Sống xứng đáng với sự dâng mình của tín đồ đấng Christ trong sự tự do
“Thánh-Linh của Chúa ở đâu, thì sự tự-do cũng ở đó” (II CÔ-RINH-TÔ 3:17).
1. Nhân-chứng Giê-hô-va dâng mình cho ai, và tại sao họ dùng các cơ quan pháp lý?
NHÂN-CHỨNG GIÊ-HÔ-VA tin rằng tôn giáo của họ sẽ tồn tại đời đời. Do đó, họ tiên liệu sẽ phụng sự Đức Chúa Trời bằng “tâm-thần và lẽ thật” đến muôn đời (Giăng 4:23, 24). Với quyền tự do quyết định, các tín đồ đấng Christ này đã dâng mình vô điều kiện cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời, và cương quyết sống xứng đáng với sự dâng mình đó. Bởi vậy, họ tin cậy nơi Lời của Đức Chúa Trời và nơi thánh linh của ngài. Trong khi hết lòng theo đuổi sự dâng mình của tín đồ đấng Christ với sự tự do mà Đức Chúa Trời ban cho, các Nhân-chứng tôn trọng đúng mức vai trò của “các đấng cầm quyền trên mình”, đồng thời sử dụng thích đáng các phương tiện pháp lý và các sự cung cấp khác (Rô-ma 13:1; Gia-cơ 1:25). Chẳng hạn, các Nhân-chứng dùng Hội Tháp Canh như một công cụ pháp lý—một trong nhiều công cụ ở những nước khác—để hoàn tất công việc giúp đỡ người đồng loại, đặc biệt về thiêng liêng. Nhưng các Nhân-chứng dâng mình cho Đức Chúa Trời, chứ không phải cho một công cụ pháp lý, và sự dâng mình cho Đức Giê-hô-va của họ sẽ kéo dài đời đời.
2. Tại sao Nhân-chứng Giê-hô-va rất biết ơn Hội Tháp Canh và các cơ quan pháp lý tương tự?
2 Là tôi tớ dâng mình cho Đức Chúa Trời, Nhân-chứng Giê-hô-va có bổn phận phải làm theo chỉ thị của Chúa Giê-su là “đi dạy-dỗ muôn-dân, hãy nhơn danh Đức Cha, Đức Con, và Đức Thánh-Linh mà làm phép báp-têm cho họ, và dạy họ” (Ma-thi-ơ 28:19, 20). Công việc này sẽ tiếp tục cho đến khi hệ thống mọi sự này chấm dứt, vì Chúa Giê-su cũng nói: “Tin-lành nầy về nước Đức Chúa Trời sẽ được giảng ra khắp đất, để làm chứng cho muôn dân. Bấy giờ sự cuối-cùng sẽ đến” (Ma-thi-ơ 24:3, 14). Mỗi năm, các cơ sở ấn loát của Hội Tháp Canh, và các cơ quan pháp lý tương tự cung ứng hàng triệu Kinh-thánh, sách, sách mỏng, và tạp chí cho Nhân-chứng Giê-hô-va để dùng trong công việc rao giảng trên toàn thế giới. Do đó, những pháp nhân này rất hữu ích trong việc giúp các tôi tớ đã dâng mình của Đức Chúa Trời sống phù hợp với sự dâng mình của họ.
3. Trước đây Nhân-chứng Giê-hô-va đã dùng từ “Hội” theo nghĩa nào?
3 Một người nào đó có thể tranh luận rằng cách thức các Nhân-chứng nói về Hội Tháp Canh—hoặc thường nói là “Hội”—cho thấy họ coi tổ chức này không phải chỉ là một công cụ pháp lý mà thôi. Chẳng phải họ coi tổ chức ấy như là thẩm quyền tối hậu trong vấn đề thờ phượng hay sao? Sách Jehovah’s Witnesses—Proclaimers of God’s Kingdom (Nhân-chứng Giê-hô-va—Những người rao giảng về Nước Trời) đã làm sáng tỏ vấn đề khi giải thích như sau: “Khi tờ Tháp Canh [số ra ngày 1-6-1938] đề cập đến ‘Hội’, thì đây không phải chỉ là một công cụ pháp lý, nhưng là một tập thể các tín đồ đấng Christ được xức dầu. Chính tập thể này đã lập và dùng cơ quan pháp lý đó”.a Vì thế, từ ‘Hội’ biểu thị cho lớp người “đầy-tớ trung-tín và khôn-ngoan” (Ma-thi-ơ 24:45). Các Nhân-chứng thường dùng từ “Hội” theo nghĩa này. Dĩ nhiên cơ quan pháp lý và “đầy-tớ trung-tín và khôn-ngoan” không phải là những từ có thể thay thế nhau được. Các giám đốc của Hội Tháp Canh được bầu lên trong khi các Nhân-chứng hợp thành “đầy-tớ trung-tín” được xức dầu bằng thánh linh của Đức Giê-hô-va.
