Bạn có mong được phụng sự nhiều hơn không?
LAURA nói: “Tôi giận Đức Giê-hô-va. Tôi không ngớt cầu xin ngài giúp gia đình tôi giải quyết những khó khăn về tài chánh để tôi có thể tiếp tục làm công việc tiên phong—nhưng không được gì cả. Cuối cùng, tôi đành phải ngưng làm. Cũng phải thú nhận rằng tôi ganh tị với những ai có thể tiếp tục làm tiên phong”.
Cũng hãy xem trường hợp của Michael, một tôi tớ thánh chức trong một hội thánh của Nhân-chứng Giê-hô-va. Anh vươn tới việc làm giám thị (I Ti-mô-thê 3:1). Sau nhiều năm mong đợi không thành, anh cảm thấy cay đắng đến nỗi anh không còn muốn được đề nghị để có đặc ân này. Anh nói: “Tôi không thể nào chịu được nỗi thất vọng thêm một lần nữa”.
Bạn có bao giờ trải qua kinh nghiệm tương tự như thế không? Bạn có bao giờ phải từ bỏ một đặc ân thần quyền đáng quí không? Chẳng hạn, bạn có phải ngưng làm người tiên phong, tức là người rao giảng trọn thời gian về Nước Trời không? Hay bạn mong muốn có được những trách nhiệm nào đó trong hội thánh mà đã được giao phó cho người khác? Bạn có thể ngay cả muốn phục vụ tại nhà Bê-tên hoặc làm giáo sĩ, nhưng hoàn cảnh không cho phép bạn làm điều đó.
Sách Châm-ngôn công nhận rằng: “Sự trông-cậy trì-hưỡn khiến lòng bị đau-đớn” (Châm-ngôn 13:12). Điều này có thể đặc biệt đúng khi người khác nhận được chính những đặc ân mà bạn đã trông đợi. Lời Đức Chúa Trời có ban cho sự thông hiểu, niềm an ủi và hy vọng cho bất cứ ai bị thất vọng như thế không? Có chứ. Thật ra, bài Thi-thiên 84 nói lên nỗi lòng của một tôi tớ của Đức Giê-hô-va cũng đã muốn phụng sự ngài nhưng không được.
Lòng biết ơn của người Lê-vi
Những người soạn bài Thi-thiên 84 là con của Cô-rê, họ là những người Lê-vi phụng sự tại đền thờ Đức Giê-hô-va và rất quí mến những đặc ân của họ. Một trong những người này đã reo lên: “Hỡi Đức Giê-hô-va vạn-quân, nơi cư-trú Ngài đáng thương thay! Linh-hồn tôi mong-ước đến đỗi hao-mòn về hành-lang của Đức Giê-hô-va; lòng và thịt tôi kêu-la về Đức Chúa Trời hằng sống” (Thi-thiên 84:1, 2).
Người Lê-vi mong muốn được phục vụ tại đền thờ Đức Giê-hô-va đến nỗi cảnh vật bình thường dọc theo lối đi đến thành Giê-ru-sa-lem cũng có vẻ hấp dẫn đối với ông. Ông nói: “Đương khi đi qua trũng khóc-lóc. Họ làm trũng ấy trở nên nơi có mạch” (Thi-thiên 84:6). Đúng vậy, một nơi bình thường khô cằn lại giống như một nơi xanh tươi.
Vì người viết Thi-thiên là người Lê-vi không thuộc lớp thầy tế lễ nên cứ mỗi sáu tháng ông chỉ có thể phụng sự tại đền thờ được một tuần (I Sử-ký 24:1-19; II Sử-ký 23:8; Lu-ca 1:5, 8, 9). Thời gian còn lại thì người đó ở nhà tại một trong những thành dành cho người Lê-vi. Vì thế ông hát: “Hỡi Đức Giê-hô-va vạn-quân, là Vua tôi và là Đức Chúa Trời tôi, con chim sẻ đã tìm được một nơi ở, và chim én tìm được một ổ đặng đẻ con nó, tức là bàn-thờ của Chúa” (Thi-thiên 84:3). Người Lê-vi sẽ vui sướng biết bao nếu ông có được một nơi cư ngụ cố định tại đền thờ như những con chim!
Người Lê-vi có thể dễ cảm thấy cay đắng vì không thể phụng sự tại đền thờ thường xuyên hơn. Tuy nhiên, ông vui lòng phụng sự trong phạm vi có thể được, và chắc chắn ông đã nhận biết rằng hết lòng hiến dâng cho Đức Giê-hô-va là một việc làm đáng công. Điều gì đã giúp người Lê-vi trung thành này mãn nguyện với đặc ân phụng sự của ông?
Tập tính mãn nguyện
Người Lê-vi nói: “Một ngày trong hành-lang Chúa đáng hơn một ngàn ngày khác. Thà tôi làm kẻ giữ cửa trong nhà Đức Chúa Trời tôi, hơn là ở trong trại kẻ dữ” (Thi-thiên 84:10). Ông ý thức rằng dù chỉ được ở một ngày trong nhà của Đức Giê-hô-va cũng là một đặc ân vô giá. Và người Lê-vi có dịp được phụng sự nhiều ngày tại đền thờ. Nhờ mãn nguyện với những đặc ân mình có nên ông vui mừng ca hát.
