Chúa Giê-su Đấng cai trị, “gốc-tích của ngài bởi từ đời xưa”
LÒNG càng lúc càng rộn rã khi bạn chờ đợi một thân nhân đã lâu không gặp nay đến thăm bạn. Cuối cùng bạn gặp người đó và chào đón niềm nở. Bạn chăm chú lắng nghe khi người đó cho bạn biết lý do cha đã phái người đến thăm bạn. Rồi chóng đến lúc người đó phải ra về. Bạn buồn bã tiễn chân người. Khi người đó ra đi, bạn cảm thấy mất mát nhưng rồi khi được tin người đó về đến nhà một cách an toàn thì bạn cảm thấy an tâm hơn.
Sau đó, khi lục lại giấy tờ cũ, bạn thấy những lá thư nói sơ về các công trạng của thân nhân đó đã làm từ lâu trước khi người đó bắt đầu lên đường đến thăm bạn. Nội dung của các lá thư đó cho bạn biết rõ những điều thú vị về gốc tích của người và khiến bạn càng biết ơn về cuộc viếng thăm lẫn công việc hiện tại của người đó.
“Từ đời xưa”
Trong số các tài liệu cũ mà người Do Thái có được trong thế kỷ thứ nhất có các văn bản của nhà tiên tri Đức Chúa Trời là Mi-chê, viết khoảng bảy trăm năm về trước. Các văn bản đó xác định nơi sinh của đấng Mê-si. “Hỡi Bết-lê-hem Ép-ra-ta, ngươi ở trong hàng ngàn Giu-đa là nhỏ lắm, song từ nơi ngươi sẽ ra cho ta một Đấng cai-trị trong Y-sơ-ra-ên; gốc-tích Ngài bởi từ đời xưa, từ trước vô-cùng” (Mi-chê 5:1). Quả thật như lời tiên tri này cho biết trước, Chúa Giê-su đã sinh ra tại Bết-lê-hem, một làng ở Giu-đê vào năm mà bây giờ ta gọi là năm 2 TCN. Nhưng làm sao gốc tích của ngài lại là “từ đời xưa” được?
Chúa Giê-su đã từng hiện hữu trước khi giáng trần. Trong lá thư gửi tín đồ đấng Christ tại Cô-lô-se, sứ đồ Phao-lô miêu tả Chúa Giê-su là “hình-ảnh của Đức Chúa Trời không thấy được, là Đấng sanh ra đầu hết thảy mọi vật dựng nên” (Cô-lô-se 1:15).
Đức Giê-hô-va, Nguồn của sự khôn ngoan, đã tạo ra Con trưởng của Ngài “trước khi chưa dựng nên muôn vật”, đây là lời được soi dẫn mà Vua Sa-lô-môn đã viết trong sách Châm-ngôn. Sau khi Chúa Giê-su sống trên đất và trở về trời, ngài chứng nhận rằng ngài quả thật là “Đấng làm đầu cội-rễ cuộc sáng-thế của Đức Chúa Trời”. Là hiện thân của sự khôn ngoan, Chúa Giê-su trước khi giáng trần đã tuyên bố: “Khi [Đức Giê-hô-va] lập các từng trời... thì có ta ở đó” (Châm-ngôn 8:22, 23, 27; Khải-huyền 3:14).
Từ thuở ban đầu, Con của Đức Chúa Trời đã nhận được nhiệm vụ độc nhất vô nhị, đó là làm “thợ cái” bên cạnh Cha ngài. Điều này đem lại niềm vui cho Đức Giê-hô-va biết bao! Châm-ngôn 8:30 viết: “Hằng ngày ta là sự khoái-lạc Ngài [Đức Giê-hô-va]”, và thêm: “Và thường thường vui-vẻ trước mặt Ngài”.
