-thứ cho” (Thi-thiên 86:5).
2, 3. a) Khi phạm tội, hậu quả có thể là chúng ta phải mang gánh nặng nào, và tại sao điều này là bổ ích? b) Việc để mình bị “sa-ngã” vì mặc cảm tội lỗi nguy hiểm như thế nào? c) Kinh-thánh quả quyết với chúng ta như thế nào về việc Đức Giê-hô-va sẵn sàng tha thứ?
2 Khi phạm tội, có thể hậu quả là chúng ta cũng phải chịu gánh nặng của một lương tâm bị day dứt. Cảm giác hối hận này là điều bình thường, ngay cả bổ ích nữa. Nó có thể thúc đẩy chúng ta tích cực tìm cách sửa chữa lỗi lầm. Nhưng một số tín đồ đấng Christ bị giày vò cùng cực vì mặc cảm tội lỗi. Lòng họ tự lên án và có thể nhất mực cho rằng Đức Chúa Trời sẽ không hoàn toàn tha thứ họ, dù họ ăn năn đến đâu. Khi hồi tưởng về lỗi lầm của mình, một chị nói: “Thật khổ tâm khi nghĩ rằng có thể Đức Giê-hô-va không còn thương mình nữa”. Ngay dù chị đã ăn năn và chấp nhận lời khuyên hữu ích của các trưởng lão trong hội thánh, chị vẫn cảm thấy không đáng được Đức Chúa Trời tha thứ. Chị giải thích: “Không một ngày nào trôi qua mà tôi không cầu xin Đức Giê-hô-va tha thứ”. Nếu chúng ta bị “sa-ngã” vì mặc cảm tội lỗi, Sa-tan có thể cố gắng khiến chúng ta bỏ cuộc, vì cảm thấy rằng mình không còn xứng đáng phụng sự Đức Giê-hô-va nữa (II Cô-rinh-tô 2:5-7, 11).
3 Nhưng chắc chắn Đức Giê-hô-va không xem sự việc như thế! Lời ngài bảo đảm là khi chúng ta biểu lộ sự ăn năn chân thành, Đức Giê-hô-va vui lòng, đúng vậy, ngài sẵn sàng tha thứ (Châm-ngôn 28:13). Vậy nếu có bao giờ bạn thấy mình không thể nào được Đức Chúa Trời tha thứ, thì có lẽ bạn cần hiểu rõ hơn về lý do tại sao ngài tha thứ và ngài tha thứ như thế nào.
Tại sao Đức Giê-hô-va “sẵn tha-thứ”?
4. Đức Giê-hô-va nhớ điều gì về bản chất của chúng ta, và điều này ảnh hưởng thế nào đến cách ngài đối xử với chúng ta?
4 Chúng ta đọc: “Phương đông xa cách phương tây bao nhiêu, thì ngài đã đem sự vi-phạm chúng tôi khỏi xa chúng tôi bấy nhiêu. Đức Giê-hô-va thương-xót kẻ kính-sợ Ngài, khác nào cha thương-xót con-cái mình vậy”. Tại sao Đức Giê-hô-va sẵn sàng bày tỏ lòng thương xót? Câu kế tiếp trả lời: “Vì Ngài biết chúng tôi nắn nên bởi giống gì, Ngài nhớ lại rằng chúng tôi bằng bụi-đất” (Thi-thiên 103:12-14). Quả thật, Đức Giê-hô-va không quên rằng chúng ta được tạo bằng bụi đất, vì bất toàn nên có nhiều khiếm khuyết và nhược điểm. Câu “Ngài biết chúng tôi nắn nên bởi giống gì” nhắc nhở chúng ta rằng Kinh-thánh ví Đức Giê-hô-va như thợ gốm và chúng ta như những cái bình mà ngài nặna (Giê-rê-mi 18:2-6). Thợ gốm cầm bình đất sét một cách vững chắc nhưng nhẹ tay, luôn luôn ý thức về tính chất của nó. Cũng vậy, Đức Giê-hô-va, Thợ gốm Lớn, làm dịu cách cư xử của ngài để phù hợp với bản chất yếu đuối và tội lỗi của chúng ta. (So sánh II Cô-rinh-tô 4:7).
