“Nhưng trước hết, tin mừng phải được giảng ra”
“Nhưng trước hết [tin mừng] phải được giảng ra cho khắp muôn dân đã” (MÁC 13:10)
1. Điều gì đã làm Nhân-chứng Giê-hô-va khác với tất cả các tôn giáo khác tự xưng theo đấng Christ và tại sao như vậy?
Trong tất cả những người xưng mình là tín đồ đấng Christ, chỉ có Nhân-chứng Giê-hô-va là coi trọng công việc rao giảng tin mừng. Họ hợp thành một nhóm duy nhất mà trong đó mỗi hội viên đều cảm thấy một trách nhiệm cá nhân là thường xuyên đi nói với người lân cận về ý định của Đức Chúa Trời. Tại sao vậy? Bởi vì mỗi Nhân-chứng đều cảm thấy rằng ai là tín đồ đấng Christ thì phải theo dấu chân của đấng Christ (I Phi-e-rơ 2:21). Điều này ám chỉ gì?
2. Nhiều người xem Giê-su Christ thế nào, nhưng hoạt động quan trọng của ngài trên đất là gì?
2 Trong trí óc của nhiều người, Giê-su Christ chỉ là một người làm nhiều điều tốt lành. Ngài chữa lành người bệnh, ban bánh cho kẻ đói, tỏ lòng yêu thương và nhân từ đối với những người nghèo khó. Nhưng Giê-su đã làm nhiều hơn thế. Trước hết, ngài là một người sốt sắng rao giảng tin mừng về Nước Trời. Vài tháng sau khi ngài chịu phép báp têm tại sông Giô-đanh, Giê-su bắt đầu rao giảng công khai: “Các ngươi hãy ăn-năn, vì nước thiên-đàng đã đến gần” (Ma-thi-ơ 4:17). Sách Mác tường thuật: “Chúa Giê-su đến xứ Ga-li-lê, giảng [tin mừng] của Đức Chúa Trời đã đến gần; các ngươi hãy ăn-năn và tin [vào tin mừng]” (Mác 1:14, 15).
3, 4. a) Cho dù Giê-su chữa lành mọi thứ tật bệnh, ngài nhấn mạnh điều gì trong thánh chức của ngài? b) Tại sao Giê-su được sai đến? c) Giê-su ví công việc rao giảng như điều gì và ngài dặn các môn đồ ngài làm gì?
3 Giê-su gọi Phi-e-rơ, Anh-rê, Gia-cơ và Giăng đi theo ngài và Kinh-thánh ghi: “Chúa Giê-su đi khắp xứ Ga-li-lê, dạy-dỗ trong các nhà hội, giảng [tin mừng] của nước Đức Chúa Trời, và chữa lành mọi thứ tật-bịnh trong dân”. Khi đám đông ở Ga-li-lê cố gắng giữ ngài lại, ngài đã nói: “Ta cũng phải rao [tin mừng] của nước Đức Chúa Trời nơi các thành khác, vì cốt tại việc đó mà ta được sai đến”. Rồi ngài đi rao giảng tại các nhà hội ở Giu-đê (Ma-thi-ơ 4:18-23; Lu-ca 4:43, 44).
4 Trở lại Ga-li-lê một lần nữa, Giê-su “đi thành nầy đến thành kia, làng nầy đến làng khác, giảng-dạy và rao-truyền [tin mừng] của nước Đức Chúa Trời” (Lu-ca 8:1). Ngài ví công việc rao giảng như mùa gặt và nói: “Mùa gặt thì thật trúng, song con gặt thì ít. Vậy hãy cầu-xin chủ mùa gặt sai con gặt đến trong mùa mình” (Ma-thi-ơ 9:35-38). Ngay cả khi đám đông không cho ngài nghỉ mệt, “Chúa Giê-su tiếp-đãi dân-chúng, giảng cho họ về nước Đức Chúa Trời, và chữa cho những kẻ cần được lành bịnh” (Lu-ca 9:11).