Sau đó Đức Giê-hô-va mời Con trưởng của Ngài tham gia vào việc sáng tạo loài người. Ngài tuyên bố: “Chúng ta hãy làm nên loài người như hình ta và theo tượng ta” (Sáng-thế Ký 1:26). Kết quả là một sự vui thích khác nảy sinh. Chúa Giê-su trước khi giáng trần giải thích: “Sự vui-thích ta ở nơi con-cái loài người” (Châm-ngôn 8:31). Trong phần mở đầu sách Phúc Âm mang tên ông, sứ đồ Giăng thừa nhận vai trò của Chúa Giê-su trong sự sáng tạo trước khi giáng trần: “Muôn-vật bởi Ngài làm nên, chẳng vật chi đã làm nên mà không bởi Ngài” (Giăng 1:3).
Phát ngôn nhân của Đức Giê-hô-va
Những lời của Giăng lưu ý chúng ta đến một đặc ân khác nữa của Con Đức Chúa Trời, đó là phát ngôn nhân. Kể từ thuở ban đầu, ngài phụng sự với tư cách Ngôi Lời. Rồi, khi Đức Giê-hô-va nói với A-đam, và sau đó khi Ngài nói với A-đam cùng với Ê-va, rất có thể Ngài nói qua trung gian Ngôi Lời. Và ai có đủ tư cách hơn là đấng đã từng vui thích nơi loài người, để chuyển đạt sự dạy dỗ của Đức Chúa Trời vì lợi ích của họ? (Giăng 1:1, 2).
Hẳn là Ngôi Lời đã đau buồn biết bao khi thấy Ê-va và rồi A-đam cãi lời Đấng Tạo Hóa của họ! Và ngài hẳn đã ước ao được cứu chữa những vấn đề mà sự bất tuân của họ đã đem lại cho con cháu họ! (Sáng-thế Ký 2:15-17; 3:6, 8; Rô-ma 5:12). Nói với Sa-tan, kẻ xúi giục Ê-va phản nghịch, Đức Giê-hô-va tuyên bố: “Ta sẽ làm cho mầy cùng người nữ, dòng-dõi mầy cùng dòng-dõi người nữ nghịch-thù nhau” (Sáng-thế Ký 3:15). Sau khi chứng kiến những gì xảy ra trong vườn Ê-đen, Ngôi Lời nhận thức rằng với tư cách thành phần chính yếu của “dòng-dõi” người nữ, ngài sẽ bị thù ghét. Ngài biết Sa-tan là kẻ giết người (Giăng 8:44).
Sau đó, khi Sa-tan đặt nghi vấn về sự trung kiên của Gióp, Ngôi Lời hẳn đã cảm thấy bị xúc phạm bởi những lời vu khống nhắm vào Cha ngài (Gióp 1:6-10; 2:1-4). Quả thật, ở vào địa vị thiên sứ trưởng, Ngôi Lời được biết đến dưới tên Mi-ca-ên hay Mi-chen, tên này có nghĩa là “Ai giống như Đức Chúa Trời?” và cho thấy làm thế nào ngài bênh vực Đức Giê-hô-va chống lại tất cả những kẻ có khát vọng cướp đoạt quyền thống trị của Đức Chúa Trời (Đa-ni-ên 12:1; Khải-huyền 12:7-10).
Khi lịch sử của dân Y-sơ-ra-ên mở màn, Ngôi Lời quan sát thấy các mưu toan của Sa-tan nhằm làm cho người ta lánh xa sự thờ phượng thanh sạch. Sau khi dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ Ê-díp-tô, Đức Chúa Trời dùng Môi-se để nói với họ: “Đây nầy, ta sai một thiên-sứ đi trước mặt ngươi, đặng phù-hộ trong lúc đi đường, và đưa ngươi vào nơi ta đã dự-bị. Trước mặt người, ngươi khá giữ mình phải nghe theo lời, chớ nên phản-nghịch; người sẽ chẳng tha tội ngươi đâu, vì danh ta ngự trong mình người” (Xuất Ê-díp-tô Ký 23:20, 21). Thiên sứ đó là ai? Rất có thể đó là Chúa Giê-su trước khi giáng trần.