Còn về phần chúng ta thì sao? Chúng ta có quí mến những ân phước hay là chúng ta có khuynh hướng hay quên những đặc ân mà chúng ta đã có trong việc phụng sự Đức Giê-hô-va? Vì lòng thành kính của dân ngài, nên Đức Giê-hô-va giao cho họ nhiều đặc ân và trách nhiệm, trong số đó có những trọng trách như việc trông nom, chăn dắt, dạy dỗ và nhiều khía cạnh khác nhau của thánh chức phụng sự trọn thời gian. Ngoài ra, những đặc ân này cũng bao gồm những việc làm quí báu trong việc thờ phượng Đức Giê-hô-va.
Thí dụ, hãy xem xét thánh chức rao giảng của tín đồ đấng Christ. Sứ đồ Phao-lô ví đặc ân được rao giảng tin mừng như là “của quí... trong chậu bằng đất” (II Cô-rinh-tô 4:7). Bạn có xem việc rao giảng như là một kho tàng vô giá không? Chúa Giê-su Christ, đấng dẫn đầu công việc rao giảng về Nước Trời, có quan điểm như vậy và đã làm gương cho chúng ta (Ma-thi-ơ 4:17). Phao-lô nói: “Được chức-vụ nầy, thì chúng tôi chẳng ngã lòng” (II Cô-rinh-tô 4:1).
Các buổi họp đạo đấng Christ cũng là một sắp đặt thiêng liêng mà chúng ta không nên coi thường. Tại các buổi họp, chúng ta nhận được sự dạy dỗ trọng yếu và có được sự kết hợp cần thiết cho chúng ta. Tại các buổi họp, chúng ta cũng công bố đức tin và niềm hy vọng bằng cách đều đặn phát biểu và tham gia vào chương trình qua những cách khác (Hê-bơ-rơ 10:23-25). Quả thật, những buổi họp của chúng ta là một sự sắp đặt đáng chuộng!
Michael, được đề cập ở trên, rất quí mến những ân phước này. Nhưng vì bất mãn về việc không được làm trưởng lão, nên anh đã tạm thời không quí trọng những ân phước đó nhiều như trước nữa. Bằng cách xem xét lại những ân phước đó, anh đã có thể lấy lại thăng bằng và kiên nhẫn chờ đợi Đức Giê-hô-va.
Khi không nhận được một đặc ân nào đó, thay vì cảm thấy bất mãn, chúng ta nên xem xét lại những cách mà Đức Giê-hô-va hiện đang ban phước chúng ta, giống như người viết Thi-thiên đã làm.a Nếu chúng ta thấy mình không được nhiều, thì cần phải xem xét lại, xin Đức Giê-hô-va mở mắt cho chúng ta nhận thấy những đặc ân mà chúng ta có và những cách mà ngài ban phước và dùng chúng ta để ngợi khen ngài (Châm-ngôn 10:22).
Chúng ta cũng nên hiểu rằng những đặc ân quí báu, chẳng hạn như trách nhiệm giám thị, đòi hỏi một người phải hội đủ những điều kiện rõ rệt (I Ti-mô-thê 3:1-7; Tít 1:5-9). Do đó, chúng ta cần phải tự kiểm điểm, tìm xem mình có điều gì cần cải thiện và rồi cố gắng hết sức để làm điều đó (I Ti-mô-thê 4:12-15).
Chớ nên chán nản
Nếu chúng ta không nhận được một đặc ân phụng sự nào đó, chúng ta không nên kết luận rằng Đức Giê-hô-va yêu những người đã nhận được đặc ân đó hơn chúng ta hoặc ngài đang giữ lại một điều gì tốt mà không cho chúng ta. Chắc chắn, chúng ta không nên ganh tị mà cho rằng những người này không xứng đáng và họ được bổ nhiệm là do sự thiên vị của loài người chứ không phải theo thể thức thần quyền. Ấp ủ ý nghĩ như thế có thể dẫn đến sự ganh tị, tranh cạnh và ngay cả bỏ cuộc hoàn toàn (I Cô-rinh-tô 3:3; Gia-cơ 3:14-16).
Chị Laura, được đề cập đến ở đầu bài, đã không bỏ cuộc. Dần dần chị đã vượt qua được những cảm giác tức giận và ghen tị. Chị đã nhiều lần cầu xin Đức Chúa Trời giúp chị vượt qua phản ứng tiêu cực về việc mình không thể làm tiên phong. Chị cũng đến tìm sự giúp đỡ của các anh có khả năng trong hội thánh và chị được trấn an là Đức Chúa Trời yêu thương chị. Chị nói rằng: “Đức Giê-hô-va ban cho tôi sự bình an trong tâm hồn. Trong khi hiện tại tôi và chồng tôi không thể làm tiên phong, chúng tôi rất quí mến thời gian mà mình đã làm công việc đó và tìm được sức mạnh qua những kinh nghiệm từng trải trong quá khứ. Chúng tôi cũng giúp đứa con trai lớn làm tiên phong”. Vì bằng lòng với hoàn cảnh, chị Laura giờ đây có thể “vui với kẻ vui” trong việc làm tiên phong của họ (Rô-ma 12:15).