5. Khi Giê-su sai các sứ đồ và những môn đồ khác đi làm thánh chức, ngài đã ban những chỉ thị nào cho họ?
5 Thật vậy, Giê-su đã chữa lành người bệnh và có trường hợp ban bánh cho kẻ đói. Nhưng ngài đã bận rộn nhiều hơn hết trong việc rao giảng về Nước Đức Chúa Trời và ngài muốn các môn đồ cũng làm giống như vậy. Sau khi đã huấn luyện họ, ngài đã sai họ đi từng cặp để rao giảng: “Khi đi đàng, hãy rao-giảng rằng: Nước thiên-đàng gần rồi” (Ma-thi-ơ 10:7). Lu-ca nói: “Ngài sai đi rao-giảng về nước Đức Chúa Trời cùng chữa lành kẻ có bịnh” (Lu-ca 9:2). Giê-su cũng ban lệnh cho 70 môn đồ: “Hãy chữa cho kẻ bịnh ở đó, và nói rằng: Nước Đức Chúa Trời đến gần các ngươi” (Lu-ca 10:9).
6. Trước khi lên trời, Giê-su ban cho các môn đồ những chỉ thị nào liên quan đến thánh chức của họ?
6 Trước khi lên trời, Giê-su đã giao trọng trách cho các môn đồ ngài tiếp tục công việc rao giảng và ngay cả làm lan rộng ra nữa. Ngài phán cùng họ: “Hãy đi dạy-dỗ muôn dân... và dạy họ giữ hết cả mọi [điều] mà ta đã truyền cho các ngươi” (Ma-thi-ơ 28:19, 20). Hơn nữa, ngài đã nói: “Khi [thánh linh] giáng trên các ngươi, thì các ngươi sẽ nhận lấy quyền-phép và làm chứng về ta tại thành Giê-ru-sa-lem, cả xứ Giu-đê, xứ Sa-ma-ri, cho đến cùng trái đất” (Công-vụ các Sứ-đồ 1:8). Thế thì, cả Giê-su và các sứ đồ ngài đã lưu ý ưu tiên đến công việc rao giảng tin mừng về Nước Đức Chúa Trời.
Rao giảng về Nước Trời trong thời kỳ chúng ta
7. Giê-su nói gì về công việc rao giảng được thực hiện trong “thời kỳ kết liễu hệ thống mọi sự”?
7 Trong lời tiên tri về những biến cố xảy ra trong “ngày tận-thế” (thời kỳ kết liễu hệ thống mọi sự, NW), Giê-su nói: “[Tin mừng] nầy về nước Đức Chúa Trời sẽ được giảng ra khắp đất, để làm chứng cho muôn dân. Bấy giờ sự cuối-cùng sẽ đến” (Ma-thi-ơ 24:3, 14). Hay, như Mác 13:10 nói, “trước hết [tin mừng] phải giảng ra cho khắp muôn dân đã”. (Cũng xem Khải-huyền 14:6, 7).
8. a) Tin mừng gồm có những gì trong thời các sứ đồ? b) Thông điệp của tin mừng bao gồm điều gì ngày nay?
8 Trong “ngày sau-rốt”, tin mừng về Nước Trời liên quan đến nhiều điều hơn là thời Giê-su còn ở trên đất. Giê-su đã rao giảng là Nước Trời gần đến, lưu ý mọi người đến sự kiện ngài là đấng Mê-si và Vua đang ở giữa dân chúng (II Ti-mô-thê 3:1; Ma-thi-ơ 4:17; Lu-ca 17:21). Tin mừng do các tín đồ đấng Christ trong thế kỷ thứ nhất rao giảng bao gồm việc Giê-su được sống lại và lên trời và tin mừng cũng khuyến khích người nhu mì đặt đức tin nơi Nước Trời sắp đến (Công-vụ các Sứ-đồ 2:22-24, 32; 3:19-21; 17:2, 3; 26:23; 28:23, 31). Ngày nay chúng ta đã đến “thời kỳ kết liễu hệ thống mọi sự” rồi thì công việc rao giảng tin mừng về Nước Trời bao gồm thông điệp nổi bật là Nước Trời đã được thành lập ở trên trời (Khải-huyền 11:15-18; 12:10).
