Cương quyết không làm điều quấy
TIMOTHY giải thích: “Khi tôi vẫn còn ở tuổi thiếu niên và làm việc tại một tiệm tạp phẩm, một người cùng làm việc mời tôi đến nhà anh. Anh nói cha mẹ anh sẽ đi vắng, sẽ có bọn con gái, và sẽ có cơ hội để giao hợp”. Nhiều người trẻ ngày nay chấp nhận ngay lời mời như thế. Nhưng Timothy đã trả lời ra sao? “Tôi bảo anh ấy ngay tức khắc là tôi không đến và vì có lương tâm tín đồ Đấng Christ, tôi không muốn giao hợp với một người không phải là vợ tôi”.
Trong lúc giải thích tại sao mình từ chối, Timothy không biết là một nữ công nhân trẻ đang nghe lỏm. Tính trong trắng của anh kích thích cô, và chẳng bao lâu anh phải từ chối cả cô đó nữa—vào nhiều dịp, như chúng ta sẽ thấy sau đây.
Bị cám dỗ tới tấp tất nhiên không chỉ xảy ra trong thời này. Cách đây khoảng 3.000 năm, Vua Sa-lô-môn viết: “Hỡi con, nếu kẻ tội-nhân kiếm thế quyến-dụ con, chớ khứng theo.... Hãy cầm-giữ chân con, chớ vào lối của họ”. (Châm-ngôn 1:10, 15) Chính Đức Giê-hô-va răn dân Y-sơ-ra-ên: “Ngươi chớ hùa đảng đông đặng làm quấy”. (Xuất Ê-díp-tô Ký 23:2) Đúng vậy, đôi khi chúng ta phải từ chối, chống lại cám dỗ làm điều quấy, dù rằng việc này có thể không phải là đường lối thông thường.
Từ chối là việc đặc biệt hệ trọng ngày nay
Từ chối làm điều quấy chẳng bao giờ là việc dễ, và ngày nay nó có thể là việc đặc biệt khó làm, vì chúng ta đang sống trong thời kỳ mà Kinh Thánh gọi là “ngày sau-rốt” của hệ thống mọi sự này. Đúng như lời tiên tri trong Kinh Thánh, người ta nói chung ưa thích sự vui chơi và sự hung bạo, không có cả tính thiêng liêng lẫn đạo đức. (2 Ti-mô-thê 3:1-5) Một viện trưởng đại học thuộc thầy tu dòng Tên nói: “Chúng ta có một truyền thống các tiêu chuẩn đã bị thách thức và bị cho là thiếu sót hoặc không còn hợp thời nữa. Ngày nay dường như không có một quy tắc đạo đức nào cả”. Tương tự điều đó, một thẩm phán tòa thượng thẩm nói: “Sự việc không còn là trắng hay đen nữa. Điều gì cũng không rõ ràng... Càng ngày càng có ít người phân biệt được giữa cái đúng và cái sai. Giờ đây tội lỗi là lúc bị bắt chứ không phải lúc vi phạm”.
Sứ đồ Phao-lô viết về những người có thái độ như thế: “Bởi sự ngu-muội ở trong họ, và vì lòng họ cứng-cỏi nên trí-khôn tối-tăm, xa cách sự sống của Đức Chúa Trời. Họ đã mất cả sự cảm-biết, đành bỏ mình trong một đời buông-lung, đem lòng mê-đắm không biết chán mà phạm hết mọi điều ô-uế”. (Ê-phê-sô 4:18, 19) Nhưng sự rắc rối đau buồn đang chờ đợi họ. Ê-sai tuyên bố: “Khốn thay cho kẻ gọi dữ là lành, gọi lành là dữ; lấy tối làm sáng, lấy sáng làm tối”. (Ê-sai 5:20) Những người này không những gặt điều mình gieo ngay bây giờ mà sẽ còn bị sự “khốn” khổ nặng nhất—sự phán xét của Đức Giê-hô-va.—Ga-la-ti 6:7.
Thi-thiên 92:7 nói: “Khi người dữ mọc lên như cỏ, và những kẻ làm ác được hưng-thịnh, ấy để chúng nó bị diệt đời đời”. Nói cách khác, sự gian ác đầy rẫy sẽ không kéo dài mãi, làm mọi người hết chịu nổi đời sống. Trên thực tế, Chúa Giê-su nói rằng “dòng-dõi” gây ra sự gian ác này chính là dòng dõi mà Đức Chúa Trời sẽ kết liễu bằng một “hoạn-nạn lớn”. (Ma-thi-ơ 24:3, 21, 34) Vậy nếu muốn sống sót qua hoạn nạn đó, chúng ta cần phải biết phân biệt điều lành và điều dữ theo tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời; và, dĩ nhiên, chúng ta cũng cần nghị lực về đạo đức để không làm điều quấy dưới mọi hình thức. Mặc dù việc này không dễ làm nhưng Đức Giê-hô-va cung cấp cho chúng ta một số gương đầy khích lệ cả trong thời Kinh Thánh được viết ra lẫn ngày nay.