Trung thành vâng phục
Môi-se chết năm 1473 TCN, và xác ông đã được chôn “trong trũng tại xứ Mô-áp, đối ngang Bết-Phê-o” (Phục-truyền Luật-lệ Ký 34:5, 6). Hiển nhiên, Sa-tan đã mưu toan dùng xác Môi-se, có thể là để phát huy việc thờ hình tượng. Mi-chen chống lại việc này nhưng khiêm nhường phục tùng quyền hành của Cha ngài là Đức Giê-hô-va. ‘Chẳng dám lấy lời nhiếc-móc mà đoán-phạt Sa-tan’, Mi-chen cảnh cáo hắn: “Cầu Chúa phạt ngươi!” (Giu-đe 9).
Kế đến, Y-sơ-ra-ên bắt đầu chinh phục Đất Hứa ở Ca-na-an. Gần thành Giê-ri-cô, Giô-suê được bảo đảm rằng Ngôi Lời sẽ tiếp tục giám sát nước Y-sơ-ra-ên. Tại đó ông gặp một người đàn ông tay cầm gươm. Giô-suê bước đến trước mặt người lạ mặt và hỏi: “Ngươi là người của chúng ta hay là người của kẻ thù-nghịch chúng ta?” Hãy tưởng tượng sự ngạc nhiên của Giô-suê khi người lạ mặt tiết lộ lai lịch của mình, nói rằng: “Không, bây giờ ta đến làm tướng đạo binh của Đức Giê-hô-va”. Không lạ gì khi Giô-suê sấp mặt xuống đất trước đấng đại diện oai nghi của Đức Giê-hô-va, chắc chắn là Chúa Giê-su trước khi giáng trần, và sau này đã trở thành “Đấng chịu xức dầu, tức là vua” (Giô-suê 5:13-15; Đa-ni-ên 9:25).
Một cuộc chạm trán khác với Sa-tan diễn ra vào thời Đa-ni-ên, nhà tiên tri của Đức Chúa Trời. Vào dịp này, Mi-ca-ên ủng hộ đồng bạn thiên sứ bị quỉ sứ cai quản nước Phe-rơ-sơ “ngăn-trở” ba tuần lễ. Vị thiên sứ đó giải thích: “Nầy, Mi-ca-ên là một trong các quan-trưởng đầu nhứt, đã đến mà giúp-đỡ ta, và ta ở lại đó với các vua Phe-rơ-sơ” (Đa-ni-ên 10:13, 21).
Sự vinh hiển trước khi và đang khi làm người
Vào năm 778 TCN, năm mà vua Giu-đa là Ô-xia chết đi, nhà tiên tri Ê-sai của Đức Chúa Trời có một sự hiện thấy về Đức Giê-hô-va trên ngôi vinh hiển của Ngài. Đức Giê-hô-va hỏi: “Ta sẽ sai ai đi? Ai sẽ đi cho chúng ta?” Ê-sai tình nguyện, nhưng Đức Giê-hô-va báo cho ông biết trước rằng những người đồng hương của ông sẽ không chịu nghe những lời tuyên bố của ông. Sứ đồ Giăng so sánh những người Do Thái không tin vào thế kỷ thứ nhất với những người vào thời Ê-sai và nói rằng: “Ê-sai nói điều đó, khi thấy sự vinh-hiển của Ngài”. Sự vinh hiển của ai? Sự vinh hiển của Đức Giê-hô-va và của Chúa Giê-su trước khi giáng trần, ở trên thiên đình (Ê-sai 6:1, 8-10; Giăng 12:37-41).
