Hết lòng tha thứ
“Nếu mỗi người trong các ngươi không hết lòng tha lỗi cho anh em mình, thì Cha ta ở trên trời cũng sẽ xử với các ngươi như vậy”.—MA-THI-Ơ 18:35.
1, 2. (a) Một người tội lỗi tỏ lòng biết ơn Chúa Giê-su như thế nào? (b) Khi đáp lại, Chúa Giê-su đã nêu rõ điểm nào?
CÔ TA có lẽ là một gái mãi dâm, một người mà bạn không nghĩ mình thấy trong nhà một người sùng đạo. Nếu một số người kinh ngạc khi thấy cô ta ở đó thì điều cô ta làm còn đáng kinh ngạc hơn nữa. Cô ta đến gần người đàn ông có đạo đức cao nhất và biểu lộ lòng biết ơn công việc của ngài bằng cách rửa chân ngài với nước mắt và dùng tóc mình lau cho khô.
2 Người đàn ông đó là Chúa Giê-su. Ngài không ghê tởm cô ta, dù cô là “một người đàn-bà xấu nết ở thành đó”. Nhưng chủ nhà là Si-môn, người Pha-ri-si, tỏ vẻ lo ngại vì cô ta là một người tội lỗi. Chúa Giê-su đáp lại bằng cách kể về hai người mắc nợ. Một người mắc nợ nhiều—bằng cỡ lương hai năm của một người làm công. Còn một người mắc nợ bằng một phần mười số đó—chưa tới ba tháng lương. Khi cả hai người đều không trả được nợ, chủ nợ bèn “tha cả hai”. Rõ ràng là người được tha nhiều hơn thì có nhiều lý do để thương chủ hơn. Sau khi liên kết chuyện này với hành động tử tế của người đàn bà, Chúa Giê-su thêm nguyên tắc này: “Kẻ được tha ít thì yêu-mến ít”. Rồi Ngài phán cùng người đàn bà: “Tội-lỗi ngươi đã được tha rồi”.—Lu-ca 7:36-48.
3. Chúng ta cần xem xét gì về chính mình?
3 Hãy tự hỏi: ‘Nếu tôi là người đàn bà đó hoặc nếu tôi ở trong tình trạng tương tự và được thương xót, tôi có nhẫn tâm không tha thứ người khác không?’ Có thể bạn trả lời: ‘Chắc chắn không!’ Tuy nhiên, bạn có thật sự tin rằng bạn có khuynh hướng tha thứ không? Có phải đó là bản chất của bạn không? Bạn có thường sẵn sàng tha thứ và người khác có biết bạn là người hay tha thứ không? Hãy xem tại sao mỗi người chúng ta phải ngay thật xem xét nội tâm mình.
Cần tha thứ—Và được tha thứ
4. Chúng ta nên nhìn nhận sự thật nào về chính mình?
4 Bạn biết rõ mình là người bất toàn. Nếu có ai hỏi, thậm chí bạn sẽ nhìn nhận điều đó, có lẽ nhớ lại lời nơi 1 Giăng 1:8: “Ví bằng chúng ta nói mình không có tội chi hết, ấy là chính chúng ta lừa-dối mình, và lẽ thật không ở trong chúng ta”. (Rô-ma 3:23; 5:12) Với một số người, họ có thể phạm những tội ghê gớm. Nhưng dù bạn không cố tình phạm tội như thế, chắc chắn có nhiều lần và nhiều cách bạn không đạt đúng tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời—bạn đã phạm tội. Có phải thế không?
5. Chúng ta nên biết ơn Đức Chúa Trời về điều gì?
5 Vì vậy, tình trạng của bạn có thể tương ứng với sự miêu tả của sứ đồ Phao-lô: “Khi anh em đã chết bởi tội-lỗi mình và sự xác-thịt mình không chịu cắt-bì, thì Đức Chúa Trời đã khiến anh em sống lại với Đấng Christ, vì đã tha-thứ hết mọi tội chúng ta”. (Cô-lô-se 2:13; Ê-phê-sô 2:1-3) Hãy lưu ý đến câu “tha-thứ hết mọi tội chúng ta”. Việc này bao hàm rất nhiều điều. Mỗi người chúng ta có đủ lý do để nài xin như Đa-vít: “Đức Giê-hô-va ôi! Nhân danh Ngài, xin hãy tha tội-ác tôi, vì nó trọng”.—Thi-thiên 25:11, chúng tôi viết nghiêng.