5. Sách Rô-ma miêu tả thế nào quyền lực mạnh mẽ của tội lỗi trên xác thịt bất toàn của chúng ta?
5 Đức Giê-hô-va hiểu tội lỗi mạnh mẽ như thế nào. Kinh-thánh miêu tả tội lỗi như một mãnh lực siết chặt loài người. Tội lỗi có quyền lực mạnh mẽ đến mức nào? Trong sách Rô-ma, sứ đồ Phao-lô được soi dẫn để giải thích điều này một cách sống động: Chúng ta “phục dưới quyền tội-lỗi”, như quân lính phải phục dưới quyền của chỉ huy trưởng (Rô-ma 3:9); nó đã “cai-trị” loài người giống như vị vua (Rô-ma 5:21); nó “ở trong” chúng ta (Rô-ma 7:17, 20); “luật” của nó luôn hoạt động trong chúng ta, trên thực tế cố kiểm soát đường lối của chúng ta (Rô-ma 7:23, 25). Thật là một cuộc đấu tranh gay go để chống lại ảnh hưởng mạnh mẽ của tội lỗi trên xác thịt bất toàn của chúng ta! (Rô-ma 7:21, 24).
6. Đức Giê-hô-va xem những người ăn năn và tìm sự thương xót của ngài như thế nào?
6 Do đó, Đức Chúa Trời đầy thương xót biết rằng chúng ta không thể nào vâng lời ngài một cách hoàn toàn, dù lòng chúng ta có muốn đến đâu (I Các Vua 8:46). Ngài yêu thương trấn an chúng ta là khi chúng ta ăn năn và tìm sự thương xót của ngài như con đến với cha, ngài sẽ tha thứ chúng ta. Người viết Thi-thiên là Đa-vít nói: “Của-lễ đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là tâm-thần đau-thương: Đức Chúa Trời ôi! lòng đau-thương thống-hối Chúa không khinh-dể đâu” (Thi-thiên 51:17). Đức Giê-hô-va sẽ không bao giờ từ chối, hoặc hắt hủi, một tấm lòng đau thương thống hối vì bị giày vò bởi mặc cảm tội lỗi. Câu này quả là sự miêu tả tuyệt vời về sự sẵn sàng tha thứ của Đức Giê-hô-va!
7. Tại sao chúng ta không nên lợi dụng lòng thương xót của Đức Chúa Trời?
7 Nhưng điều này có nghĩa là chúng ta có thể lợi dụng lòng thương xót của Đức Chúa Trời, dùng bản tính tội lỗi làm cớ để phạm tội không? Chắc chắn không! Đức Giê-hô-va không chỉ hành động theo tình cảm. Lòng thương xót của ngài có giới hạn. Chắc chắn ngài không tha thứ những ai cứng lòng cố ý phạm tội mà không ăn năn (Hê-bơ-rơ 10:26-31). Mặt khác, khi thấy lòng “đau-thương thống-hối”, ngài “sẵn tha-thứ” (Châm-ngôn 17:3). Chúng ta hãy xem xét một vài lời súc tích trong Kinh-thánh miêu tả sự tha thứ trọn vẹn của Đức Chúa Trời.
Đức Giê-hô-va tha thứ môt cách trọn vẹn đến mức nào?