Vài thế kỷ sau đó, Chúa Giê-su nhận được nhiệm vụ lớn nhất cho đến thời bấy giờ. Đức Giê-hô-va chuyển sự sống của Con yêu dấu Ngài từ trên trời vào lòng bà Ma-ri. Chín tháng sau, bà hạ sinh một bé trai, Chúa Giê-su (Lu-ca 2:1-7, 21). Sứ đồ Phao-lô nói: “Khi kỳ-hạn đã được trọn, Đức Chúa Trời bèn sai Con Ngài bởi một người nữ sanh ra” (Ga-la-ti 4:4). Tương tự như thế, sứ đồ Giăng thừa nhận: “Ngôi-Lời đã trở nên xác-thịt, ở giữa chúng ta, đầy ơn và lẽ thật; chúng ta đã ngắm xem sự vinh-hiển của Ngài, thật như vinh-hiển của Con một đến từ nơi Cha” (Giăng 1:14).
Đấng Mê-si xuất hiện
Ít nhất lúc lên 12 tuổi, con trẻ Giê-su đã hiểu rằng ngài phải bận rộn làm công việc của Cha trên trời của ngài (Lu-ca 2:48, 49). Độ 18 năm sau, Chúa Giê-su đi đến cùng Giăng Báp-tít nơi sông Giô-đanh và làm báp têm. Khi Chúa Giê-su cầu nguyện, các từng trời mở ra, và thánh linh ngự xuống trên ngài. Hãy tưởng tượng biết bao ký ức hiện lên trong tâm trí ngài khi ngài nhớ lại vô số thiên niên kỷ ngài đã từng ở bên cạnh Cha ngài làm thợ cái, phát ngôn nhân, tướng đạo binh của Đức Chúa Trời và thiên sứ trưởng Mi-ca-ên. Rồi đến lúc xúc động khi nghe tiếng Cha ngài nói với Giăng Báp-tít: “Nầy là Con yêu-dấu của ta, đẹp lòng ta mọi đàng” (Ma-thi-ơ 3:16, 17; Lu-ca 3:21, 22).
Chắc chắn Giăng Báp-tít không mảy may nghi ngờ về việc Chúa Giê-su đã từng hiện hữu trước đó ở trên trời. Khi thấy Chúa Giê-su lại gần, Giăng tuyên bố: “Kìa, Chiên con của Đức Chúa Trời, là Đấng cất tội-lỗi thế-gian đi”. Và ông nói thêm: “Ấy là về Đấng đó mà ta đã nói: Có một người đến sau ta, trổi hơn ta, vì người vốn trước ta” (Giăng 1:15, 29, 30). Sứ đồ Giăng cũng biết về sự hiện hữu của Chúa Giê-su trước khi xuống thế gian. Ông viết: “Đấng từ trên cao đến là trên hết mọi loài.... Đấng từ trời đến thì trên hết mọi loài. Ngài làm chứng về điều Ngài đã thấy và nghe” (Giăng 3:31, 32).
Khoảng năm 61 CN, sứ đồ Phao-lô khuyên tín đồ đấng Christ gốc Hê-bơ-rơ quí tầm quan trọng của việc đấng Mê-si đến trên đất và công việc của ngài với tư cách Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm. Lưu ý đến vai trò của Chúa Giê-su là Phát Ngôn Nhân, Phao-lô viết: “Đến những ngày sau-rốt nầy, [Đức Chúa Trời] phán-dạy chúng ta bởi Con Ngài,... bởi Con mà Ngài đã dựng nên thế-gian”. Dù điều này ngụ ý nói đến vai trò của Chúa Giê-su làm “thợ cái” trong công việc sáng tạo hoặc vai trò của ngài trong sự sắp đặt từ từ của Đức Chúa Trời để loài người được hòa thuận lại với Ngài, ở đây Phao-lô làm chứng thêm về sự hiện hữu của Chúa Giê-su trước khi giáng trần (Hê-bơ-rơ 1:1-6; 2:9).
