THƯ VIỆN TRỰC TUYẾN Tháp Canh
Tháp Canh
THƯ VIỆN TRỰC TUYẾN
Việt
  • KINH THÁNH
  • ẤN PHẨM
  • NHÓM HỌP
  • w90 1/2 trg 18-23
  • “Phải ăn ở một cách xứng đáng với tin mừng”

Không có video nào cho phần được chọn.

Có lỗi trong việc tải video.

  • “Phải ăn ở một cách xứng đáng với tin mừng”
  • Tháp Canh Thông báo Nước của Đức Giê-hô-va—1990
  • Tiểu đề
  • Tài liệu liên quan
  • Cách cư xử tốt làm vinh hiển Đức Giê-hô-va
  • Tại Phòng Nước Trời
  • Trong khi đi rao giảng
  • Cách cư xử tốt bắt đầu tại nhà
  • Một dân tộc cư xử lịch sự
  • Vun trồng sự lịch sự trong một thế gian bất lịch sự
    Tháp Canh Thông báo Nước của Đức Giê-hô-va—1990
  • Cư xử lịch sự—Nét đặc trưng của người tin kính
    Thánh Chức Nước Trời—2001
  • Tôi tớ Đức Chúa Trời cư xử lịch sự
    Tháp Canh Thông báo Nước của Đức Giê-hô-va—2009
  • Cư xử lịch sự có thật sự quan trọng không?
    Giới trẻ thắc mắc
Xem thêm
Tháp Canh Thông báo Nước của Đức Giê-hô-va—1990
w90 1/2 trg 18-23

“Phải ăn ở một cách xứng đáng với tin mừng”

“Duy anh em phải ăn-ở một cách xứng-đáng với [tin mừng] của đấng Christ” (PHI-LÍP 1:27).

1. Ông thị trưởng nói lời bình luận thuận lợi nào nhân dịp một biến cố mới đây ở thành phố Nữu Ước? (Rô-ma 13:3).

Tờ Nữu Ước Thời báo (The New York Times) đăng tin: “Hơn 1.000 Nhân-chứng [Giê-hô-va]” đến tòa Đô chánh khu Nam Manhattan vào ngày 29-9-1988. Họ đến để ủng hộ một dự án xây cất đang được Ban Phỏng định của thành phố đem ra xem xét (nghe ý các bên). Mặc dầu dự án để xin phép xây thêm cao ốc trú ngụ mới tại trụ sở trung ương thế giới của Nhân-chứng Giê-hô-va bị đề bác, ông thị trưởng “khen ngợi các Nhân-chứng là «những người với tóc tai rất ngắn gọn» và nói họ «thật là đáng hâm mộ»”.

2. Cách cư xử của các Nhân-chứng [Giê-hô-va] khác như thế nào và tại sao?

2 Thông thường, khi hơn một ngàn người cùng nhau đến để ủng hộ một việc tranh tụng không được nhiều người ưa thích, điều gì có thể xảy ra? Thường thì có sự xô đẩy, la lối om sòm, cả đến dùng sức mạnh và bạo lực. Tại sao các Nhân-chứng [Giê-hô-va] lại khác thế? Bởi vì họ nhận biết rằng hạnh kiểm của họ lúc nào cũng phản ảnh đức tin của họ. Họ nhớ rõ lời khuyên của Kinh-thánh: “Phải ăn-ở ngay-lành giữa dân ngoại, hầu cho họ, là kẻ vẫn gièm-chê anh em, thì đến ngày Chúa thăm-viếng, họ ngợi-khen Đức Chúa Trời” (I Phi-e-rơ 2:12).

Cách cư xử tốt làm vinh hiển Đức Giê-hô-va

3. Cách cư xử của chúng ta đóng vai trò nào trong việc làm vinh hiển Đức Giê-hô-va?

3 Tôn vinh Giê-hô-va Đức Chúa Trời với hạnh kiểm tốt rõ ràng là phần trách nhiệm của tín đồ đấng Christ (Ma-thi-ơ 5:16). Dĩ nhiên hạnh kiểm tốt bao gồm nhiều điều—thí dụ lương thiện, siêng năng và luân lý đạo đức tốt. Tuy nhiên, những đức tính nầy thường được quí trọng chỉ bởi những người biết chúng ta nhiều hay là những người mà chúng ta thường giao thiệp như là bạn bè, thân nhân, chủ nhân, đồng nghiệp và thầy cô dạy học. Nhưng về phần lớn những người mà chúng ta chỉ gặp qua đường thì sao? Đây là lúc cách cư xử của chúng ta đặc biệt quan trọng. Vì như một giấy gói đẹp làm tăng vẻ quyến rũ của món quà, cách cư xử lịch sự làm những gì mà chúng ta đem đến cho họ có vẻ quyến rũ hơn. Dù cho chúng ta có đức tính tốt nào khác của tín đồ đấng Christ đi nữa, hay những ý tốt có đáng khâm phục đến đâu thì cũng sẽ chẳng ích lợi mấy nếu cách cư xử chúng ta là bất lịch sự. Vậy làm thế nào cách cư xử của chúng ta có thể đem lại sự vinh hiển cho Đức Giê-hô-va?

