Làm sao tìm được niềm vui trong việc đào tạo môn đồ
MỘT niềm vui sâu sắc mà người ta có thể có được là cùng làm việc với Đức Chúa Trời. Ngày nay, công việc của Đức Chúa Trời gồm có việc thu nhóm những người có lòng ngay thẳng vào trong hội thánh tín đồ đấng Christ và huấn luyện họ để sống theo đạo đấng Christ ngay bây giờ và cũng để được sống sót vào một thế giới mới (Mi-chê 4:1-4; Ma-thi-ơ 28:19, 20; II Phi-e-rơ 3:13).
Từ năm 1980 Nhân-chứng Giê-hô-va ở Châu Mỹ La Tinh có niềm vui lớn lao khi thấy một triệu người trở thành môn đồ của Giê-su Christ. Trong cánh đồng sanh nhiều hoa lợi này, nơi mà nhiều người tôn trọng và tin Kinh-thánh, một số người truyền giáo trọn thời gian đã có thể giúp hàng chục người dâng đời sống mình cho Đức Giê-hô-va. Vì có thật nhiều kinh nghiệm, có lẽ họ có thể kể cho chúng ta biết chút ít về niềm vui của công việc đào tạo môn đồ. Một số lời đề nghị của họ có thể giúp bạn tìm được niềm vui trong công việc đào tạo môn đồ nơi bạn sinh sống.
Nhận biết những người có thể là “chiên”
Khi phái các sứ đồ của ngài đi rao giảng, Giê-su nói: “Các ngươi vào thành nào hay là làng nào, hãy hỏi thăm ai là người đáng tiếp rước mình” (Ma-thi-ơ 10:11). Khi bạn viếng thăm người ta, làm sao bạn có thể nhận biết ai có thể được giúp về mặt thiêng liêng? Anh Edward, một người truyền giáo trọn thời gian được hơn 50 năm nói: “Họ thể hiện điều đó qua những câu hỏi thành thật và qua việc họ tỏ ra thỏa mãn khi nhận được những câu trả lời từ Kinh-thánh”. Chị Carol nói thêm: “Nếu người nào thổ lộ một vấn đề riêng hoặc một mối lo lắng với tôi, điều đó thật sự cho thấy là họ đang kêu cầu được giúp đỡ. Tôi cố gắng tìm tài liệu hữu ích trong các ấn phẩm của Hội Tháp Canh. Sự chú ý cá nhân như thế thường đưa đến một cuộc học hỏi Kinh-thánh”. Tuy nhiên, nhận biết những người có lòng thành không phải là việc luôn luôn dễ. Anh Luis kể: “Một số người ra vẻ rất chú ý hóa ra lại không chú ý chi hết, nhưng những người khác có vẻ chống đối lúc đầu đã thay đổi khi họ nghe Kinh-thánh thật sự nói những gì”. Vì nhiều người Châu Mỹ La Tinh quý trọng Kinh-thánh, anh nói thêm: “Tôi nhận biết những ai có thể được giúp về mặt thiêng liêng khi họ sẵn sàng chấp nhận điều gì Kinh-thánh dạy sau khi tôi chỉ cho họ thấy”. Giúp đỡ những người “đáng tiếp rước” tiến bộ về mặt thiêng liêng mang lại niềm vui và sự thỏa lòng thật. Bạn có thể giúp họ như thế nào?
Bắt đầu những cuộc học hỏi Kinh-thánh
Thường thì cách tốt nhất để giúp người ta hiểu lẽ thật của Kinh-thánh là dùng các sách giúp học Kinh-thánh do “đầy-tớ trung-tín và khôn-ngoan” cung cấp (Ma-thi-ơ 24:45). Làm sao bạn có thể giúp họ hiểu rõ giá trị của những sách giúp học Kinh-thánh? Anh Edward nói: “Vì hoàn cảnh, cá tính và quan điểm của người ta khác nhau rất nhiều, tôi cố gắng uyển chuyển khi khởi đầu các cuộc học hỏi”. Bạn không thể nào dùng cùng một phương cách cho mọi người.