6. Chúng ta có thể chắc chắn điều gì về Đức Giê-hô-va và sự tha thứ?
6 Làm sao bạn—hoặc bất cứ người nào—có thể nhận được sự tha thứ? Điểm cốt yếu là Giê-hô-va Đức Chúa Trời sẵn sàng tha thứ. Đó là đặc điểm của cá tính Ngài. (Xuất Ê-díp-tô Ký 34:6, 7; Thi-thiên 86:5) Do đó điều dễ hiểu là Đức Chúa Trời muốn chúng ta đến với Ngài bằng lời cầu nguyện và cầu xin Ngài xá tội, xin Ngài tha thứ chúng ta. (2 Sử-ký 6:21; Thi-thiên 103:3, 10, 14) Và Ngài đã sắp đặt một điều phù hợp với luật pháp Ngài để dựa vào đó mà tha thứ—sự hy sinh làm giá chuộc của Chúa Giê-su.—Rô-ma 3:24; 1 Phi-e-rơ 1:18, 19; 1 Giăng 4:9, 14.
7. Chúng ta muốn noi gương Đức Giê-hô-va trong cách nào?
7 Khi đối xử với người khác, bạn nên noi theo mẫu mực của Đức Chúa Trời về việc sẵn lòng tha thứ. Phao-lô nhắm vào điều này khi viết: “Hãy ở với nhau cách nhân-từ, đầy-dẫy lòng thương-xót, tha-thứ nhau như Đức Chúa Trời đã tha-thứ anh em trong Đấng Christ vậy”. (Ê-phê-sô 4:32) Chắc chắn rằng điểm Phao-lô nói bao hàm việc chúng ta noi theo gương Đức Chúa Trời, vì câu kế nói tiếp: “Vậy anh em hãy trở nên kẻ bắt chước Đức Chúa Trời như con-cái rất yêu-dấu của Ngài”. (Ê-phê-sô 5:1) Bạn có thấy sự liên hệ không? Giê-hô-va Đức Chúa Trời tha thứ bạn, vậy—Phao-lô lý luận đầy thuyết phục—bạn cần noi theo Ngài và phải “đầy-dẫy lòng thương-xót, [“sẵn sàng”, NW] tha-thứ” người khác. Nhưng hãy tự hỏi: ‘Tôi có làm thế không? Nếu đó không phải là bản tính tự nhiên của tôi, thì tôi có cố gắng theo chiều hướng tha thứ, thật sự noi theo Đức Chúa Trời không?
Chúng ta cần cố gắng tha thứ
8. Chúng ta nên nhận biết điều gì về thành phần anh em trong hội thánh?
8 Thật là lý tưởng nếu trong hội thánh tín đồ Đấng Christ có ít trường hợp chúng ta phải tập tha thứ theo đường lối của Đức Chúa Trời. Trên thực tế thì lại khác. Anh em tín đồ Đấng Christ cố gắng noi theo mẫu mực về tình yêu thương của Chúa Giê-su. (Giăng 13:35; 15:12, 13; Ga-la-ti 6:2) Họ đã cố gắng từ lâu và còn đang cố gắng để từ bỏ lối suy nghĩ, cách nói năng và hành động thường thấy trong thế gian hung ác này. Họ thật sự muốn biểu lộ nhân cách mới. (Cô-lô-se 3:9, 10) Nhưng chúng ta không thể lờ đi sự thật là hội thánh trên khắp đất và mỗi hội thánh địa phương gồm có những người bất toàn. Nói chung, họ chắc chắn tốt hơn lúc trước, nhưng họ vẫn còn bất toàn.
9, 10. Tại sao chúng ta không nên ngạc nhiên nếu vấn đề xảy ra giữa anh em?