8. Theo nghĩa bóng, Đức Giê-hô-va làm gì khi ngài tha tội cho chúng ta, và điều này nên ảnh hưởng chúng ta như thế nào?
8 Đa-vít, vị vua biết ăn năn, đã nói: “Tôi đã thú tội cùng Chúa, không giấu gian-ác tôi; tôi nói: Tôi sẽ xưng các sự vi-phạm tôi cùng Đức Giê-hô-va; còn Chúa tha tội-ác của tôi” (Thi-thiên 32:5). Từ ngữ “tha” được dịch từ một chữ Hê-bơ-rơ có nghĩa chủ yếu là “nhấc lên”, “gánh, vác”. Ở đây nó có nghĩa là ‘cất đi tội lỗi, lỗi lầm và cảm giác có tội’. Vậy thì theo nghĩa bóng, Đức Giê-hô-va nhấc tội lỗi của Đa-vít lên, rồi cất đi. (So sánh Lê-vi Ký 16:20-22). Chắc hẳn điều này làm dịu mặc cảm tội lỗi đè nặng trong lòng Đa-vít. (So sánh Thi-thiên 32:3). Chúng ta cũng có thể tin chắc là Đức Chúa Trời hay tha lỗi cho những ai tìm sự tha thứ của ngài, dựa trên đức tin nơi sự hy sinh làm giá chuộc của Chúa Giê-su Christ (Ma-thi-ơ 20:28; so sánh Ê-sai 53:12). Những ai được Đức Giê-hô-va nhấc lên và cất tội lỗi đi không cần phải tiếp tục mang mặc cảm tội lỗi vì đã phạm tội trong quá khứ.
9. Lời của Chúa Giê-su: “Tha nợ chúng tôi” có ý nghĩa gì?
9 Chúa Giê-su dùng mối quan hệ giữa chủ nợ và con nợ để minh họa cách Đức Giê-hô-va tha thứ. Ví dụ, Chúa Giê-su khuyên giục chúng ta cầu nguyện: “Tha nợ chúng tôi” (Ma-thi-ơ 6:12, Tòa Tổng Giám Mục). Vậy thì Chúa Giê-su ví “tội lỗi” như những món “nợ” (Lu-ca 11:4). Khi phạm tội, chúng ta “mắc nợ” với Đức Giê-hô-va. Động từ Hy Lạp được dịch là “tha” có thể có nghĩa là “bỏ, xóa đi món nợ bằng cách không đòi phải trả”. Theo một ý nghĩa nào đó, khi Đức Giê-hô-va tha thứ, ngài hủy bỏ món nợ mà đáng lẽ chúng ta phải trả. Do đó, những người phạm tội biết ăn năn có thể được yên lòng. Đức Giê-hô-va sẽ không bao giờ bắt chúng ta phải trả món nợ nào mà ngài đã hủy bỏ rồi! (Thi-thiên 32:1, 2; so sánh Ma-thi-ơ 18:23-35).
10, 11. a) Câu “được xóa đi” ở Công-vụ các Sứ-đồ 3:19 nói lên hình ảnh nào? b) Sự tha thứ trọn vẹn của Đức Giê-hô-va được minh họa như thế nào?
10 Ở Công-vụ các Sứ-đồ 3:19, Kinh-thánh dùng một cách nói gợi hình sống động khác để miêu tả sự tha thứ của Đức Chúa Trời: “Vậy, các ngươi hãy ăn-năn và trở lại, đặng cho tội-lỗi mình được xóa đi”. Câu “được xóa đi” được dịch từ một động từ Hy Lạp mà khi dùng theo lối ẩn dụ, có thể có nghĩa là “xóa sạch, gạch bỏ, hủy bỏ hoặc hủy diệt”. Theo nhiều học giả, điều này ám chỉ việc bôi chữ viết. Làm sao có thể làm điều này được? Vào thời xưa người ta thường viết bằng loại mực được chế từ một hỗn hợp gồm cacbon, gôm và nước và một người có thể lấy bọt biển ướt để xóa chữ viết đi.
11 Thật là một hình ảnh đẹp đẽ về sự tha thứ trọn vẹn của Đức Giê-hô-va. Khi ngài tha thứ tội lỗi chúng ta, cũng giống như là ngài lấy bọt biển xóa tội lỗi đó đi. Chúng ta không nên sợ rằng trong tương lai ngài sẽ nhắc lại những tội lỗi đó, vì Kinh-thánh cho biết về một điều khác thật đáng chú ý về lòng thương xót của Đức Giê-hô-va: Khi ngài tha thứ, ngài quên đi!