Đối với một số người, có lẽ bạn cần thảo luận bán chính thức vài lần với họ về Kinh-thánh trước khi giới thiệu sách để học Kinh-thánh. Tuy nhiên, một cặp vợ chồng giáo sĩ báo cáo: “Chúng tôi thường mời người ta học vào lần thăm viếng đầu tiên”. Cũng vậy, một Nhân-chứng đã giúp 55 người tiến tới giai đoạn dâng mình nói: “Phương pháp chính của tôi để khởi đầu các cuộc học hỏi Kinh-thánh là đi thẳng vào cuốn Bạn có thể Sống đời đời trong Địa-đàng trên Đất”. Mặc dù có người không thích nghĩ đến việc học một điều gì cả, những người khác thì hăm hở muốn học bất cứ điều gì mà họ tin là sẽ giúp ích trong đời sống. Những người này thường chú ý đến lời mời học Kinh-thánh miễn phí tại nhà. Vài giáo sĩ giải thích lời mời này và nói tiếp: “Tôi muốn chỉ cho ông / bà thấy cách chúng ta học như thế nào. Nếu thích thì ông / bà có thể tiếp tục. Nếu không, thì ông / bà có thể ngưng học”. Khi mời theo cách đó, người ta không cảm thấy sợ để nhận lời.
Một Nhân-chứng khác đã giúp được nhiều người nghèo và ít học vấn nói: “Tôi thấy những giấy nhỏ đặc biệt có ích khi bắt đầu những cuộc học hỏi Kinh-thánh”. Bất kể họ dùng ấn phẩm nào đi nữa, những người dạy trọn thời gian cố gắng nhấn mạnh Kinh-thánh là chính yếu. Chị Carola nói: “Vào buổi học đầu, tôi chỉ dùng các hình ảnh và khoảng năm câu Kinh-thánh, để làm nổi bật các điểm chính và cho thấy Kinh-thánh không có vẻ như quá khó”.
Giúp người ta tiếp tục chú ý
Ai cũng thích có sự tiến bộ, thế nên chị Jennifer đề nghị: “Nên làm cho cuộc học hỏi sống động. Cho nó tiến hành đều đặn”. Điều khiển cuộc học hỏi đều đặn mà không gián đoạn nhiều tuần cũng giúp họ cảm thấy họ đang tiến bộ. Một người tiên phong đặc biệt lớn lên ở nông thôn cho biết việc giải thích đơn giản và chú trọng đến các điểm chính là điều quan trọng, hầu cho ngay cả những ai ít học cũng có thể tiến bộ. Anh nói: “Trong làng tôi, chúng tôi phải tưới nước sau khi gieo hạt. Nếu chúng tôi làm ngập cánh đồng, đất biến thành một lớp vỏ cứng khiến cho những hạt giống đang nẩy mầm không chồi lên được và chết đi. Cũng vậy, nếu ta nói quá nhiều điều cho những người mới chú ý, thì có thể họ sẽ thấy dường như quá khó và họ sẽ bỏ học”. Ngay cả những người có đầu óc tìm tòi cũng phải học cách tập trung tư tưởng vào từng đề tài một nếu họ muốn tấn tới trong sự hiểu biết. Giê-su nói với các sứ đồ: “Ta còn có nhiều chuyện nói với các ngươi nữa; nhưng bây giờ những điều đó cao quá sức các ngươi” (Giăng 16:12).
Một cách khác nữa để giúp người ta tiếp tục chú ý là nên khuyến khích những người mà bạn viếng thăm tiếp tục suy nghĩ về Lời Đức Chúa Trời sau khi bạn đã ra về. Chị Yolanda đề nghị: “Đưa ra một câu hỏi, nhưng đừng cho họ câu trả lời. Cho họ vài bài tập phải làm, như đọc một phần Kinh-thánh hoặc nghiên cứu một đề tài nào mà họ quan tâm đến”.