Trung thành “từ đời xưa”
Viết cho tín đồ đấng Christ ở thành Phi-líp, Phao-lô khuyên: “Hãy có đồng một tâm-tình như Đấng Christ đã có, Ngài vốn có hình Đức Chúa Trời, song chẳng coi sự bình-đẳng mình với Đức Chúa Trời là sự nên nắm-giữ; chính Ngài đã tự bỏ mình đi, lấy hình tôi-tớ và trở nên giống như loài người; Ngài đã hiện ra như một người, tự hạ mình xuống, vâng-phục cho đến chết, thậm chí chết trên cây thập-tự” (Phi-líp 2:5-8). Đức Giê-hô-va đầy yêu thương đã đáp lại đường lối trung thành của Chúa Giê-su bằng cách cho ngài sống lại và rồi tiếp đón ngài trở về trời. Quả là Chúa Giê-su đã để lại cho chúng ta một gương trung thành tuyệt hảo qua các thời đại! (1 Phi-e-rơ 2:21).
Chúng ta thật lấy làm biết ơn về những khái niệm mà Kinh-thánh cung cấp về sự hiện hữu của Chúa Giê-su trước khi giáng trần! Những khái niệm đó chắc chắn củng cố niềm cương quyết của chúng ta là noi theo gương trung thành phụng sự của ngài, nhất là vì nay ngài đang trị vì với tư cách là Vua và đấng Mê-si trong Nước Đức Chúa Trời. Chúng ta hãy tung hô “Chúa Bình-an”, tức Chúa Giê-su Christ, Đấng Thống Trị và Đấng Cai Trị của chúng ta mà “gốc-tích của Ngài bởi từ đời xưa”! (Ê-sai 9:5; Mi-chê 5:1).
[Khung nơi trang 24]
Lời chứng về sự hiện hữu trước khi làm người
Những lời của chính Chúa Giê-su như có ghi dưới đây, chứng tỏ một cách đầy đủ sự hiện hữu của ngài trước khi giáng trần:
◻ “Chưa hề có ai lên trời, trừ ra Đấng từ Trời xuống, ấy là Con người” (Giăng 3:13).
◻ “Môi-se chưa hề cho các ngươi bánh từ trên trời đâu; nhưng Cha ta ban cho các ngươi bánh thật, là bánh từ trên trời xuống. Bởi chưng bánh Đức Chúa Trời là bánh từ trên Trời giáng xuống, ban sự sống cho thế-gian... Ta từ trên Trời xuống, chẳng phải để làm theo ý ta, nhưng làm theo ý Đấng đã sai ta đến” (Giăng 6:32, 33, 38).
◻ “Đây là bánh từ Trời xuống, hầu cho ai ăn chẳng hề chết. Ta là bánh hằng sống từ trên Trời xuống; nếu ai ăn bánh ấy, thì sẽ sống vô-cùng” (Giăng 6:50, 51).
◻ “Vậy, nếu các ngươi thấy Con người lên nơi Ngài vốn ở khi trước thì thể nào?” (Giăng 6:62).
◻ “Lời chứng ta là đáng tin, vì ta biết mình đã từ đâu mà đến và đi đâu... Các ngươi bởi dưới mà có; còn ta bởi trên mà có. Các ngươi thuộc về thế-gian nầy; còn ta không thuộc về thế-gian nầy” (Giăng 8:14, 23).
◻ “Ví bằng Đức Chúa Trời là Cha các ngươi, thì các ngươi sẽ yêu ta, vì ta bởi Đức Chúa Trời mà ra và từ Ngài mà đến; bởi chưng ta chẳng phải đã đến tự mình đâu, nhưng ấy chính Ngài đã sai ta đến” (Giăng 8:42).
◻ “Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, trước khi chưa có Áp-ra-ham, đã có ta” (Giăng 8:58).
◻ “Cha ôi! bây giờ xin lấy sự vinh-hiển Con vốn có nơi Cha trước khi chưa có thế-gian mà làm vinh-hiển Con nơi chính mình Cha. Cha ôi, Con muốn Con ở đâu thì những kẻ Cha đã giao cho Con cũng ở đó với Con, để họ ngắm xem sự vinh-hiển của Con, là vinh-hiển Cha đã ban cho Con, vì Cha đã yêu Con trước khi sáng-thế” (Giăng 17:5, 24).
[Hình nơi trang 23]
Giô-suê gặp tướng đạo binh của Đức Giê-hô-va