9 Trong Kinh Thánh, Đức Chúa Trời nói rõ rằng chúng ta sẽ thấy sự bất toàn trong hội thánh, trong vòng anh chị em chúng ta. Chẳng hạn, hãy xem xét lời Phao-lô ghi nơi Cô-lô-se 3:13: “Nếu một người trong anh em có sự gì phàn-nàn với kẻ khác, thì hãy nhường-nhịn nhau và tha-thứ nhau: như Chúa đã tha-thứ anh em thể nào, thì anh em cũng phải tha-thứ thể ấy”.
10 Điều quan trọng là ở đây Kinh Thánh nhắc nhở về sự quan hệ giữa việc Đức Chúa Trời tha thứ chúng ta và việc chúng ta có bổn phận và cần phải tha thứ người khác. Tại sao đây là một điều khó làm? Bởi vì Phao-lô nhìn nhận rằng một người có thể có “sự gì phàn-nàn với kẻ khác”. Ông nhận biết rằng những điều đó sẽ xảy ra, vì có lẽ đã xảy ra trong thế kỷ thứ nhất, ngay cả giữa “những người thánh”, những người có ‘sự trông-cậy để dành cho họ ở trên trời’. (Cô-lô-se 1:2, 5) Vậy ngày nay có thể nào khác không khi hầu hết tín đồ thật của Đấng Christ không được thánh linh làm chứng họ là “kẻ chọn-lựa của Đức Chúa Trời, là người thánh và rất yêu-dấu của Ngài”? (Cô-lô-se 3:12) Vì vậy, nếu trong hội thánh có điều khiến anh em phàn nàn—đau buồn vì những điều quấy thật sự xảy ra hoặc chỉ là tưởng tượng—thì chúng ta không nên kết luận rằng có điều gì đó hết sức sai quấy.
11. Môn đồ Gia-cơ cảnh giác chúng ta về điều gì?
11 Lời của em cùng mẹ khác cha của Chúa Giê-su là Gia-cơ cũng cho biết rằng đôi khi chúng ta có thể gặp phải trường hợp đòi hỏi mình phải tha thứ anh em. “Trong anh em có người nào khôn-ngoan thông-sáng chăng? Hãy lấy cách ăn-ở tốt của mình mà bày-tỏ việc mình làm bởi khôn-ngoan nhu-mì mà ra. Nhưng nếu anh em có sự ghen-tương cay-đắng và sự tranh-cạnh trong lòng mình, thì chớ khoe mình và nói dối nghịch cùng lẽ thật”. (Gia-cơ 3:13, 14) Có “sự ghen-tương cay-đắng và sự tranh-cạnh” trong lòng tín đồ thật của Đấng Christ ư? Đúng thế, lời Gia-cơ rõ ràng có ý nói rằng điều đó đã xảy ra trong hội thánh ở thế kỷ thứ nhất và cũng xảy ra ngày nay.
12. Vấn đề gì đã xảy ra trong hội thánh Phi-líp ngày xưa?
12 Một trường hợp đã thật sự xảy ra có liên quan đến hai tín đồ được xức dầu của Đấng Christ có tiếng tốt là cố hết sức hầu việc Đức Chúa Trời cùng với Phao-lô. Chắc bạn nhớ là đã đọc về Ê-vô-đi và Sin-ty-cơ, thành viên của hội thánh Phi-líp. Dù không kể rõ chi tiết của vấn đề, Phi-líp 4:2, 3 cho biết họ bất hòa với nhau. Có phải vấn đề bắt đầu khi một chị nói lời vô ý tứ, không tử tế, va chạm đến người thân chị kia, hay là có sự cạnh tranh ganh tị nào đó? Dù là gì đi nữa, nó trở nên nghiêm trọng đến độ Phao-lô từ thành Rô-ma xa xôi đã nghe được. Hai chị em thiêng liêng này có lẽ đã lạnh nhạt với nhau, người này tránh người kia tại buổi họp hoặc nói xấu nhau với bạn bè.