4. Chúng ta nên chú ý đến cách cư xử của chúng ta trong các lãnh vực nào của cuộc sống?

4 Phao-lô nói: “Duy anh em phải ăn-ở một cách xứng-đáng với tin mừng” (Phi-líp 1:27). Dĩ nhiên điều nầy liên quan đến thánh chức rao giảng của chúng ta. Nhưng hạnh kiểm và cách cư xử của chúng ta tại nơi thờ phượng, trong khu phố chúng ta ở, tại sở làm, tại trường học, phải, trong mọi khía cạnh của đời sống chúng ta cũng có ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu quả trong thánh chức chúng ta. Phao-lô viết: “Chúng tôi chẳng làm cho ai vấp-phạm, hầu cho chức-vụ của mình khỏi bị một tiếng chê-bai nào” (II Cô-rinh-tô 6:3). Làm thế nào biết chắc là chúng ta áp dụng những lời khuyên đó? Chúng ta có thể làm gì để giúp đỡ lẫn nhau, nhất là giúp những người trẻ trong vòng chúng ta, để lúc nào cũng biểu lộ cách cư xử lịch sự của tín đồ đấng Christ?

Tại Phòng Nước Trời

5. Chúng ta nên nhận biết điều gì khi chúng ta ở Phòng Nước Trời?

5 Phòng Nước Trời là nơi thờ phượng của chúng ta. Chúng ta đến đó vì lời mời của Đức Giê-hô-va và Con Ngài, Giê-su Christ. Với ý nghĩa đó, chúng ta [nên nhận biết chúng ta] là khách đến nhà Đức Giê-hô-va (Thi-thiên 15:1; Ma-thi-ơ 18:20). Bạn có là người khách tốt khi bạn đến Phòng Nước Trời không? Để được vậy, chúng ta phải bày tỏ sự lưu tâm và tôn trọng cần thiết, không những chỉ đối với chủ nhà mà còn đối với các khách khác nữa. Việc nầy bao hàm những gì?

6. a) Thường xuyên đến nhóm họp trễ chứng tỏ thiếu điều gì? b) Có thể làm gì để vượt qua được vấn đề đó?

6 Trước hết là vấn đề đến đúng giờ. Công nhận là điều nầy không luôn luôn dễ làm. Một số người ở xa, một số khác có gia đình và con cái cần phải sửa soạn. Sự cố gắng mà họ làm để đến các buổi họp tín đồ đấng Christ đều đặn thật là đáng khen. Tuy nhiên, nhận thấy là một số người có thói quen đến trễ trong buổi họp. Họ có thể làm gì để điều chỉnh việc nầy? Chúng ta nên trước hết nhận biết rằng thói quen đến trễ trong buổi họp không luôn luôn phản ảnh sự thiếu lòng biết ơn đối với giá trị của buổi họp. Ít người hay đến trễ dường như vẫn thích thú nơi buổi họp như bao nhiêu người khác—sau khi họ đến nơi. Thật ra, vấn đề đến trễ có thể là vì thiếu suy tính và thiếu sự quan tâm đối với các anh em tín đồ khác. Một trong những lý do mà chúng ta được khuyên “chớ bỏ sự nhóm lại” là để chúng ta có thể “coi-sóc nhau để khuyên-giục về lòng yêu-thương và việc tốt-lành” (Hê-bơ-rơ 10:24, 25). Chúng ta không thể nào làm như thế được nếu chúng ta đến trễ lần này sau lần nọ và vì vậy tạo nên sự xao lãng hay quấy rầy người khác. Để không bị đến trễ chúng ta nên nhắm trước sẽ đến trước giờ nhiều, chớ đừng nhắm cho đến vừa đúng giờ. Bạn có cần tập thử điều nầy không?