Phát triển lòng yêu mến Đức Giê-hô-va
Bạn sẽ có thêm sự vui mừng khi giúp những người học Kinh-thánh với bạn trở thành người “làm theo lời, chớ lấy nghe làm đủ” (Gia-cơ 1:22). Bạn có thể làm điều đó bằng cách nào? Tín đồ thật của đấng Christ được thúc đẩy bởi lòng yêu thương Đức Giê-hô-va. Anh Pedro là người Mễ Tây Cơ, giải thích: “Người ta không thể nào yêu một người mà họ không biết, thế nên ngay từ đầu cuộc học hỏi, tôi dạy cho họ tên của Đức Chúa Trời từ trong Kinh-thánh, và tôi tìm cơ hội để nhấn mạnh những đức tính của Đức Giê-hô-va”. Trong khi nói chuyện, bạn có thể xây đắp lòng biết ơn đối với Đức Giê-hô-va bằng cách bày tỏ cảm nghĩ của bạn đối với ngài. Chị Elizabeth nói: “Tôi luôn cố gắng nói đến lòng tốt của Đức Giê-hô-va. Trong lúc học hỏi, nếu tôi thấy một bông hoa tuyệt đẹp, một con chim xinh, hoặc con mèo con đang vui chơi, tôi luôn nêu ra đó là công trình của Đức Giê-hô-va”. Chị Jennifer đề nghị: “Hãy nói về thế giới mới mà Đức Chúa Trời hứa như là hiện thực mà bạn biết chắc là sẽ đến. Hỏi họ thích làm gì trong thế giới mới”.
Khi một người suy gẫm với lòng biết ơn về những gì mình đã học được về Đức Giê-hô-va, thì những điều này thấm sâu vào lòng và thúc đẩy người đó hành động. Nhưng người đó không thể nào suy gẫm về những gì nếu mình không nhớ ra được. Hãy vắn tắt ôn lại ba hay bốn điểm chính sau mỗi tuần học để giúp người đó nhớ. Nhiều người dạy Kinh-thánh bảo những người mới học viết xuống những câu Kinh-thánh chính cùng với lời ghi chú ở phía sau cuốn Kinh-thánh của họ. Một giáo sĩ người Anh giải thích một lợi ích khác của việc ôn lại: “Tôi hỏi họ được lợi ích gì nhờ tài liệu này. Điều này khiến họ suy gẫm với lòng biết ơn về các đường lối và luật lệ của Đức Giê-hô-va”.
Một Nhân-chứng trung thành đã tốt nghiệp khóa thứ ba của trường Ga-la-át nói: “Chúng ta phải nhiệt thành. Những người học với chúng ta phải nhận thấy rõ rằng chúng ta tin những gì chúng ta dạy”. Đức tin đã khiến bạn trở thành một người vui sướng “hết lòng giữ theo phép-tắc” có thể nhiễm sang người khác nếu bạn bày tỏ đức tin đó (Gia-cơ 1:25).
Một Nhân-chứng đã giúp nhiều người thờ phượng Đức Giê-hô-va nói: “Tôi thấy rằng người ta cảm thấy gần Đức Chúa Trời hơn nếu tôi giúp họ nhận thấy lời cầu nguyện của họ được giải đáp như thế nào. Tôi kể cho họ nghe những thí dụ từ kinh nghiệm của chính tôi, chẳng hạn như kinh nghiệm này: Khi tôi và chị bạn đến nhiệm sở mới với tư cách là người tiên phong, chúng tôi chỉ có một ít rau cải, một gói bơ, và không có tiền. Chúng tôi dùng hết thứ ăn cho bữa cơm chiều và nói, ‘Bây giờ chúng ta không còn gì hết cho ngày mai’. Chúng tôi cầu nguyện về điều đó, và rồi đi ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, một Nhân-chứng địa phương gõ cửa và tự giới thiệu: ‘Tôi cầu nguyện Đức Giê-hô-va phái đến những người tiên phong. Bây giờ tôi có thể đi cùng các chị gần như suốt ngày, nhưng vì tôi sống ngoài nông thôn, tôi sẽ phải ăn trưa cùng các chị, thế nên tôi đã mang thực phẩm đủ cho mọi người’. Chị đem nhiều thịt bò và rau. Tôi luôn nói với những người đang học rằng Đức Giê-hô-va không bao giờ bỏ rơi chúng ta nếu chúng ta tìm kiếm Nước của ngài trước hết” (Ma-thi-ơ 6:33).