Học từ một thanh niên biết từ chối
Từ chối tà dâm và ngoại tình dường như là việc đặc biệt khó, ngay cả đối với một số người trong hội thánh tín đồ Đấng Christ. Timothy, được nói đến trong đoạn mở đầu, khắc ghi vào lòng tấm gương của người trai trẻ Giô-sép, được ghi trong Kinh Thánh nơi Sáng-thế Ký 39:1-12. Giô-sép biểu lộ nghị lực về đạo đức khi vợ của Phô-ti-pha, quan Ê-díp-tô, nhiều lần mời mọc chàng ăn nằm với bà. Lời tường thuật nói Giô-sép “từ-chối và đáp rằng:... Thế nào tôi dám làm điều đại-ác dường ấy, mà phạm tội cùng Đức Chúa Trời sao?”
Làm thế nào Giô-sép có được nghị lực đạo đức để từ chối vợ Phô-ti-pha hết ngày này sang ngày khác? Trước hết, ông quý trọng mối quan hệ của ông với Đức Giê-hô-va hơn những thú vui chốc lát. Hơn nữa, mặc dù không phải tuân thủ một bộ luật nào của Đức Chúa Trời (Luật Pháp Môi-se chưa có), Giô-sép hiểu rõ các nguyên tắc đạo đức; ông biết rằng thông dâm với người vợ đam mê của Phô-ti-pha không chỉ là phạm tội với chồng bà mà còn cả với Đức Chúa Trời nữa.—Sáng-thế Ký 39:8, 9.
Giô-sép hiển nhiên hiểu được tầm quan trọng của việc ngay cả không để lòng nổi lên dục vọng có thể trở thành sự say mê cuồng nhiệt. Một tín đồ Đấng Christ nên noi gương Giô-sép. Tháp Canh ngày 1-7-1957 nói: “Người đó phải nhận thức nhược điểm về thể chất của mình và chớ nghĩ rằng mình có thể đi theo sự ham muốn nhục dục cho đến giới hạn Kinh Thánh đã định và ngừng lại. Dù có thể làm được như vậy trong một thời gian, nhưng cuối cùng người đó sẽ bị lôi cuốn vượt qua giới hạn này và phạm tội. Điều này chắc chắn sẽ xảy ra vì lòng ham muốn nhục dục khi được nuôi dưỡng sẽ càng lúc càng mạnh mẽ và càng khống chế một người. Khi ấy người đó sẽ thấy khó mà gạt đi những ý nghĩ này. Cách phòng ngự hữu hiệu nhất là cưỡng lại chúng ngay từ đầu”.
Cưỡng lại ngay từ đầu trở nên dễ dàng hơn nếu chúng ta vun trồng lòng yêu thích điều lành và lòng căm ghét điều dữ. (Thi-thiên 37:27) Nhưng chúng ta cần phải tiếp tục cố gắng, kiên trì. Nếu làm thế, với sự giúp đỡ của Đức Giê-hô-va, chúng ta sẽ càng yêu thích điều lành và càng khinh miệt điều dữ. Đồng thời, tất nhiên, chúng ta phải tiếp tục cảnh giác, như Chúa Giê-su chỉ dẫn, thường xuyên cầu nguyện để không bị rơi vào cám dỗ và được cứu khỏi tay kẻ ác.—Ma-thi-ơ 6:13; 1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:17.
Từ chối không nhượng bộ trước áp lực của người đồng lứa
Một ảnh hưởng đưa đến hành động sai quấy là áp lực của người đồng lứa. Một người trẻ thú nhận: “Tôi có một cuộc sống hai mặt—một ở trường và một ở nhà. Ở trường, tôi chơi với những đứa trẻ chửi thề hầu như mỗi khi chúng mở miệng. Và tôi trở nên giống như chúng. Tôi phải làm gì đây? Điều cần có là lòng can đảm để khác biệt với người xung quanh, và một cách có được lòng can đảm này là đọc và suy ngẫm về sự tường thuật trong Kinh Thánh nói về những người tôi tớ trung thành của Đức Chúa Trời như Giô-sép Những gương tốt khác là Đa-ni-ên, Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-Nê-gô—bốn người trai trẻ đã có lòng can đảm để khác biệt người đồng lứa.