Ai sẽ rao giảng tin mừng?
9. a) Vài người lập luận thế nào để cho rằng không bắt buộc tất cả các tín đồ đấng Christ ngày nay phải làm công việc rao giảng? b) Đức Giê-hô-va dùng ai trong quá khứ để giảng lời Ngài và điều đó có nghĩa gì cho chúng ta ngày nay?
9 Ngày nay, ai sẽ góp phần vào công việc rao giảng? Hiển nhiên các tôn giáo tự xưng theo đấng Christ cảm thấy công việc đó không phải là bổn phận của mỗi người, và thật ra khi Giê-su nói rằng tin mừng sẽ được rao giảng, ngài không nói rõ ai sẽ làm công việc đó. Tuy nhiên, ai là người mà Đức Giê-hô-va sẽ dùng để làm công việc rao giảng ngoài những người đã đặt đức tin nơi Lời của Ngài và bắt đầu áp dụng những lời đó trong đời sống của họ? Trong thời của Nô-ê, khi Đức Giê-hô-va quyết định cảnh cáo thế gian hung ác về sự hủy diệt sắp đến, Ngài dùng một người “đồng đi cùng Đức Chúa Trời” (Sáng-thế Ký 6:9, 13, 14; II Phi-e-rơ 2:5). Khi Ngài muốn tỏ bày thông điệp tiên tri cho dân Y-sơ-ra-ên, Ngài đã sai “tôi-tớ Ngài là các đấng tiên-tri” (Giê-rê-mi 7:25; A-mốt 3:7, 8). Nước Y-sơ-ra-ên xưa đã dâng mình cho Ngài là một nước gồm các nhân-chứng của Ngài (Xuất Ê-díp-tô Ký 19:5, 6; Ê-sai 43:10-12). Đúng, Đức Giê-hô-va dùng các tôi tớ đã dâng mình để làm các nhân-chứng của Ngài.
10. Qua những lời nơi Ma-thi-ơ 28:19, 20, lệnh truyền đi đào tạo môn đồ áp dụng thế nào cho tất cả tín đồ đấng Christ?
10 Có người nói là nơi Ma-thi-ơ 28:19, 20 lệnh truyền đi đào tạo môn đồ chỉ ban cho các sứ đồ và vì vậy không có áp dụng cho các tín đồ đấng Christ nói chung. Nhưng hãy lưu ý đến điều Giê-su đã nói: “Vậy, hãy đi dạy-dỗ muôn dân... dạy họ giữ hết cả mọi [điều] mà ta đã truyền cho các ngươi”. Môn đồ của Giê-su phải dạy dỗ người mới giữ mọi điều ngài phán dặn. Và một trong những điều ngài dặn là «đào tạo môn đồ». Chắc chắn tất cả các môn đồ mới cũng phải được dạy để giữ theo chính điều răn này.
11. a) Trách nhiệm nào đặt trên hội-thánh tín đồ đấng Christ trong thế kỷ thứ nhất? b) Điều gì cần thiết để cho một người được cứu rỗi và điều này bao gồm sự gì?
11 Hội-thánh tín đồ đấng Christ vào thế kỷ thứ nhất được gọi là «dân thuộc về Đức Chúa Trời, hầu cho họ rao-giảng nhơn-đức của Đấng đã gọi họ ra khỏi nơi tối-tăm đến nơi sáng-láng lạ-lùng của Ngài» (I Phi-e-rơ 2:9). Những người trong hội-thánh sốt sắng làm chứng về Nước Đức Chúa Trời (Công-vụ các Sứ-đồ 8:4, 12). Tất cả các “thánh-đồ”, các tín đồ được xức dầu ở thành Rô-ma được cho biết: “Bởi miệng làm chứng mà được sự cứu-rỗi” và “Ai kêu-cầu danh Chúa [Đức Giê-hô-va] thì sẽ được cứu” (Rô-ma 1:7; 10:9, 10, 13). Sự tuyên bố công khai để được cứu rỗi này biểu thị trong lúc chịu phép báp têm, cũng bao gồm sự rao giảng tin mừng về Nước của Đức Giê-hô-va.