7. Hãy giải thích chăm chú nghe ở buổi nhóm họp có liên quan gì đến cách cư xử tốt?

7 Cách cư xử tốt đòi hỏi chúng ta chú ý đến người khác khi họ nói chuyện với chúng ta (Châm-ngôn 4:1, 20). Điều nầy cũng áp dụng trong buổi nhóm họp của tín đồ đấng Christ, khi các tôi tớ của Đức Chúa Trời nói hầu chia xẻ các điều thiêng liêng để xây dựng chúng ta. Nếu chúng ta ngủ gật, nhiều lần rỉ tai nói chuyện với người ngồi bên cạnh, nhai kẹo cao su hay ăn kẹo, đọc sách vở nào khác hay làm những gì khác trong buổi họp là chúng ta bày tỏ cách cư xử rất là bất lịch sự. Người trẻ tuổi Ê-li-hu không những chỉ kiên nhẫn ngồi đợi cho hết những bài diễn thuyết dài của Gióp và ba người bạn khác nhưng cũng “lắng tai nghe” họ (Gióp 32:11, 12). Cách cư xử tốt của tín đồ đấng Christ sẽ khiến chúng ta bày tỏ lòng kính trọng đúng mức đối với người nói và đối với thông điệp căn cứ vào Kinh-thánh bằng cách nghe chăm chú không phân tâm.

8. Chúng ta chứng tỏ thế nào chúng ta cùng là môn đồ của Giê-su Christ?

8 Trước và sau buổi họp, cách cư xử của tín đồ đấng Christ bao gồm việc tích cực chú ý đến những người khác có mặt tại Phòng Nước Trời. Sứ đồ Phao-lô nói rằng những người được xức dầu của hội-thánh tín đồ đấng Christ “chẳng phải là người ngoại... nhưng là người nhà của Đức Chúa Trời” (Ê-phê-sô 2:19). Bạn có đối xử với các anh em Nhân-chứng [Giê-hô-va] như người xa lạ và “người ngoại” hay là coi họ như người trong cùng một gia đình? Một lời chào thân mật, một cái bắt tay nồng nhiệt, một nụ cười khả ái—tất cả có lẽ là những sự nhỏ, nhưng điều đó là bằng cớ chúng ta đồng là môn đồ của Giê-su Christ. Nếu chúng ta làm những cử chỉ như thế ấy khi gặp người xa lạ, chẳng lẽ chúng ta không nên làm giống như thế “nhứt là cho anh em chúng ta trong đức tin” sao? (Ga-la-ti 6:10).

9. Có thể dạy dỗ con trẻ thế nào để chúng bày tỏ sự chú ý đến những người khác không phải là chỉ thuộc lớp tuổi chúng?

9 Con trẻ có thể được dạy để bày tỏ sự chú ý đến những người khác không phải là chỉ những em thuộc lứa tuổi chúng không? Một số người trưởng thành có thể nghĩ là con trẻ cần đi chơi với những bạn nhỏ của chúng sau khi ngồi cả một hay hai giờ để lắng nghe tại buổi nhóm họp. Nhưng Phòng Nước Trời không phải là nơi để chơi (Truyền-đạo 3:1, 17). Khi một em nhỏ bốn tuổi rưỡi được thầy giáo hỏi em có bao nhiêu anh chị, em trả lời: “Có nhiều lắm, em không đếm hết được”. Sau đó, khi cha mẹ hỏi em về điều nầy, em giải thích: “Con không biết là con có bao nhiêu anh chị nữa. Khi con đi đến Phòng Nước Trời, con thấy nhiều quá”. Đối với em này, ai đến tham dự buổi họp đều là anh chị của em cả.

Trong khi đi rao giảng

10. Chỉ thị nào của Giê-su có thể giúp chúng ta “ăn ở một cách xứng đáng với tin mừng” trong khi đi rao giảng?

10 Để “ăn-ở xứng-đáng với tin mừng” hiển nhiên là bao gồm công việc rao giảng cho công chúng. Chúng ta phải nhớ là chúng ta có một thông điệp hòa bình và cách cư xử của chúng ta nên phản ảnh điều đó (Ê-phê-sô 6:15). Giê-su cho chỉ thị: “Khi vào nhà nào, hãy cầu bình-an cho nhà ấy; nếu nhà đó xứng-đáng, thì sự bình-an các ngươi xuống cho”. Bằng sự nhiệt thành, thân thiện và tôn trọng, chúng ta để người chủ nhà biết rằng trong lòng chúng ta chân thật chú ý đến họ. Tuy nhiên, đôi khi người mà chúng ta gặp tại nhà có lẽ không thân thiện mà còn muốn cãi lẫy nữa. Chúng ta có bị khó chịu và bắt đầu cư xử cùng một cách giống họ không? Hãy chú ý Giê-su tiếp tục nói gì: “Bằng không, thì sự bình-an các ngươi trở về các ngươi” (Ma-thi-ơ 10:12, 13). Cách cư xử của chúng ta tại nhà người khác nên luôn luôn thích hợp với “chức-vụ giảng-hòa” (II Cô-rinh-tô 5:18).