“Ta sẽ... chẳng nhớ tội chúng nó nữa”
12. Khi Kinh-thánh nói rằng Đức Giê-hô-va quên đi tội lỗi của chúng ta, có phải điều này có nghĩa là ngài không thể nhớ lại tội lỗi đó không, và tại sao bạn trả lời như thế?
12 Qua nhà tiên tri Giê-rê-mi, Đức Giê-hô-va hứa về những người trong giao ước mới: “Ta sẽ tha sự gian-ác chúng nó, và chẳng nhớ tội chúng nó nữa” (Giê-rê-mi 31:34). Có phải điều này có nghĩa là khi Đức Giê-hô-va tha thứ, ngài không thể nhớ lại tội lỗi nữa hay sao? Chắc chắn là không. Kinh-thánh nói cho chúng ta biết về tội lỗi của nhiều người được Đức Giê-hô-va tha thứ, kể cả Đa-vít (II Sa-mu-ên 11:1-17; 12:1-13). Rõ ràng là Đức Giê-hô-va vẫn biết những lỗi lầm của họ, và chúng ta cũng nên biết. Lời tường thuật về tội lỗi của họ, cũng như về việc họ ăn năn và được Đức Chúa Trời tha thứ, đã được lưu lại vì lợi ích của chúng ta (Rô-ma 15:4). Vậy thì Kinh-thánh muốn nói gì khi nói rằng Đức Giê-hô-va không “nhớ” tội của những người ngài tha thứ?
13. a) Ý nghĩa của động từ Hê-bơ-rơ được dịch là “Ta sẽ... nhớ” bao hàm điều gì? b) Khi Đức Giê-hô-va nói: “Ta sẽ... chẳng nhớ tội chúng nó nữa”, ngài quả quyết điều gì?
13 Động từ Hê-bơ-rơ được dịch là “Ta sẽ... nhớ” không chỉ có nghĩa là nhớ lại quá khứ. Theo sách Theological Wordbook of the Old Testament (Ngữ vựng Thần học Cựu Ước), nó cũng “ngụ ý hành động một cách thích hợp”. Vậy theo ý nghĩa này, việc “nhớ” tội lỗi bao hàm việc ra tay trừng phạt kẻ phạm tội. Khi nhà tiên tri Ô-sê nói về những người Y-sơ-ra-ên ương ngạnh: “[Đức Giê-hô-va] sẽ nhớ lại sự gian-ác chúng nó”, ông muốn nói rằng Đức Giê-hô-va sẽ ra tay trừng phạt họ vì không ăn năn. Vì vậy, phần sau của câu đó nói thêm: “[Ngài] sẽ thăm-phạt tội-lỗi chúng nó” (Ô-sê 9:9). Trái lại, khi Đức Giê-hô-va nói: “Ta sẽ... chẳng nhớ tội chúng nó nữa”, ngài quả quyết là một khi ngài tha thứ kẻ phạm tội biết ăn năn, thì sau này ngài sẽ không ra tay phạt họ vì những tội lỗi đó nữa (Ê-xê-chi-ên 18:21, 22). Vậy thì ngài quên đi theo nghĩa là ngài không nhắc đi nhắc lại những tội lỗi ấy để buộc tội hoặc trừng phạt chúng ta nhiều lần. Do đó, Đức Giê-hô-va nêu gương tuyệt vời để chúng ta noi theo trong cách cư xử với người khác. Khi có sự bất đồng, điều tốt nhất là không moi ra những lỗi lầm trong quá khứ mà trước đây bạn đã bằng lòng tha thứ.
Còn về hậu quả thì sao?
14. Tại sao việc được tha thứ không có nghĩa là người phạm tội biết ăn năn được miễn mọi hậu quả của đường lối sai lầm mình?