13. Vấn đề có lẽ đã giải quyết thế nào giữa Ê-vô-đi và Sin-ty-cơ, và chúng ta rút tỉa được bài học nào?
13 Những điều đó có nghe quen thuộc, như chuyện xảy ra giữa vài người trong hội thánh bạn hoặc chuyện liên quan đến bạn không? Vấn đề như thế thậm chí có thể hiện đang xảy ra ít nhiều. Chúng ta có thể làm gì? Trong trường hợp thời xưa, Phao-lô khuyến khích hai chị tận tụy đó “phải hiệp một ý trong Chúa”. Có lẽ họ đồng ý thảo luận để giải quyết vấn đề, hai bên bày tỏ sự sẵn lòng tha thứ, và rồi thật sự noi theo thái độ tha thứ của Đức Giê-hô-va. Không có lý do nào để nghĩ khác hơn là Ê-vô-đi và Sin-ty-cơ đã làm được và chúng ta cũng có thể làm được. Thái độ tha thứ như thế có thể áp dụng và đạt được kết quả tốt ngày nay.
Làm hòa—Tha thứ
14. Tại sao điều tốt nhất mình có thể làm là bỏ qua sự bất đồng cá nhân?
14 Khi có vấn đề với một tín đồ khác, bạn cần phải làm gì để tha thứ? Thành thật mà nói, không có một phương cách đơn giản nào, nhưng Kinh Thánh đưa ra những gương hữu ích và lời khuyên thực tế. Một lời khuyên nhủ chủ yếu—dù không phải là một điều dễ chấp nhận và dễ áp dụng—là quên nó đi, bỏ qua luôn. Thường khi vấn đề xảy ra, như giữa Ê-vô-đi và Sin-ty-cơ, người này cảm thấy chính người kia sai hoặc có lỗi. Vậy trong hoàn cảnh đó, chắc bạn nghĩ rằng người kia đáng trách hơn hoặc có lỗi nhiều nhất. Tuy nhiên, bạn có thể nào bỏ qua hết bằng cách tha thứ không? Bạn phải nhận biết rằng nếu người kia nhiều lỗi hơn hoặc hoàn toàn có lỗi, dù điều này khó có thể lắm, bạn ở trong vị thế tốt nhất để tha thứ và bỏ qua hết.
15, 16. (a) Mi-chê miêu tả Đức Giê-hô-va như thế nào? (b) Việc Đức Chúa Trời “bỏ qua sự phạm-pháp” có nghĩa gì?
15 Chúng ta đừng nên quên rằng Đức Chúa Trời làm gương cho chúng ta trong việc tha thứ. (Ê-phê-sô 4:32–5:1) Về việc Ngài làm mẫu mực trong việc bỏ qua lỗi lầm, nhà tiên tri Mi-chê viết: “Ai là Đức Chúa Trời giống như Ngài, tha-thứ sự gian-ác, và bỏ qua sự phạm-pháp của dân sót của sản-nghiệp Ngài? Ngài không cưu giận đời đời, vì Ngài lấy sự nhân-từ làm vui-thích”.—Mi-chê 7:18.
16 Khi miêu tả Đức Giê-hô-va là Đấng “bỏ qua sự phạm-pháp”, Kinh Thánh không nói là Ngài không thể nhớ lại lỗi lầm, như bị chứng mất trí nhớ. Hãy xem trường hợp của Sam-sôn và Đa-vít, cả hai đều phạm lỗi nặng. Đức Chúa Trời có thể nhớ tội họ rất lâu sau đó; thậm chí chúng ta cũng biết một số tội của họ vì Đức Giê-hô-va có cho ghi lại trong Kinh Thánh. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời hay tha thứ đã tỏ lòng thương xót cả hai người, đặt gương đức tin của họ cho chúng ta noi theo.—Hê-bơ-rơ 11:32; 12:1.
17. (a) Cách nào có thể giúp chúng ta bỏ qua lỗi lầm, hoặc những sự xúc phạm, của người khác? (b) Nếu cố gắng làm điều đó, chúng ta sẽ noi theo Đức Giê-hô-va như thế nào? (Xem cước chú).
