Con đường hẹp dẫn đến tự do
ÍT CÓ người thông minh nào đặt nghi vấn về vấn đề vũ trụ được vận chuyển theo định luật thiên nhiên. Những luật này điều khiển mọi vật từ các nguyên tử nhỏ bé cho đến dải ngân hà bao la gồm hàng tỉ ngôi sao. Nếu không có định luật thiên nhiên thì chúng ta không thể nào lập kế hoạch và hiểu biết điều gì; chính sự sống sẽ không thể nào tồn tại. Bằng cách am hiểu và hợp tác với những định luật thiên nhiên, loài người đã có thể lập nên những kỳ công kinh ngạc, như việc bước đi trên cung trăng và việc truyền những ảnh màu từ bất cứ nơi nào trên địa cầu hoặc ở ngoài không gian đến các máy truyền hình tại tư gia của chúng ta.
Còn những điều luật về luân lý thì sao? Vâng theo những luật này có mang lại lợi ích và kết quả tương tự hay không? Dường như nhiều người cảm thấy không có luật lệ về luân lý nên họ chọn theo một triết lý hay một tôn giáo phóng túng hợp với ý riêng của họ.
Dầu vậy, có một số người chọn theo con đường khác, tức con “đường hẹp dẫn đến sự sống” như Kinh-thánh đã vạch ra. Chúng ta không nên ngạc nhiên khi thấy rằng chỉ một số ít người đã chọn theo con đường này, vì chúa Giê-su có nói đến con đường hẹp như sau: “Kẻ kiếm được thì ít” (Ma-thi-ơ 7:14). Tại sao chỉ có một số ít?
Bởi vì con đường hẹp bị hạn chế bởi luật lệ và nguyên tắc của Đức Chúa Trời. Chỉ có những người thật lòng muốn sống phù hợp với tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời mới thích đi trên con đường hẹp. Trái ngược hẳn với con đường rộng đưa đến một tự do ảo tưởng, nhưng trên thực tế chỉ là sự nô lệ, thì con đường hẹp tuy có vẻ gò bó, nhưng giải thoát con người về mọi phương diện quan trọng. Ranh giới của con đường hẹp được vạch ra bởi “luật pháp về sự tự do” (Gia-cơ 1:25).
Con đường hẹp giải thoát như thế nào
Đúng vậy, đi trên con đường hẹp không phải lúc nào cũng dễ. Mọi người đều bất toàn và có sẵn khuynh hướng làm điều sai. Thế nên một người có thể có ít nhiều khuynh hướng lầm lạc. Tuy nhiên, theo sát ‘con đường hẹp’ đem lại lợi ích đáng cho chúng ta tự kiềm chế và sửa đổi bất cứ điều gì nếu cần, vì Đức Chúa Trời ‘là Đấng dạy cho chúng ta được ích’ (Ê-sai 48:17; Rô-ma 3:23).
Để minh họa: Các bậc cha mẹ khôn ngoan hoạch định một chương trình dinh dưỡng nghiêm khắc, theo ‘con đường hẹp’ cho con cái họ. Điều nầy có nghĩa là đôi khi cần phải tỏ ra nhất quyết trong bữa ăn. Nhưng khi các con lớn khôn, chúng sẽ biết ơn về kỷ luật đầy yêu thương của cha mẹ chúng. Đến tuổi trưởng thành, thì họ đã tập được thói quen ăn đồ bổ. Và vì có nhiều thức ăn bổ dưỡng khác nhau nên họ không còn cảm thấy bị giới hạn nữa.
Về mặt thiêng liêng, Đức Chúa Trời cũng đối đãi giống như vậy đối với những người đi trên đường hẹp dẫn đến sự sống. Ngài vun trồng trong lòng những người nhu mì những ước muốn lành mạnh đem đến hạnh phúc và tự do thật. Ngài thực hiện điều này bằng cách cung cấp lời của Ngài là cuốn Kinh-thánh. Hơn nữa, Ngài mời chúng ta cầu nguyện xin thánh linh Ngài trợ giúp và Ngài khuyên bảo chúng ta kết hợp với anh em cùng đạo, là những người có thể khuyến khích chúng ta tiếp tục đi trên con đường hẹp (Hê-bơ-rơ 10:24, 25). Vâng, Đức Chúa Trời là sự yêu thương và đức tính tối thượng này làm nền tảng cho các mục đích và mọi cách cư xử của Ngài (I Giăng 4:8).