Đề nghị giúp đỡ thực tiễn
Muốn đào tạo môn đồ đấng Christ, chúng ta phải làm nhiều hơn là chỉ điều khiển một cuộc học hỏi Kinh-thánh với họ. Một giáo sĩ phục vụ nhiều năm với tư cách giám thị lưu động nói: “Hãy dành thì giờ cho họ. Đừng hối hả bỏ về sau khi học xong. Nếu thích hợp, hãy ở lại và nói chuyện một lúc”. Chị Elizabeth nói: “Tôi chú ý đến họ bởi vì đây là vấn đề sinh tử. Nhiều lần tôi lo lắng về họ giống như họ là con của tôi vậy”. Những Nhân-chứng khác đưa ra các lời đề nghị này: “Thăm viếng họ khi họ bị bệnh”. “Khi đi đâu gần nhà họ, thí dụ khi đang đi rao giảng, hãy ghé thăm họ ít phút và giới thiệu những Nhân-chứng khác với họ”. Chị Eva nói: “Hãy chăm chú lắng nghe để hiểu quá trình và hoàn cảnh đời sống của người ấy. Những yếu tố này ảnh hưởng đến cách người ta hưởng ứng lẽ thật và có thể cản trở sự tiến bộ của họ. Hãy làm bạn với họ, để họ có lòng tin tưởng mà nói về những vấn đề của họ”. Chị Carol nói thêm: “Thật tình quan tâm đến người học là điều quan trọng, vì lẽ thật sẽ khiến họ có những thay đổi trong cuộc sống, và đôi khi điều này có nghĩa là họ sẽ mất đi gia đình và bạn bè. Nói chung điều thích hợp là người học nên biết nhà chúng ta ở đâu và có lòng tin tưởng để đến với chúng ta bất cứ lúc nào”. Hãy giúp người đó xem hội thánh như là gia đình mới của họ (Ma-thi-ơ 10:35; Mác 10:29, 30).
Chị Yolanda nói: “Hãy sốt sắng giúp đỡ một cách thực tiễn. Ngồi chung với họ tại các buổi họp và giúp họ trông coi con cái”. Chỉ dẫn những người mới cách tập luyện con cái, cách cải tiến tiêu chuẩn về vệ sinh, cách chuẩn bị lời bình luận cho các nhóm họp và cách cho bài giảng trong Trường Thánh chức Thần quyền, mọi điều này đều góp phần vào việc đào tạo môn đồ. Một chị khác nói thêm: “Điều quan trọng là huấn luyện những người mới làm thánh chức. Khi chúng ta chểnh mảng không huấn luyện họ về phương diện này, thì một số người vẫn sợ sệt làm công việc rao giảng, mất niềm vui trong việc phụng sự Đức Giê-hô-va và không có tính chịu đựng”. Vì thế hãy huấn luyện họ một cách kỹ lưỡng về công việc rao giảng từng nhà, viếng thăm lại và khởi đầu những cuộc học hỏi Kinh-thánh. Bạn sẽ có niềm vui lớn khi thấy người học tiến bộ nhờ sự giúp đỡ và sự hướng dẫn của bạn.