12, 13. a) “Sự làm chứng về [điều] trông-cậy của chúng ta” nói đến nơi Hê-bơ-rơ 10:23 bao gồm điều gì? b) Thi-thiên 96 chỉ rõ thế nào việc cần làm chứng công khai ở ngoài hội-thánh, và Khải-huyền 7:9, 10 khuyến khích điều này ra sao?
12 Sứ đồ Phao-lô viết cho tín đồ đấng Christ người Hê-bơ-rơ: “Hãy cầm-giữ sự làm chứng về [điều] trông-cậy chúng ta chẳng chuyển-lay, vì Đấng đã hứa cùng chúng ta là thành-tín” (Hê-bơ-rơ 10:23). Việc làm chứng công khai này không chỉ giới hạn trong các buổi nhóm họp ở hội-thánh (Thi-thiên 40:9, 10). Nơi Thi-thiên 96:2, 3, 10 chúng ta thấy rõ ràng lời tiên tri phán dạy về việc rao giảng ngoài hội-thánh, cho mọi dân, như sau: “Từng ngày hãy truyền ra sự cứu-rỗi của Ngài. Hãy thuật sự vinh-hiển Ngài giữa các nước, truyền các công-việc lạ-lùng Ngài giữa các dân. Hãy nói giữa các nước rằng: Đức Giê-hô-va cai-trị”. Quả thật, nơi Ma-thi-ơ 28:19, 20 và Công-vụ các Sứ-đồ 1:8, Giê-su truyền lệnh cho các tín đồ đấng Christ đi rao giảng cho muôn dân.
13 Sự rao giảng công khai được sứ đồ Phao-lô đề cập thêm cho các tín đồ đấng Christ người Hê-bơ-rơ được xức dầu: “Vậy, hãy cậy Chúa Giê-su mà hằng dâng tế-lễ bằng lời ngợi-khen cho Đức Chúa Trời, nghĩa là bông-trái của môi-miếng xưng danh Ngài ra” (Hê-bơ-rơ 13:15). Trong sách Khải-huyền chúng ta cũng thấy “đám đông” được nhóm lại từ mọi nước, kêu lớn tiếng: “Sự cứu-rỗi thuộc về Đức Chúa Trời ta, là Đấng ngồi trên ngôi, và thuộc về Chiên Con” (Khải-huyền 7:9, 10). Thế thì trong thời kỳ kết liễu hệ thống mọi sự này công việc rao giảng tin mừng được thi hành bởi các Nhân-chứng sốt sắng của Đức Giê-hô-va, tức số còn sót lại trong các anh em thiêng liêng của đấng Christ và những bạn đồng hành giống như chiên họp thành “đám đông”. Nhưng họ nên thật sự thi hành công việc này thế nào?
“Giữa công-chúng và từ nhà này sang nhà kia”
14. Giê-su giảng đạo ở đâu và nhờ vậy mà chúng ta có thể học được nguyên tắc gì?
14 Giê-su đã rao giảng trực tiếp cho dân chúng. Thí dụ Kinh-thánh ghi là ngài đã rao giảng trong nhà hội. Tại sao? Bởi vì người ta hội họp lại trong ngày Sa-bát để nghe đọc và bàn luận về Kinh-thánh (Ma-thi-ơ 4:23; Lu-ca 4:15-21). Giê-su cũng rao giảng cho dân chúng ở dọc đường, cạnh bờ biển, trên sườn núi, nơi giếng nước trong thành và tại nhà riêng. Hễ nơi nào có người ta là Giê-su đi rao giảng cho họ (Ma-thi-ơ 5:1, 2; Mác 1:29-34; 2:1-4, 13; 3:19; 4:1, 2; Lu-ca 5:1-3; 9:57-60; Giăng 4:4-26).