17 Đúng vậy, Đức Giê-hô-va có thể “bỏ qua”a sự phạm pháp, như Đa-vít đã nhiều lần xin Ngài. (2 Sa-mu-ên 12:13; 24:10) Chúng ta có thể nào noi theo Đức Chúa Trời về điều này, sẵn lòng bỏ qua những sự va chạm và xúc phạm mà anh em chúng ta đã gây ra vì là người bất toàn không? Hãy tưởng tượng bạn ở trên phi cơ đang lướt trên phi đạo. Nhìn ra ngoài, bạn thấy gần phi đạo có một người quen bĩu môi bất nhã. Bạn biết rằng người đó giận và có lẽ nghĩ đến bạn. Hoặc có lẽ không nghĩ gì đến bạn cả. Dù sao đi nữa, khi phi cơ bay vòng để lên cao, từ trên bạn nhìn xuống thấy người đó giờ đây chỉ còn là một chấm nhỏ. Một giờ sau, bạn ở xa hàng trăm cây số, và cử chỉ chọc tức của người kia xa sau lưng bạn. Tương tự như thế, nhiều lần điều giúp chúng ta tha thứ là hãy cố gắng giống như Đức Giê-hô-va và khôn ngoan bỏ qua điều xúc phạm đến mình. (Châm-ngôn 19:11) Chẳng phải sự va chạm sẽ trở thành không đáng kể trong mười năm nữa, hoặc hai trăm năm trong Triều Đại Một Ngàn Năm hay sao? Tại sao không bỏ qua hết?
18. Nếu không thể bỏ qua được sự xúc phạm, chúng ta có thể áp dụng lời khuyên nào?
18 Tuy nhiên, trong trường hợp hiếm có, bạn có thể cầu nguyện về vấn đề và cố gắng tha thứ, nhưng cảm thấy không thể tha thứ được. Vậy, bạn phải làm gì? Chúa Giê-su khuyên nên đến gặp người kia và cố gắng giải quyết mối bất hòa riêng để hòa thuận lại. “Ấy vậy, nếu khi nào ngươi đem dâng của-lễ nơi bàn-thờ, mà nhớ lại anh em có điều gì nghịch cùng mình, thì hãy để của-lễ trước bàn-thờ, trở về giảng-hòa với anh em trước đã; rồi hãy đến dâng của-lễ”.—Ma-thi-ơ 5:23, 24.
19. Khi tìm cách giảng hòa với anh em mình, chúng ta nên có thái độ nào và nên tránh thái độ nào?
19 Điều quan trọng là Chúa Giê-su không nói hãy đến thuyết phục người anh em là bạn đúng, còn người ấy thì sai. Có thể người kia sai, nhưng rất có thể là hai bên đều có lỗi. Dù là thế nào, mục tiêu không phải là bắt người kia nhường, như thể khúm núm trước mặt mình. Nếu bạn thảo luận vấn đề với ý đó thì hầu như chắc chắn thất bại. Và cũng không cần phải ôn lại mọi chi tiết của sự xúc phạm, dù có thật hoặc tưởng tượng. Khi việc bình tĩnh thảo luận trong tinh thần yêu thương của tín đồ Đấng Christ cho thấy là có sự hiểu lầm đáng buồn trong gốc rễ của vấn đề, cả hai có thể cố giải quyết. Dù cuộc thảo luận không giúp hai bên hoàn toàn thỏa thuận, nhưng chúng ta có cần phải luôn luôn thỏa thuận không? Chẳng phải là tốt hơn sao khi ít ra bạn đồng ý rằng cả hai người đều thành thật muốn phụng sự Đức Chúa Trời hay tha thứ? Đứng trước sự thật đó, có lẽ dễ hơn nếu hai bên đều thành thật nói: “Tôi xin lỗi về sự bất hòa này, vì chúng ta đều là bất toàn cả. Chúng ta hãy bỏ qua đi nhé”.