Làm họ vững mạnh để chịu đựng
Một chị có kinh nghiệm trong việc đào tạo môn đồ cảnh giác: “Chúng ta có khuynh hướng sao lãng việc học hỏi sau khi người học đã làm báp têm”. Cả thầy lẫn trò phải nhớ rằng một tín đồ đấng Christ mới làm báp têm thì quả chưa là người thành thục về thiêng liêng. Người đó còn phải lớn mạnh nhiều thêm về đức tin, về sự quý mến luật lệ của Đức Chúa Trời và sự yêu thương đối với Đức Giê-hô-va. Điều trọng yếu là khuyến khích người đó phát triển một lề thói tốt trong việc học hỏi cá nhân để người đó tiếp tục tấn tới (I Ti-mô-thê 4:15).
Người mới có thể cần được giúp đỡ để tiến bộ và trở nên một thành viên hiếu khách trong đoàn thể anh em. Người đó có thể cần được hướng dẫn để đối phó với sự bất toàn của các anh em khi người đó gần gũi hơn với họ (Ma-thi-ơ 18:15-35). Người đó có thể cần sự giúp đỡ để trở thành thầy dạy khéo, để có thể tự mình biết tra cứu các sách báo. Một giáo sĩ kể: “Sau khi làm báp têm, một người học muốn trau giồi khả năng dạy dỗ, thế nên chị nói với tôi, ‘Em phải điều khiển một học hỏi mới vào tuần tới, nhưng em cần ôn để nhớ lại những chương đầu mà em đã học. Xin chị vui lòng học những chương này với em lần nữa được không, từng chương một, để em có thể ghi lại lời giải thích về những câu Kinh-thánh và những thí dụ, để rồi em có thể dùng những điều này khi em điều khiển buổi học? Chị ấy đã trở thành một thầy dạy xuất sắc, có bốn người học với chị đã làm báp têm tại một hội nghị”.
Tại sao đào tạo môn đồ là việc làm đáng công
Chị Pamela nói: “Đào tạo môn đồ có nghĩa là sẽ có nhiều người ca ngợi Đức Giê-hô-va hơn. Điều này có nghĩa là sự sống cho những ai chấp nhận lẽ thật. Tôi rất thích dạy lẽ thật cho người khác—điều này tuyệt diệu làm sao! Ta thấy những người học tiến bộ từng bước một, làm những thay đổi trong cuộc sống và vượt qua những chướng ngại mà dường như không thể vượt qua được nếu không có thánh linh của Đức Giê-hô-va. Nhiều người dần dần biết yêu mến Đức Giê-hô-va đã trở thành những bạn bè yêu dấu của tôi”.
Một giáo sĩ từ Đức kể: “Khi tôi nghĩ về những người mà tôi đã giúp trở thành môn đồ, tôi thấy một số người rất là nhút nhát mà đã tiến bộ thật nhiều với tư cách là người truyền giáo của Đức Chúa Trời khiến tôi không thể ngờ được. Tôi thấy người ta vượt qua những trở ngại kinh khủng, rõ ràng là với sự giúp đỡ của Đức Giê-hô-va. Tôi thấy những gia đình đã một thời đổ vỡ, nhưng giờ đây lại đoàn tụ—con cái vui vẻ và cha mẹ có tinh thần trách nhiệm. Tôi thấy người ta hưởng đời sống đầy ý nghĩa, ca ngợi Đức Giê-hô-va. Đây là niềm vui của việc đào tạo môn đồ”.
Đúng vậy, là bạn cùng làm việc với Giê-hô-va Đức Chúa Trời trong công việc đào tạo môn đồ là một nguồn vui mừng không gì sánh bằng. Kinh nghiệm của những giáo sĩ và những người tiên phong đã chứng thực điều đó. Bạn có thể có được niềm vui và sự toại nguyện giống như thế nếu bạn áp dụng những lời đề nghị và hết lòng thực hành những điều đó. Với ân phước của Đức Giê-hô-va, niềm vui của bạn sẽ được trọn vẹn (Châm-ngôn 10:22; I Cô-rinh-tô 15:58).