15. a) Giê-su ban chỉ thị nào cho các môn đồ ngài khi ngài sai họ đi rao giảng? b) Vài nhà bình luận Kinh-thánh giải thích điều đó thế nào?
15 Khi Giê-su sai các môn đồ đi rao giảng, ngài cũng sai họ đến trực tiếp với dân chúng. Điều đó được thấy trong chỉ thị của ngài ghi nơi Ma-thi-ơ 10:1-15, 40-42. Nơi câu 11 ngài nói: “Các ngươi vào thành nào hay là làng nào, hãy hỏi thăm ai là người đáng tiếp rước mình, rồi ở nhà họ cho đến lúc đi”. Bản dịch của linh mục Nguyễn thế Thuấn dịch câu này: “Hãy tìm cho được người nào xứng đáng” như thể là các môn đồ phải hỏi người có tiếng tăm hay hiểu biết trong làng để xem ai là người có tiếng tốt và vì thế mà đáng được nghe thông điệp. Và đó là lời giải thích mà một số nhà bình luận Kinh-thánh gán cho câu 11.
16. Sự xem xét khách quan nào về lời ghi ở Ma-thi-ơ 10:11 chỉ rõ cách mà các sứ đồ phải tìm kiếm cho ra những người xứng đáng?
16 Tuy nhiên nên ghi nhớ là đa số những nhà thần học thuộc các tôn giáo tự xưng theo đấng Christ không đi từ nhà này sang nhà kia và nhiều nhà bình luận Kinh-thánh có khuynh hướng suy diễn Kinh-thánh theo kinh nghiệm riêng của họ. Sự xem xét khách quan về lời dạy dỗ của Giê-su chỉ rõ rằng ngài nói về việc các môn đồ của ngài tìm kiếm từng cá nhân hoặc là bằng cách đi từ nhà này sang nhà kia hay giữa công chúng và trình bày thông điệp Nước Trời với họ (Ma-thi-ơ 10:7). Tùy sự đáp ứng của họ sẽ cho thấy họ có xứng đáng hay không (Ma-thi-ơ 10:12-15).
17. Điều gì chứng tỏ là các môn đồ của Giê-su không chỉ đến thăm người ta nhờ được giới thiệu hay có hẹn trước?
17 Điều này được thấy trong lời của Giê-su nơi Ma-thi-ơ 10:14 như sau: “Nếu ai không tiếp-rước, không nghe lời các ngươi, khi ra khỏi nhà đó, hay là thành đó, hãy phủi bụi đã dính chơn các ngươi”. Giê-su đang nói về môn đồ ngài gõ cửa nhà người ta để rao giảng cho họ. Thật vậy, họ cũng sẽ chấp nhận ở lại với người chủ nhà đã thuận nghe thông điệp (Ma-thi-ơ 10:11). Nhưng điều chính yếu là công việc rao giảng. Lu-ca 9:6 có nói: “Vậy, các sứ-đồ ra đi, từ làng nầy tới làng kia, rao-giảng [tin mừng] khắp nơi và chữa lành người có bịnh”. (Cũng xem Lu-ca 10:8, 9). Những người xứng đáng mà đã tiếp rước các môn đồ vào nhà họ như những tiên tri, có lẽ đã cho họ “uống một chén nước lạnh” hay là ngay cả việc cho họ chỗ ở, sẽ không mất phần thưởng của họ. Họ sẽ được nghe thông điệp về Nước Trời (Ma-thi-ơ 10:40-42).
18, 19. a) Theo Công-vụ các Sứ-đồ 5:42 thì các tín đồ đấng Christ trong thế kỷ thứ nhất đã làm công việc rao giảng thế nào? b) Lời của Phao-lô nơi Công-vụ các Sứ-đồ 20:20, 21 chỉ rõ thế nào về việc ông nói đến công việc rao giảng cho người không tin chứ không phải công việc chăn chiên trong nội bộ?