20. Chúng ta học được gì từ gương của các sứ đồ?
20 Hãy nhớ rằng các sứ đồ đã có sự bất hòa với nhau, chẳng hạn khi một số mong được địa vị cao trọng hơn. (Mác 10:35-39; Lu-ca 9:46; 22:24-26) Điều này sinh ra sự căng thẳng, có lẽ chạm tự ái, hoặc thậm chí giận nhau. Nhưng họ đã có thể bỏ qua những sự bất hòa và tiếp tục làm việc với nhau. Một sứ đồ sau này đã viết: “Ai muốn yêu sự sống và thấy ngày tốt-lành, thì phải giữ-gìn miệng lưỡi, đừng nói điều ác và lời gian-giảo; phải lánh điều dữ, làm điều lành, tìm sự hòa-bình mà đuổi theo”.—1 Phi-e-rơ 3:10, 11.
21. Chúa Giê-su cho lời khuyên sâu sắc nào về việc tha thứ?
21 Ở trên, chúng ta chú ý đến một giai đoạn của “chu kỳ” tha thứ: Đức Chúa Trời tha thứ nhiều tội lỗi của chúng ta trước kia, vậy chúng ta nên noi theo Ngài và tha thứ anh em mình. (Thi-thiên 103:12; Ê-sai 43:25) Nhưng còn có một giai đoạn khác trong chu kỳ này. Sau khi đưa ra lời cầu nguyện mẫu, Chúa Giê-su nói: “Nếu các ngươi tha lỗi cho người ta, thì Cha các ngươi ở trên trời cũng sẽ tha-thứ các ngươi”. Hơn một năm sau, ngài nói lại điểm đó khi dạy môn đồ cầu nguyện: “Xin tha tội chúng tôi, vì chúng tôi cũng tha kẻ mích lòng mình”. (Ma-thi-ơ 6:12, 14; Lu-ca 11:4) Rồi không bao lâu trước khi chết, Chúa Giê-su thêm: “Khi các ngươi đứng cầu-nguyện, nếu có sự gì bất-bình cùng ai, thì hãy tha-thứ, để Cha các ngươi ở trên trời cũng tha lỗi cho các ngươi”.—Mác 11:25.
22, 23. Sự sẵn lòng tha thứ ảnh hưởng đến tương lai chúng ta thế nào?
22 Thật vậy, muốn tiếp tục nhận được sự tha thứ của Đức Chúa Trời thì chúng ta cần phải sẵn lòng tha thứ anh em mình. Khi giữa anh em tín đồ có sự đụng chạm riêng, hãy tự hỏi: ‘Có phải nhận được sự tha thứ của Đức Chúa Trời quan trọng hơn là chứng tỏ anh em mình có lỗi vì một sự va chạm nhỏ, sự xúc phạm không đáng hoặc vì sự bất toàn của loài người không?’ Bạn biết câu trả lời rồi.
23 Tuy nhiên, khi vấn đề nghiêm trọng hơn là sự xúc phạm cá nhân nhỏ nhặt thì sao? Và khi nào nên áp dụng lời khuyên của Chúa Giê-su được ghi nơi Ma-thi-ơ 18:15-18? Chúng ta hãy xem xét những vấn đề này trong bài kế tiếp.
[Chú thích]
a Một học giả nói rằng phép ẩn dụ trong tiếng Hê-bơ-rơ dùng nơi Mi-chê 7:18 là “lấy từ cách của người đi đường cứ đi mà không chú ý đến những gì mình không muốn để ý tới. Hình ảnh này cho chúng ta ý tưởng không phải Đức Chúa Trời không thấy tội lỗi, hoặc Ngài xem nó là vấn đề nhỏ hay không quan trọng, nhưng ấy là có những trường hợp Ngài không chú ý đến để bắt phạt; Ngài không phạt, nhưng tha thứ”.—Các Quan Xét 3:26; 1 Sa-mu-ên 16:8.
Bạn có nhớ không?
◻ Về sự tha thứ, Đức Giê-hô-va cho chúng ta mẫu mực để theo như thế nào?
◻ Chúng ta phải nhớ gì về những người trong hội thánh?
◻ Trong hầu hết các trường hợp, chúng ta có thể làm gì về những sự va chạm và xúc phạm?
◻ Nếu cần, chúng ta có thể làm gì để giảng hòa với anh em?
[Hình nơi trang 15]
Khi có sự bất hòa với một anh em tín đồ Đấng Christ, hãy cố bỏ qua; với thời gian vấn đề sẽ trở nên không quan trọng nữa