4. a) Nhiều Nhân-chứng đã nói như thế nào để tránh hiểu lầm? b) Tại sao chúng ta nên thăng bằng về từ vựng?
4 Để tránh sự hiểu lầm, Nhân-chứng Giê-hô-va đã cố gắng cẩn thận về cách họ nói năng. Thay vì nói “Hội dạy”, nhiều Nhân-chứng thích dùng những từ như “Kinh-thánh nói”, hoặc “Kinh-thánh dạy”. Bằng cách này, họ nhấn mạnh đến quyết định có tính cách cá nhân của mỗi Nhân-chứng khi chấp nhận sự dạy dỗ của Kinh-thánh, và cũng tránh gây ấn tượng sai lầm là các Nhân-chứng bị giáo phái sai khiến. Dĩ nhiên, những đề nghị liên quan đến từ vựng không nên biến thành đề tài tranh cãi. Dù sao thì từ vựng chỉ quan trọng trong việc ngăn ngừa sự hiểu lầm. Tín đồ đấng Christ cần có sự thăng bằng về việc này. Kinh-thánh khuyên: “Phải tránh sự cãi-lẫy về lời nói” (II Ti-mô-thê 2:14, 15). Kinh-thánh cũng nói đến nguyên tắc này: “Nếu dùng lưỡi nói chẳng rõ-ràng cho người ta nghe, thì làm sao họ được biết đều anh em nói?” (I Cô-rinh-tô 14:9).
Thánh linh của Đức Chúa Trời làm giảm bớt luật lệ
5. Câu Kinh-thánh I Cô-rinh-tô 10:23 có thể được hiểu như thế nào?
5 Sứ đồ Phao-lô ghi nhận: “Mọi sự đều có phép làm, nhưng chẳng phải mọi sự đều có ích”. Ông nói thêm: “Mọi sự đều có phép làm, nhưng chẳng phải mọi sự đều làm gương tốt” (I Cô-rinh-tô 10:23). Hiển nhiên Phao-lô không có ý muốn nói là được phép làm những điều mà Lời của Đức Chúa Trời rõ ràng lên án. Nếu so sánh với 600 điều luật mà dân Y-sơ-ra-ên xưa phải giữ, thì luật pháp chi phối đời sống tín đồ đấng Christ tương đối ít. Bởi thế, có nhiều vấn đề để tùy lương tâm mỗi cá nhân. Một người đã dâng mình cho Đức Giê-hô-va được hưởng tự do, một sự tự do đến từ sự hướng dẫn của thánh linh của Đức Chúa Trời. Vì chính mình chọn theo lẽ thật, nên một tín đồ đấng Christ làm theo lương tâm được Kinh-thánh rèn luyện và tin cậy nơi sự hướng dẫn của thánh linh Đức Chúa Trời. Điều này giúp một tín đồ đấng Christ đã dâng mình quyết định điều gì là “làm gương tốt” và “có ích” cho chính mình và cho người khác. Anh ý thức rằng quyết định của anh sẽ ảnh hưởng đến mối liên lạc cá nhân của anh với Đức Chúa Trời, vì anh đã dâng mình cho ngài.