Trong lúc được giáo dục cùng với các thanh niên khác trong cung vua ở Ba-by-lôn, bốn người trẻ Y-sơ-ra-ên này bị buộc phải ăn “một phần đồ ngon vua ăn”. Vì không muốn vi phạm Luật Pháp Môi-se về chế độ ăn uống, họ từ chối thức ăn này. Việc đó đòi hỏi phải có nghị lực—và càng phải có nhiều nghị lực vì là “đồ ngon vua ăn”, những món này có lẽ rất hấp dẫn. Những người trai trẻ này nêu một gương thật tốt cho tín đồ Đấng Christ ngày nay là những người có thể bị lôi cuốn, ngay cả bị áp lực, để uống rượu say sưa hoặc dùng ma túy và hút thuốc lá!—Đa-ni-ên 1:3-17.
Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-Nê-gô cũng cho thấy rõ sự thật của điều Chúa Giê-su Christ nói sau này: “Ai trung-tín trong việc rất nhỏ, cũng trung-tín trong việc lớn”. (Lu-ca 16:10) Việc họ can đảm giữ lập trường về vấn đề tương đối nhỏ liên quan đến thức ăn và kết quả tốt mà Đức Giê-hô-va ban chắc chắn đã củng cố họ để đương đầu với một thử thách quan trọng hơn sau này. (Đa-ni-ên 1:18-20) Thử thách này đến khi họ được lệnh phải tham gia việc thờ hình tượng, nếu không sẽ bị hỏa thiêu. Một cách dũng cảm, ba người trẻ này kiên cường thờ phượng chỉ một mình Đức Giê-hô-va, hoàn toàn tin vào Ngài dù kết quả ra sao đi nữa. Một lần nữa Đức Giê-hô-va ban phước cho họ vì đức tin và lòng can đảm của họ—lần này bằng cách dùng phép lạ bảo vệ họ không bị lửa thiêu khi bị quăng vào lò lửa hực.—Đa-ni-ên 3:1-30.
Lời Đức Chúa Trời nói đến nhiều tấm gương khác về những người từ chối làm điều quấy. Môi-se từ chối “danh-hiệu mình là con trai của công-chúa Pha-ra-ôn”, mặc dù điều này cho ông nhiều cơ hội “tạm hưởng sự vui-sướng của tội-lỗi” ở Ê-díp-tô. (Hê-bơ-rơ 11:24-26) Nhà tiên tri Sa-mu-ên từ chối không lạm dụng quyền bằng cách nhận hối lộ. (1 Sa-mu-ên 12:3, 4) Các sứ đồ của Chúa Giê-su Christ bạo dạn trả lời ‘không’ khi bị cấm không được rao giảng. (Công-vụ các Sứ-đồ 5:27-29) Chính Chúa Giê-su đã cương quyết không làm điều sai quấy—ngay cả đến phút cuối của đời ngài khi binh lính cho ngài “rượu hòa với một-dược”. Uống rượu này có thể làm suy yếu lòng quyết tâm của ngài vào thời điểm quyết định đó.—Mác 15:23; Ma-thi-ơ 4:1-10.
Từ chối—Một vấn đề sinh tử
Chúa Giê-su nói: “Hãy vào cửa hẹp, vì cửa rộng và đường khoảng-khoát dẫn đến sự hư-mất, kẻ vào đó cũng nhiều. Song cửa hẹp và đường chật dẫn đến sự sống, kẻ kiếm được thì ít”.—Ma-thi-ơ 7:13, 14.
Nhiều người thích con đường khoảng khoát vì nó dễ đi. Người đi trên đó đam mê lạc thú, quen lối suy nghĩ và đường lối trần tục, và họ không muốn khác biệt mà muốn hòa đồng với thế gian của Sa-tan. Họ cảm thấy luật pháp và nguyên tắc của Đức Chúa Trời giam hãm họ về đạo đức. (Ê-phê-sô 4:17-19) Song, Chúa Giê-su nói rõ là đường khoảng khoát “dẫn đến sự hư-mất”.
Tại sao Chúa Giê-su lại nói rằng chỉ có ít người chọn đi con đường chật hẹp? Chủ yếu là vì chỉ một số ít người muốn luật pháp và nguyên tắc của Đức Chúa Trời hướng dẫn đời sống họ và giúp họ chống lại nhiều cám dỗ và cơ hội làm điều quấy xung quanh họ. Hơn nữa, chỉ một số tương đối ít người chuẩn bị tư tưởng để chống lại những ham muốn bất chính, áp lực của người đồng lứa và sự sợ có thể bị chế nhạo vì con đường mình chọn.—1 Phi-e-rơ 3:16; 4:4.