14 Có phải việc Đức Giê-hô-va sẵn sàng tha thứ có nghĩa là một người phạm tội biết ăn năn được miễn mọi hậu quả của đường lối sai lầm của mình không? Chắc chắn không. Chúng ta không thể phạm tội mà không bị trừng phạt. Phao-lô viết: “Ai gieo giống chi, lại gặt giống ấy” (Ga-la-ti 6:7). Có thể chúng ta phải chịu hậu quả của những hành động hoặc vấn đề của chúng ta, nhưng sau khi Đức Giê-hô-va tha thứ, ngài không tạo ra nghịch cảnh để làm khổ chúng ta. Khi gặp khó khăn, tín đồ đấng Christ không nên nghĩ: ‘Có thể Đức Giê-hô-va đang trừng phạt tôi vì tội lỗi trong quá khứ’. (So sánh Gia-cơ 1:13). Mặt khác, Đức Giê-hô-va không cho chúng ta được miễn mọi hậu quả của những hành động sai lầm. Ly dị, chửa hoang, bị bệnh truyền nhiễm qua đường sinh dục, bị mất tín nhiệm và kính trọng—là những hậu quả thảm thương do tội lỗi gây ra, và Đức Giê-hô-va sẽ không che chở chúng ta khỏi những điều ấy. Hãy nhớ là mặc dù Đức Giê-hô-va tha thứ Đa-vít vì phạm tội liên hệ đến Bát-Sê-ba và U-ri, ngài không che chở Đa-vít khỏi hậu quả tai hại xảy ra sau đó (II Sa-mu-ên 12:9-14).
15, 16. Luật pháp được ghi ở Lê-vi Ký 6:1-7 có lợi cho nạn nhân và người phạm tội như thế nào?
15 Tội lỗi của chúng ta có thể gây ra những hậu quả khác nữa. Ví dụ, hãy xem xét lời tường thuật ở Lê-vi Ký đoạn 6. Ở đây, Luật pháp Môi-se nói đến trường hợp một người phạm tội nặng khi lấy đồ đạc của người khác bằng cách ăn cướp, tống tiền hoặc lừa đảo. Rồi kẻ phạm tội chối tội, thậm chí dám thề dối nữa. Lời của hai bên đều không có bằng chứng. Tuy nhiên, sau đó kẻ phạm tội bị lương tâm cắn rứt nên thú tội. Để được Đức Chúa Trời tha thứ, người ấy phải làm thêm ba điều: đền những gì mình đã lấy, trả tiền phạt 20 phần trăm cho nạn nhân và dâng con chiên đực làm của-lễ chuộc tội. Rồi, luật pháp nói: “Thầy tế-lễ sẽ làm lễ chuộc tội cho người trước mặt Đức Giê-hô-va, thì lỗi người sẽ được tha” (Lê-vi Ký 6:1-7; so sánh Ma-thi-ơ 5:23, 24).
16 Luật pháp này là một sắp đặt đầy thương xót của Đức Chúa Trời. Nó có lợi cho nạn nhân, là người được trả tài sản và chắc chắn cảm thấy mừng khi thấy kẻ phạm tội nhận tội. Đồng thời, luật pháp này có lợi cho người được lương tâm thúc đẩy thú tội và sửa chữa lỗi lầm. Quả thật, nếu không chịu làm thế, Đức Chúa Trời sẽ không tha thứ.
17. Khi người khác bị tổn thương vì tội lỗi của chúng ta, Đức Giê-hô-va đòi hỏi chúng ta phải làm gì?
17 Mặc dù chúng ta không ở dưới Luật pháp Môi-se, nhưng Luật ấy cho chúng ta cơ hội quí báu để hiểu về những ý tưởng của Đức Giê-hô-va, kể cả lối suy nghĩ của ngài về sự tha thứ (Cô-lô-se 2:13, 14). Khi người khác bị thiệt hại hoặc tổn thương vì tội lỗi của chúng ta, Đức Giê-hô-va hài lòng khi chúng ta cố gắng ‘sửa trị lỗi’ (II Cô-rinh-tô 7:11, Bản Diễn Ý). Điều này bao gồm việc biết lỗi, thú nhận rằng mình có tội và thậm chí xin lỗi nạn nhân. Rồi chúng ta có thể đến với Đức Giê-hô-va dựa trên sự hy sinh của Chúa Giê-su và cảm thấy thanh thản vì có lương tâm trong sạch và biết chắc rằng mình được Đức Chúa Trời tha thứ (Hê-bơ-rơ 10:21, 22).