6. Tại các buổi họp của tín đồ đấng Christ, làm thế nào chúng ta có thể cho thấy là chúng ta đã tự chọn lẽ thật?
6 Bình luận tại các buổi nhóm họp của tín đồ đấng Christ là bằng chứng cho thấy, một người đã tự mình chọn lẽ thật. Lúc đầu, có thể anh chỉ lặp lại những gì nói trong sách báo. Tuy nhiên, với thời gian, anh sẽ tiến bộ tới độ anh có thể phát biểu sự dạy dỗ của Kinh-thánh bằng lời lẽ riêng của anh. Điều này cho thấy anh đang phát triển khả năng suy luận, chứ không chỉ lặp lại những gì người khác nói. Việc diễn đạt tư tưởng bằng lời riêng và trình bày đúng đắn lời lẽ thật một cách chân thành, sẽ đem lại cho anh niềm vui thích, và cho thấy niềm tin quyết của anh (Truyền-đạo 12:10; so sánh Rô-ma 14:5b).
7. Những tôi tớ của Đức Giê-hô-va được tự do quyết định gì?
7 Nhân-chứng Giê-hô-va được thúc đẩy bởi tình yêu thương đối với Đức Chúa Trời và người đồng loại (Ma-thi-ơ 22:36-40). Thật vậy, họ khắng khít với nhau như một hiệp hội anh em trên khắp thế giới, bằng sợi dây yêu thương, như sự yêu thương của đấng Christ (Cô-lô-se 3:14; I Phi-e-rơ 5:9). Tuy nhiên, vì có quyền tự do ý chí, nên cá nhân mỗi người phải quyết định lấy trong các lãnh vực như: rao giảng tin mừng Nước Trời, giữ trung lập về chính trị, cữ máu, tránh một số loại giải trí và sống theo các tiêu chuẩn của Kinh-thánh. Không ai quyết định thay cho họ. Những quyết định ấy thật ra là một phần trong lối sống mà một người có triển vọng trở thành Nhân-chứng đã tự ý lựa chọn, trước khi họ tiến tới bước dâng mình làm tín đồ đấng Christ.
Phải khai trình với một Hội Đồng Lãnh Đạo Trung Ương chăng?
8. Câu hỏi nào cần làm sáng tỏ?
8 Kinh-thánh cho thấy rõ là những tín đồ thật của đấng Christ không bị ép buộc phụng sự Đức Chúa Trời. Kinh-thánh nói: “Chúa tức là Thánh-Linh, Thánh-Linh của Chúa ở đâu, thì sự tự-do cũng ở đó” (II Cô-rinh-tô 3:17). Nhưng làm sao sự kiện này có thể hòa hợp với ý niệm về một lớp “đầy-tớ trung-tín và khôn-ngoan” cùng với Hội Đồng Lãnh Đạo Trung Ương của lớp người này? (Ma-thi-ơ 24:45-47).
9, 10. a) Nguyên tắc về quyền làm đầu được áp dụng thế nào trong hội thánh tín đồ đấng Christ? b) Việc tuân theo nguyên tắc về quyền làm đầu đòi hỏi điều gì trong hội thánh tín đồ đấng Christ vào thế kỷ thứ nhất?
9 Để trả lời câu hỏi này, chúng ta phải nhớ nguyên tắc về quyền làm đầu (I Cô-rinh-tô 11:3). Ê-phê-sô 5:21-24 xác nhận đấng Christ là “đầu Hội-thánh”, đấng mà hội thánh phải “phục”. Nhân-chứng Giê-hô-va hiểu rằng lớp người đầy tớ trung tín và khôn ngoan gồm có những anh em thiêng liêng của Chúa Giê-su (Hê-bơ-rơ 2:10-13). Họ được bổ nhiệm để cung cấp “đồ-ăn” thiêng liêng “đúng giờ” cho dân của Đức Chúa Trời. Trong thời kỳ cuối cùng này, đấng Christ đã bổ nhiệm lớp đầy tớ đó “coi-sóc cả gia-tài mình”. Do đó, địa vị của họ đáng được bất cứ ai nhận mình là tín đồ đấng Christ, tôn trọng.
10 Mục đích của quyền làm đầu là duy trì sự hợp nhất và bảo đảm “mọi sự đều nên làm cho phải phép và theo thứ-tự” (I Cô-rinh-tô 14:40). Để làm được điều này, vào thế kỷ thứ nhất, một số tín đồ đấng Christ được xức dầu, được chọn từ lớp người đầy tớ trung tín và khôn ngoan, đại diện cho tập thể. Các biến cố sau đó chứng tỏ Đức Giê-hô-va đã chấp nhận, và ban phước cho công cuộc giám sát của hội đồng lãnh đạo trung ương. Các tín đồ đấng Christ vào thế kỷ thứ nhất đã vui mừng chấp nhận sự sắp đặt này. Vâng, họ thật sự vui mừng và biết ơn về các thành quả mà hội đồng này đạt được (Công-vụ các Sứ-đồ 15:1-32).