Đặt những mục tiêu có thể đạt được
Hài lòng với những đặc ân phục vụ hiện tại không có nghĩa là chúng ta ngưng đặt những mục tiêu thần quyền. Khi bàn luận về sự sống lại để lên trời, Phao-lô nói về việc “bươn theo sự ở đằng trước”. Ông cũng nói: “Duy chúng ta đã đạt đến bậc nào, thì chúng ta phải đồng đi vậy” (Phi-líp 3:13-16). Những mục tiêu thần quyền có thể giúp chúng ta vươn tới. Tuy nhiên, điều khó là làm sao đặt ra những mục tiêu thực tiễn.
Mục tiêu thực tiễn là mục tiêu hợp lý và có thể đạt được (Phi-líp 4:5). Một mục tiêu đòi hỏi nhiều năm mới thực hiện được không phải là một mục tiêu không thực tế. Những mục tiêu dài hạn như thế dần dần có thể đạt được bằng cách đặt thêm những mục tiêu phụ hoặc những bước ngắn. Những mục tiêu phụ này có thể cho thấy chúng ta đã tiến bộ đến đâu về mặt thiêng liêng. Cứ mỗi lần thành công được một bước thì chúng ta lại cảm thấy thỏa mãn thay vì bất mãn.
Một quan điểm thăng bằng
Tuy nhiên, điều quan trọng là chúng ta phải nhận biết rằng vì hoàn cảnh và những giới hạn, nên có một số đặc ân mà chúng ta có thể không đạt được. Đặt ra những mục tiêu đó chỉ làm chúng ta thất vọng và bất mãn mà thôi. Chúng ta nên để sang một bên những mục tiêu như thế, ít nhất là trong thời gian hiện tại. Làm thế sẽ không khó nếu chúng ta cầu xin có được sự thỏa lòng theo ý Đức Chúa Trời và chú tâm trước hết đến việc làm theo ý muốn của Đức Giê-hô-va. Khi vươn tới những đặc ân thì điều quan trọng là chúng ta phải mang vinh hiển cho Đức Giê-hô-va chứ không phải để người khác khâm phục những thành quả của chúng ta (Thi-thiên 16:5, 6; Ma-thi-ơ 6:33). Kinh-thánh nói cho chúng ta một cách thích hợp: “Hãy phó các việc mình cho Đức Giê-hô-va, thì những mưu-ý mình sẽ được thành-công” (Châm-ngôn 16:3).
Khi xem xét bài Thi-thiên 84, chúng ta có thể nhận thấy rằng người viết Thi-thiên bày tỏ một thái độ như thế đối với những đặc ân mà ông nhận được, và Đức Giê-hô-va đã ban ân phước dồi dào cho ông. Hơn nữa, cho đến ngày nay dân của Đức Giê-hô-va tiếp tục nhận được lợi ích từ bài Thi-thiên này.
Nhờ nương cậy nơi Đức Giê-hô-va qua lời cầu nguyện, bạn có thể giữ thăng bằng giữa ước muốn có thêm đặc ân và lòng mãn nguyện với những đặc ân mà bạn đang hưởng. Chớ bao giờ để cho ước muốn làm nhiều hơn khiến bạn mất đi lòng quí mến đối với những ân phước mà bạn hiện có và niềm vui được phụng sự Đức Giê-hô-va mãi mãi. Hãy trông cậy vào Đức Giê-hô-va, vì điều này sẽ đem đến hạnh phúc, như lời của người Lê-vi cho thấy: “Hỡi Đức Giê-hô-va vạn-quân, phước cho người nào nhờ-cậy nơi Ngài!” (Thi-thiên 84:12).
[Chú thích]
a Xin xem bài “Bạn có quí trọng những sự thánh không?” trong Tháp Canh số ra ngày 1-3-1989.
[Khung nơi trang 11]
NHỮNG MỤC TIÊU MÀ CHÚNG TA CÓ THỂ ĐẶT
Đọc Kinh-thánh mỗi ngày (Giô-suê 1:8; Ma-thi-ơ 4:4)
Trau dồi khả năng suy xét nhờ được Kinh-thánh dạy dỗ (Hê-bơ-rơ 5:14)
Vun trồng mối liên lạc mật thiết với Đức Chúa Trời (Thi-thiên 73:28)
Vun trồng từng bông trái của thánh linh (Ga-la-ti 5:22, 23)
Trau dồi phẩm chất lời cầu nguyện (Phi-líp 4:6, 7)
Trở nên hữu hiệu hơn trong công việc rao giảng và dạy dỗ (I Ti-mô-thê 4:15, 16)
Đọc và suy ngẫm mỗi số tạp chí Tháp Canh và Awake! (Thi-thiên 49:3)
[Các hình nơi trang 9]
Khi đặt những mục tiêu cá nhân, hãy đặt việc làm theo ý muốn của Đức Chúa Trời lên trên hết