18 Sau khi hội-thánh tín đồ đấng Christ được thành lập, chúng ta đọc về các sứ đồ: “Ngày nào cũng vậy, trong đền-thờ hoặc từng nhà, sứ-đồ cứ dạy-dỗ rao-truyền mãi về [tin mừng] của Chúa Giê-su, tức là đấng Christ” (Công-vụ các Sứ-đồ 5:42). Thành ngữ “từng nhà” dịch từ tiếng Hy-lạp là kat’oi’kon. Chữ ka.ta’ ở đây có ý nghĩa phân phát. Vậy thì, có thể nói là công việc giảng đạo của các môn đồ được phân phát đến từng nhà. Họ không chỉ đến với tính cách xã giao có sắp đặt sẵn. Một cách dùng chữ ka.ta’ tương tự được thấy nơi Lu-ca 8:1 trong thành ngữ “thành nầy đến thành kia, làng nầy đến làng khác”.
19 Thành ngữ giống như thế trong số nhiều là kat’ oi’kous, được dùng bởi sứ đồ Phao-lô nơi Công-vụ các Sứ-đồ 20:20. Ông nói: “Tôi... chẳng giấu [điều] chi hết... đã dạy anh em hoặc giữa công-chúng, hoặc từ nhà nầy sang nhà kia”. Thành ngữ “từ nhà nầy sang nhà kia” được dùng là “ở nhà tư” trong vài bản dịch khác. Vì vậy, những nhà bình luận trong các tôn giáo tự xưng theo đấng Christ nói rằng Phao-lô đề cập đến việc viếng thăm các anh em cùng đức tin tại nhà riêng. Nhưng lời kế tiếp của Phao-lô chỉ rõ là ông nói về thánh chức đối với người không tin, vì ông nói: “Lại biết tôi đã... giảng cho người Giu-đa như cho người Gờ-réc về sự ăn-năn đối với Đức Chúa Trời, và đức-tin trong Chúa Giê-su [của] chúng ta” (Công-vụ các Sứ-đồ 20:20, 21).
20. a) Trong thời kỳ chúng ta thì Nhân-chứng Giê-hô-va đã rao giảng tin mừng về Nước Trời đến mức nào? b) Vài người có thể có quan điểm nào về việc tiếp tục rao giảng?
20 Thế thì phương cách đi đến nhà mọi người này nên được dùng trong thời kỳ chúng ta khi “[tin mừng] nầy về nước Đức Chúa Trời” phải được “giảng ra khắp đất, để làm chứng cho muôn dân” (Ma-thi-ơ 24:14). Từ hơn 65 năm nay, Nhân-chứng Giê-hô-va đã sốt sắng rao giảng về Nước Đức Chúa Trời đã được thành lập, giữa công chúng và từ nhà này sang nhà kia—hiện nay trong 210 xứ. Quả là một sự làm chứng vĩ đại đang được thực hiện! Và điều này bất kể đến sự kiện là đa số người ta ngày nay nghe thông điệp mà không chú ý vì họ đã “làm cho nặng tai”, vài người ngay cả đến khó chịu nữa (Ma-thi-ơ 13:15). Tại sao Nhân-chứng Giê-hô-va vẫn cứ tiếp tục bền đỗ trong việc rao giảng tại những nơi mà người ta từ chối không nghe hoặc ngay cả chống đối họ nữa? Câu hỏi này sẽ được bàn đến trong bài kỳ tới.
Bạn trả lời ra sao?
◻ Kinh-thánh chỉ rõ gì về đặc điểm trong thánh chức của Giê-su?
◻ Các sứ đồ được ban cho sự chỉ dẫn nào trong thánh chức của họ?
◻ Công việc nào phải được thực hiện trong thời kỳ chúng ta và tại sao?
◻ Đức Giê-hô-va dùng ai để rao giảng tin mừng trong thời kỳ chúng ta?
◻ Công việc rao giảng được thực hiện ở đâu và bằng cách nào?