11. Ngày nay chúng ta xem Hội Đồng Lãnh Đạo Trung Ương như thế nào?
11 Ngày nay, sự sắp đặt như thế vẫn còn giá trị. Hiện nay, Hội Đồng Lãnh Đạo Trung Ương của Nhân-chứng Giê-hô-va gồm có mười tín đồ đấng Christ được xức dầu, tất cả đều có hàng mấy chục năm kinh nghiệm. Họ cung cấp sự hướng dẫn về thiêng liêng cho Nhân-chứng Giê-hô-va y như hội đồng lãnh đạo trung ương vào thế kỷ thứ nhất đã làm (Công-vụ các Sứ-đồ 16:4). Giống như các tín đồ đấng Christ thời ban đầu, các Nhân-chứng vui sướng trông vào những anh thành thục trong Hội Đồng Lãnh Đạo Trung Ương để được hướng dẫn theo Kinh-thánh trong các vấn đề liên quan đến sự thờ phượng. Cũng như các tín đồ đấng Christ khác, các thành viên của Hội Đồng Lãnh Đạo Trung Ương là tôi tớ của Đức Giê-hô-va và của đấng Christ, nhưng Kinh-thánh khuyên chúng ta: “Hãy vâng lời kẻ dắc-dẫn anh em và chịu phục các người ấy,—bởi các người ấy tỉnh-thức về linh-hồn anh em, dường như phải khai-trình,—hầu cho các người ấy lấy lòng vui-mừng mà làm xong chức-vụ mình, không phàn-nàn chi, vì ấy chẳng ích-lợi gì cho anh em” (Hê-bơ-rơ 13:17).
12. Mỗi cá nhân tín đồ đấng Christ phải khai trình với ai?
12 Phải chăng địa vị coi sóc mà Kinh-thánh giao cho Hội Đồng Lãnh Đạo Trung Ương có nghĩa là mỗi Nhân-chứng Giê-hô-va phải khai trình việc làm của mình với họ? Theo lời của Phao-lô trong lá thư gởi cho anh em tín đồ đấng Christ ở Rô-ma, thì không phải như vậy. Ông viết: “Nhưng ngươi, sao xét-đoán anh em mình? Còn ngươi, sao khinh-dể anh em mình? Vì chúng ta hết thảy sẽ ứng-hầu trước tòa-án Đức Chúa Trời... Mỗi người trong chúng ta sẽ khai-trình việc mình với Đức Chúa Trời” (Rô-ma 14:10-12).
13. Tại sao Nhân-chứng Giê-hô-va báo cáo hoạt động rao giảng?
13 Tuy nhiên, chẳng phải mỗi Nhân-chứng báo cáo hoạt động rao giảng của mình đó hay sao? Đúng vậy, nhưng mục tiêu của việc báo cáo này đã được giải thích rõ trong một cuốn sách của Nhân-chứng: “Các môn đồ thời ban đầu của Chúa Giê-su Christ quan tâm đến các báo cáo về sự tiến triển của công việc rao giảng (Mác 6:30). Khi công việc phát triển mạnh, các báo cáo thống kê được biên soạn kèm theo những kinh nghiệm đặc sắc của những người đã tham gia rao giảng tin mừng... (Công-vụ các Sứ-đồ 2:5-11, 41, 47; 6:7; 1:15; 4:4)... Thật là khích lệ thay cho các tín đồ trung thành này khi họ nghe báo cáo về các thành quả đạt được!... Cũng thế, tổ chức thời nay của Đức Giê-hô-va cố gắng ghi sổ chính xác về công việc được thi hành để làm ứng nghiệm Ma-thi-ơ 24:14”.
14, 15. a) Câu Kinh-thánh II Cô-rinh-tô 1:24 được áp dụng như thế nào cho Hội Đồng Lãnh Đạo Trung Ương? b) Mỗi cá nhân tín đồ đấng Christ phải tự quyết định dựa trên căn bản nào, trong việc thừa nhận sự kiện gì?