Khi tình yêu thương, bình an, hiền lành, tiết độ và những bông trái khác của thánh linh Đức Chúa Trời thể hiện, thì con đường hẹp không thấy bị hạn chế. Như Kinh-thánh viết: “Không có luật-pháp nào cấm các sự đó” (Ga-la-ti 5:22, 23). “Thánh-Linh của Chúa ở đâu, thì sự tự-do cũng ở đó” (II Cô-rinh-tô 3:17). Ngay cả hiện tại, tín đồ đấng Christ thành thật đang được nếm thử cái tự do này. Họ thoát khỏi nhiều mối lo sợ đang giày vò người ta ngày nay, chẳng hạn như sự sợ về tương lai và vì tin dị đoan mà sợ chết. Thật là cảm động khi chúng ta suy ngẫm về tương lai khi “thế-gian sẽ đầy-dẫy sự hiểu-biết Đức Giê-hô-va, như các dòng nước che-lấp biển”! (Ê-sai 11:9). Lúc đó, ngay cả nỗi sợ về tội ác cũng không còn. Ổ khóa và song sắt sẽ mãi mãi không cần nữa. Mọi người sẽ cảm thấy tự do và an toàn, ngày lẫn đêm, trong nhà hay ngoài đường. Đó sẽ là tự do thật sự!
Chúng ta chắc chắn được sự giúp đỡ của Đức Chúa Trời
Đành rằng, chúng ta cần phải cố gắng nếu muốn sống theo tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời, tuy nhiên, “điều-răn của Ngài chẳng phải là nặng-nề” (I Giăng 5:3) ngay cả đối với loài người bất toàn. Khi chúng ta thích nghi với con đường hẹp và thấy lợi ích của việc bước đi trên con đường đó, chúng ta càng ngày càng không ưa thích hành động và lối suy nghĩ của những người đi trên con đường rộng lớn (Thi-thiên 97:10). Vâng theo luật pháp của Đức Chúa Trời là thích hợp với lương tâm mà Ngài ban cho tất cả chúng ta. Thay vì có “lòng buồn-bực” và “tâm thần phiền-não” như nhiều người, Đức Chúa Trời hứa: “Nầy, tôi-tớ ta sẽ hát mừng vì lòng đầy vui-vẻ”. Vâng, lòng người nào được Đức Giê-hô-va dạy dỗ thì được hân hoan và tự do (Ê-sai 65:14).
Giê-su chịu chết để đem lại tự do thật sự cho chúng ta. Kinh-thánh viết: “Vì Đức Chúa Trời yêu-thương thế-gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư-mất mà được sự sống đời đời” (Giăng 3:16). Giờ đây, với địa vị là vua của nước Đức Chúa Trời ở trên trời, Giê-su đang áp dụng những lợi ích của sự hy sinh đó. Không bao lâu nữa, sau “cơn đại-nạn”, khi con đường rộng và những người đi trên đó bị hủy diệt, Giê-su sẽ bắt đầu kiên nhẫn dẫn dắt loài người biết vâng lời để đi nốt con đường hẹp, tức là đến khi con người đạt đến sự hoàn toàn (Khải-huyền 7:14-17; Ma-thi-ơ 24:21, 29-31). Sau cùng chúng ta sẽ ứng nghiệm sự thành tựu của lời hứa vĩ đại: “Muôn vật mong rằng mình cũng sẽ được giải-cứu khỏi làm tôi sự hư-nát, đặng dự phần trong sự tự-do vinh-hiển của con-cái Đức Chúa Trời”. Không gì vượt qua được sự tự do mà Đức Chúa Trời ban cho. Ngay cả sự chết cũng không còn (Rô-ma 8:21; Khải-huyền 21:3, 4).