Những người này hiểu rõ sứ đồ Phao-lô cảm thấy như thế nào khi ông miêu tả việc ông phấn đấu để không phạm tội. Giống thế gian ngày nay, thế giới La Mã và Hy Lạp thời Phao-lô đưa ra một con đường khoảng khoát nhiều cơ hội để tự do làm điều quấy. Phao-lô giải thích rằng tâm trí ông vì biết điều phải, liên tục giao chiến với thể xác thiên về điều quấy. (Rô-ma 7:21-24) Đúng vậy, Phao-lô biết rằng thân thể mình là một tôi tớ tốt nhưng lại là một người chủ tồi, cho nên ông tập từ chối nó. Ông viết: “Tôi đãi thân-thể tôi cách nghiêm-khắc, bắt nó phải phục”. (1 Cô-rinh-tô 9:27) Bằng cách nào ông khống chế được nó? Không phải bằng sức của riêng ông vì không đủ để làm việc đó, nhưng bằng sự giúp đỡ của thánh linh Đức Chúa Trời.—Rô-ma 8:9-11.
Nhờ đó, dù bất toàn, Phao-lô vẫn giữ lòng trung kiên đối với Đức Giê-hô-va cho đến cùng. Không lâu trước khi chết, ông có thể viết: “Ta đã đánh trận tốt-lành, đã xong sự chạy, đã giữ được đức-tin. Hiện nay mão triều-thiên của sự công-bình đã để dành cho ta”.—2 Ti-mô-thê 4:7, 8.
Khi đấu tranh chống sự bất toàn của mình, chúng ta có những tấm gương đầy khích lệ, không chỉ gương của Phao-lô mà còn của những người làm gương cho ông—Giô-sép, Môi-se, Đa-ni-ên, Sa-đơ-rắc, Mê-sác, A-bết-Nê-gô và nhiều người khác. Mặc dù là người bất toàn, mỗi người này có đức tin, từ chối làm điều quấy, không phải vì cứng đầu hoặc ngoan cố mà vì nghị lực đạo đức có được nhờ thánh linh Đức Giê-hô-va. (Ga-la-ti 5:22, 23) Họ là những người có tính thiêng liêng. Họ khát khao mọi lời bởi miệng Đức Giê-hô-va mà ra. (Phục-truyền Luật-lệ Ký 8:3) Lời Ngài là sự sống đối với họ. (Phục-truyền Luật-lệ Ký 32:47) Trên hết mọi sự, họ yêu mến Đức Giê-hô-va và kính sợ Ngài, và với sự giúp đỡ của Ngài, họ kiên nhẫn vun trồng sự ghét việc làm quấy.—Thi-thiên 97:10; Châm-ngôn 1:7.
Mong sao chúng ta giống như họ. Thật vậy, để tiếp tục từ chối làm điều quấy dưới bất cứ hình thức nào, chúng ta cần thánh linh của Đức Giê-hô-va giống như họ đã cần. Đức Giê-hô-va ban cho chúng ta thánh linh Ngài một cách rộng rãi nếu chúng ta thành tâm cầu xin, học hỏi Lời Ngài và đều đặn tham dự các buổi họp của tín đồ Đấng Christ.—Thi-thiên 119:105; Lu-ca 11:13; Hê-bơ-rơ 10:24, 25.
Timothy, nói đến ở đầu bài, vui lòng vì đã không sao lãng nhu cầu thiêng liêng của mình. Nữ công nhân trẻ, người đã nghe lỏm cuộc nói chuyện giữa anh và bạn cùng làm việc và bị lôi cuốn một cách sai trái bởi sự trong trắng của anh, sau đó đã kín đáo mời Timothy đến nhà khi chồng đi vắng. Timothy từ chối. Không dễ bỏ cuộc, cô này mời mọc anh nhiều lần, giống như vợ của Phô-ti-pha. Lần nào Timothy cũng từ chối một cách kiên quyết nhưng đàng hoàng. Anh còn dùng Lời Đức Chúa Trời để làm chứng tốt với người đàn bà này. Biết ơn Đức Giê-hô-va sâu xa đã cho anh nghị lực về đạo đức để từ chối, Timothy hiện hạnh phúc với người vợ là một tín đồ Đấng Christ vui tính dễ thương. Quả thật, Đức Giê-hô-va sẽ ban phước và củng cố tất cả những ai muốn giữ sự trung kiên của tín đồ Đấng Christ bằng cách cương quyết không làm điều quấy.—Thi-thiên 1:1-3.