14 Hội Đồng Lãnh Đạo Trung Ương là một sự sắp đặt yêu thương và là một gương mẫu về đức tin đáng cho chúng ta bắt chước (Phi-líp 3:17; Hê-bơ-rơ 13:7). Vì theo sát gương mẫu của đấng Christ, nên họ có thể họa lời của Phao-lô: “Chứ không phải muốn khống chế đức tin anh chị em vì đức tin anh chị em rất vững vàng, trái lại chúng tôi là người đồng lao với anh chị em để anh chị em được vui mừng” (II Cô-rinh-tô 1:24, Thánh Kinh Hội Hoa Kỳ, Bản Dịch Mới). Bằng cách quan sát các xu hướng, Hội Đồng Lãnh Đạo Trung Ương kêu gọi chú ý đến những lợi ích khi vâng theo lời khuyên của Kinh-thánh, đưa ra những đề nghị về việc áp dụng luật pháp và nguyên tắc trong Kinh-thánh, cảnh cáo về những nguy hiểm ngầm, và cho các “người đồng lao” khác sự khích lệ mà họ cần. Do đó, họ hoàn tất cương vị của người quản lý tín đồ đấng Christ, giúp các bạn cùng làm việc giữ được niềm vui, được mạnh mẽ trong đức tin hầu có thể đứng vững (I Cô-rinh-tô 4:1, 2; Tít 1:7-9).
15 Nếu một Nhân-chứng quyết định làm theo lời khuyên dựa vào Kinh-thánh do Hội Đồng Lãnh Đạo Trung Ương đề nghị, thì anh hành động do tự ý, vì qua việc học Kinh-thánh, anh thấy rằng đó là điều đúng nên theo. Khi được Lời Đức Chúa Trời tác động để áp dụng lời khuyên khôn ngoan dựa vào Kinh-thánh do Hội Đồng Lãnh Đạo Trung Ương đề nghị, một Nhân-chứng hoàn toàn thừa nhận rằng, quyết định của anh sẽ ảnh hưởng đến mối liên lạc cá nhân của anh đối với Đức Chúa Trời, Đấng mà anh dâng mình (I Tê-sa-lô-ni-ca 2:13).
Học viên và lính chiến
16. Mặc dù các quyết định về hạnh kiểm là vấn đề cá nhân, tại sao một số lại bị khai trừ?
16 Nhưng nếu các quyết định về hạnh kiểm là vấn đề cá nhân, tại sao một số Nhân-chứng Giê-hô-va lại bị khai trừ? Không ai được độc đoán ấn định phạm tội nào thì phải khai trừ. Đúng hơn, Kinh-thánh chỉ đòi hỏi khai trừ phần tử nào trong hội thánh phạm tội nặng mà không ăn năn, như những tội liệt kê trong đoạn 5 sách I Cô-rinh-tô I Cô-rinh-tô 5. Do đó, trong khi một tín đồ đấng Christ có thể bị khai trừ vì phạm tội tà dâm nhưng đương sự chỉ bị khai trừ nếu từ chối sự giúp đỡ về thiêng liêng của những người chăn chiên yêu thương. Không phải chỉ Nhân-chứng Giê-hô-va mới theo thực hành này của đạo đấng Christ. Cuốn The Encyclopedia of Religion (Bách khoa tự điển tôn giáo) ghi nhận: “Bất cứ cộng đồng nào cũng cho mình có quyền tự bảo vệ khỏi những thành viên bất tuân đe dọa sự toàn an chung. Trong lãnh vực tôn giáo, thì quyền này thường được củng cố bởi niềm tin, theo đó, hình phạt [bằng sự khai trừ] sẽ ảnh hưởng đến vị thế của một người trước mặt Đức Chúa Trời”.
17, 18. Tính cách chính đáng của việc khai trừ được minh họa như thế nào?