Nếu thấy được và hiểu rõ con đường hẹp dẫn đến đâu, một người dễ có thể chọn theo con đường này và tiếp tục bước đi trên đó. Những em trẻ đặc biệt được giúp đỡ để tránh lối suy nghĩ nông cạn hay cảm thấy khó chịu vì cho rằng tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời là khắc nghiệt. Các em trẻ dần dần nhận thức được những tiêu chuẩn này là bằng chứng về tình yêu thương của Đức Chúa Trời nhằm che chở họ khỏi các điều gian ác trên con đường rộng (Hê-bơ-rơ 12:5, 6). Dĩ nhiên, một người cần phải kiên nhẫn, nhớ rằng những đức tính và ước muốn tốt cần thời gian để phát triển, giống như cây cần thời gian để sanh trái tốt. Và cây sẽ sanh hoa quả nếu được vun tưới.
Do đó, hãy học hỏi Lời của Đức Chúa Trời, kết hợp với anh em tín đồ đấng Christ và “cầu-nguyện không thôi” để xin có được thánh linh (I Tê-sa-lô-ni-ca 5:17). Hãy tin cậy Đức Chúa Trời sẽ giúp đỡ bạn và “chỉ-dẫn các nẻo” của bạn (Châm-ngôn 3:5, 6). Nhưng tất cả các điều này có thực tế và hữu hiệu không? Có chứ, điều này đã giúp ích cho anh Tom cũng như chị Mary, cả hai được đề cập đến trong bài trước.
Họ ngừng đi trên con đường rộng
Anh Tom viết: “Vào giữa thập niên 70, chúng tôi tiếp xúc với một trong các Nhân-chứng Giê-hô-va đã đến gõ cửa nhà chúng tôi. Cuộc thảo luận đưa đến việc học hỏi Kinh-thánh. Dần dần tôi bắt đầu sửa đổi lối sống. Tôi đã báp têm vào năm 1982 và hiện đang phục vụ tại hội thánh địa phương. Con trai chúng tôi hiện cũng đã làm báp têm. Tôi cảm kích vợ tôi vì đã chịu đựng trong suốt thời gian trước khi tôi học lẽ thật. Và trên hết mọi sự, tôi cảm ơn Đức Giê-hô-va và Con Ngài, Giê-su Christ, về tất cả những gì Ngài đã ban cho chúng tôi cũng như niềm hy vọng cho tương lai”.
Còn chị Mary thì sao? Chị nghĩ rằng Đức Chúa Trời sẽ không bao giờ tha thứ cho chị, nhưng vì con cái mà chị muốn học biết về Ngài. Khi biết Nhân-chứng Giê-hô-va học hỏi Kinh-thánh với người láng giềng của chị, chị cũng xin được học. Tuy nhiên, chị có những tính xấu đã quá ăn sâu làm chị khó tiến bộ. Cuộc học hỏi trải qua giai đoạn tiến bộ rồi lại thụt lùi. Tuy nhiên con gái lên bảy của chị giúp chị tiếp tục bằng cách khuyên mẹ: “Xin mẹ đừng bỏ cuộc, mẹ có thể thành công mà!”. Thế là chị Mary lại phấn đấu nhiều hơn.
Khi người chồng không hôn thú của chị là người nghiện ma túy trở về nhà, anh ta cùng chị học Kinh-thánh. Cuối cùng cả hai đều khắc phục những tật xấu. Thế là sau khi hợp thức hóa tình trạng hôn nhân của họ và chịu phép báp têm, lần đầu tiên họ mới cảm thấy vui hưởng mái ấm gia đình thật sự. Buồn thay, cuối cùng chị Mary qua đời vì mắc bệnh AIDS (Sida), nhưng chị chết với đức tin vững chắc nơi lời hứa của Kinh-thánh về sự sống lại trong địa đàng trên đất, nơi đó sẽ không còn dấu vết nào của con đường rộng tai hại.
Vâng, chúng ta có thể lìa khỏi con đường rộng và khoảng khoát đưa đến sự hủy diệt. Giê-su Christ tuyên bố: “Vả, sự sống đời đời là nhìn biết Cha, tức là Đức Chúa Trời có một và thật, cùng Jêsus-Christ, là Đấng Cha đã sai đến” (Giăng 17:3). Tại sao không quyết tâm bước đi trên con đường hẹp dẫn đến sự sống? Bằng cách ghi khắc vào lòng và áp dụng những gì bạn học được từ Lời của Đức Chúa Trời, chính bạn có thể tận hưởng lời hứa ấm lòng của Kinh-thánh: “Các ngươi sẽ biết lẽ thật, và lẽ thật sẽ buông-tha các ngươi” (Giăng 8:32).