18. Đức Giê-hô-va có thể vừa tha thứ vừa sửa trị như thế nào?
18 Như bất cứ cha mẹ nào yêu thương con, Đức Giê-hô-va có thể ban cho chúng ta sự tha thứ cùng với sự sửa trị đúng mức (Châm-ngôn 3:11, 12). Một tín đồ đấng Christ biết ăn năn có thể phải từ bỏ đặc ân phụng sự với tư cách là trưởng lão, tôi tớ thánh chức hoặc người tiên phong. Người ấy có thể đau lòng trong thời gian mất những đặc ân quí báu đó. Tuy nhiên, sự sửa trị như thế không có nghĩa là người ấy đã mất ân huệ của Đức Giê-hô-va hoặc không được ngài tha thứ. Ngoài ra, chúng ta phải nhớ rằng sự sửa trị của Đức Giê-hô-va là bằng chứng cho thấy ngài yêu thương chúng ta. Việc chấp nhận và làm theo sự sửa trị ấy sẽ có lợi lớn cho chúng ta và có thể dẫn đến sự sống đời đời (Hê-bơ-rơ 12:5-11).
19, 20. a) Nếu bạn đã làm những điều sai lầm, tại sao bạn không nên nghĩ rằng mình không đáng được Đức Giê-hô-va thương xót? b) Điều gì sẽ được bàn luận trong bài tới?
19 Thật khoan khoái thay khi biết rằng chúng ta phụng sự Đức Chúa Trời “sẵn tha-thứ”! Đức Giê-hô-va không chỉ thấy những tội lỗi và lỗi lầm của chúng ta (Thi-thiên 130:3, 4). Ngài biết những gì ở trong lòng chúng ta. Nếu lòng bạn cảm thấy đau thương thống hối vì những lỗi lầm trong quá khứ, đừng kết luận rằng bạn không đáng được Đức Giê-hô-va thương xót. Bất kể bạn phạm những lỗi lầm nào, nếu bạn thật sự ăn năn, tìm cách sửa chữa điều sai trái và khẩn thiết cầu nguyện xin Đức Giê-hô-va tha thứ dựa trên căn bản huyết Chúa Giê-su đổ ra, thì bạn có thể tin chắc rằng những lời ở I Giăng 1:9 áp dụng cho bạn: “Còn nếu chúng ta xưng tội mình, thì Ngài là thành-tín công-bình để tha tội cho chúng ta, và làm cho chúng ta sạch mọi đều gian-ác”.
20 Kinh-thánh khuyến khích chúng ta bắt chước sự tha thứ của Đức Giê-hô-va trong cách cư xử với nhau. Tuy nhiên, khi người khác phạm tội cùng chúng ta, chúng ta phải tha thứ và quên đi đến mức độ nào? Điều này sẽ được bàn luận trong bài tới.
[Chú thích]
a Điều đáng chú ý là chữ Hê-bơ-rơ được dịch là “chúng ta nắn nên bởi giống gì” được dùng liên hệ đến những bình đất sét mà thợ gốm nặn (Ê-sai 29:16).
Bạn trả lời ra sao?
◻ Tại sao Đức Giê-hô-va “sẵn tha-thứ”?
◻ Kinh-thánh miêu tả sự tha thứ trọn vẹn của Đức Giê-hô-va như thế nào?
◻ Khi Đức Giê-hô-va tha thứ, ngài quên đi theo nghĩa nào?
◻ Đức Giê-hô-va đòi hỏi chúng ta phải làm gì khi những người khác bị tổn thương vì tội lỗi của chúng ta?
[Hình nơi trang 12]
Khi những người khác bị tổn thương vì tội lỗi của chúng ta, Đức Giê-hô-va đòi hỏi chúng ta phải đền bù