17 Nhân-chứng Giê-hô-va là những học viên Kinh-thánh (Giô-suê 1:8; Thi-thiên 1:2; Công-vụ các Sứ-đồ 17:11). Chương trình giáo dục Kinh-thánh mà Hội Đồng Lãnh Đạo Trung Ương cung cấp có thể được so sánh với chương trình giáo dục do hội đồng giáo dục qui định. Mặc dầu các tài liệu dạy dỗ không phải bắt nguồn từ hội đồng, nhưng chương trình giảng huấn, phương pháp giảng dạy, các chỉ hướng cần thiết thì do hội đồng lập ra. Bất cứ ai ương ngạnh từ chối tuân theo các đòi hỏi của cơ quan này, hoặc gây khó khăn cho những học sinh khác, hoặc gây tai tiếng cho nhà trường, có thể bị đuổi. Các viên chức hữu trách của nhà trường có quyền hành động vì lợi ích của toàn thể học sinh.
18 Nhân-chứng Giê-hô-va không những là học viên mà còn là lính chiến của Chúa Giê-su Christ nữa. Họ được lệnh “vì đức-tin mà đánh trận tốt-lành” (I Ti-mô-thê 6:12; II Ti-mô-thê 2:3). Tất nhiên, việc tiếp tục có hạnh kiểm không xứng đáng với người lính của đấng Christ sẽ đưa đến hậu quả là không được Đức Chúa Trời chấp nhận. Vì mỗi cá nhân được ban cho sự tự do lựa chọn, nên một người lính của đấng Christ có thể quyết định tùy theo ý mình muốn, nhưng phải chịu trách nhiệm về hậu quả về quyết định của mình. Phao-lô lý luận: “Khi một người đi ra trận, thì chẳng còn lấy việc đời lụy mình, làm vậy đặng đẹp lòng kẻ chiêu-mộ mình. Cũng một lẽ đó, người đấu sức trong diễn-trường chỉ đấu nhau theo lệ-luật thì mới được mão triều-thiên” (II Ti-mô-thê 2:4, 5). Những tín đồ đấng Christ thành thục, trong đó có các anh trong Hội Đồng Lãnh Đạo Trung Ương, hoàn toàn phục tùng Chúa Giê-su Christ, đấng Lãnh Đạo của họ, giữ theo “lề-luật” để họ có thể đạt được giải thưởng sự sống đời đời (Giăng 17:3; Khải-huyền 2:10).
19. Sau khi xem xét các sự kiện liên quan đến sự dâng mình của tín đồ đấng Christ, chúng ta có thể chắc chắn về điều gì?
19 Phải chăng nhiều sự kiện đã chứng tỏ Nhân-chứng Giê-hô-va là tôi tớ của Đức Chúa Trời, chứ không phải là nô lệ của loài người? Là tín đồ đấng Christ đã dâng mình, được hưởng sự tự do nhờ đấng Christ, họ để cho thánh linh của Đức Chúa Trời và Lời của ngài hướng dẫn, trong khi họ phụng sự hợp nhất với anh em trong hội thánh của Đức Chúa Trời (Thi-thiên 133:1). Điều này xóa tan mọi nghi ngại về nguồn sức mạnh của họ. Cùng với người viết Thi-thiên, họ có thể ca hát: “Đức Giê-hô-va là sức-mạnh và là cái khiên của tôi; Lòng tôi đã nhờ-cậy nơi Ngài, và tôi được cứu-tiếp; vì vậy, lòng tôi rất mừng-rỡ, tôi sẽ lấy bài ca mà ngợi-khen Ngài” (Thi-thiên 28:7).
[Chú thích]
a Do Watchtower Bible and Tract Society of New York, Inc. xuất bản vào năm 1993.
Bạn trả lời thế nào?
◻ Hội Tháp Canh và các cơ quan pháp lý tương tự đã giúp Nhân-chứng Giê-hô-va như thế nào?
◻ Hội Đồng Lãnh Đạo Trung Ương của Nhân-chứng Giê-hô-va giúp ích các tín đồ đấng Christ như thế nào?
◻ Tại sao dân sự của Đức Giê-hô-va báo cáo hoạt động rao giảng?
◻ Việc khai trừ một tín đồ đấng Christ đã dâng mình trong hoàn cảnh nào là thích hợp?
[Hình nơi trang 19]
Hội đồng lãnh đạo trung ương vào thế kỷ thứ nhất bảo toàn sự hợp nhất về giáo lý
[Hình nơi trang 23]
Trên khắp thế giới, Nhân-chứng Giê-hô-va vui hưởng sự tự do họ có nhờ đấng Christ