11. Cách ăn mặc và dáng vẻ bề ngoài ảnh hưởng thế nào đến vai trò chúng ta là người rao giảng về Đức Chúa Trời?

11 Cách cư xử chúng ta cũng bao gồm nhiều phương diện khác nữa. Thí dụ, cách ăn mặc của chúng ta có thích hợp với vai trò của chúng ta với tư cách là người giảng dạy Lời Đức Chúa Trời không? Còn các vật dụng chúng ta dùng—cặp sách, Kinh-thánh và các sách báo giảng giải Kinh-thánh thì sao? Một người giữ mục trên báo có lời khuyên nầy cho những người giới thương mại khi đi làm việc: “Ăn mặc như thương gia, không nên như đi gặp bạn bè, tại buổi họp mặt vui chơi hay đi xem thể thao”. Tại sao? Vì sự ăn mặc và dáng vẻ bề ngoài của bạn là “cách ngắn gọn để nói lên cho những người xung quanh biết bạn là ai, làm gì, và bạn thích nghi vào đâu trong trật tự xã hội”. Vậy khi chúng ta đi làm công việc “giao dịch” trong thánh chức, cách ăn mặc và dáng vẻ bề ngoài của chúng ta không nên lôi thôi lếch thếch, rối bù, cũng không nên quá lòe loẹt hay quá lố, nhưng luôn luôn “xứng đáng với tin mừng”. (So sánh I Ti-mô-thê 2:9, 10).

12. Cách cư xử tốt được bày tỏ thế nào về việc tôn trọng quyền lợi và tài sản của chủ nhà?

12 Mặc dù chúng ta nên “thường thường sẵn-sàng để trả lời” về tin mừng, cách cư xử tốt của người tín đồ đấng Christ đòi hỏi chúng ta nên làm với sự “hiền-hòa và kính-sợ”. Điều đó gồm sự tôn trọng quyền lợi và tài sản của người chủ nhà. Chúng ta có sắp đặt để đến trong thì giờ thích hợp không? Chúng ta có khuynh hướng nhanh trí để xem chúng ta có làm gián đoạn giữa chừng công chuyện hay việc nhà của họ không? Chúng ta có rộng rãi trong việc dùng những chữ “Xin cho phép...”, “Xin vui lòng...”, và “Cám ơn” không? Chúng ta có cố gắng để gợi cho họ nói trong cuộc đối thoại, hay là chúng ta chiếm nói luôn vì sợ không có thể nói hết những gì mình chuẩn bị để nói?

13. Hãy dùng thí dụ chứng minh cách cư xử tốt trong thánh chức thường đem lại kết quả tốt.

13 Cách cư xử tốt kèm theo lòng chân thật thường mở đường cho một cuộc làm chứng tốt. Đây là lý do tại sao mà con trẻ có cách cư xử tốt thường được sự chú ý của chủ nhà trong khi người lớn lại không được. Một em Nhân-chứng 13 tuổi ở Mễ-tây-cơ gặp một cô bé muốn học hỏi Kinh-thánh. Tuy nhiên, cô bá nói rằng có lẽ cô phải học dấu mà không cho cha biết. Nhưng em Nhân-chứng nghĩ rằng trong trường hợp nầy vì tôn trọng người cha thì chính em nên đến xin phép ông. Vậy em đến nói chuyện với người cha và nói những gì hai em học rất là quan trọng. Thấy sự nghiêm trang của em và quí mến việc em đến để trực tiếp hỏi ông, ông nói: “Nếu là quan trọng như vậy thì tất cả gia đình chúng tôi sẽ học chung”. Kết quả là em 13 tuổi nầy đã bắt đầu một học hỏi Kinh-thánh với cả gia đình, gồm cả người con trai đã lấy vợ cùng với vợ và những con cái lớn khác.

Cách cư xử tốt bắt đầu tại nhà

14. Cách cư xử tốt bắt đầu từ đâu, và yếu tố nào đóng một vai trò quan trọng?

14 Cách cư xử tốt của các Nhân-chứng trẻ thường là bằng chứng tốt cho việc huấn luyện mà chúng hẳn đã nhận được tại nhà. Quả thật, cách cư xử của chúng ta phản ảnh nếp sống của chúng ta. Vì lý do nầy, trái lại với những gì nhiều người có thể nghĩ, cách cư xử tốt nên giữ chỗ quan trọng trong gia đình, gương mẫu của cha mẹ là yếu tố quan trọng nhất (II Ti-mô-thê 1:5). Nói với con cái “làm như cha mẹ nói, nhưng đừng làm như cha mẹ làm” chắc chắn không thể nào dạy cho chúng có cách cư xử tốt. Con cái học được vô số chi tiết về cách cư xử tốt, không phải chỉ bởi sự chỉ dẫn bằng lời nói mà bởi sự quan sát và bắt chước. Beverly Feldman, tác giả quyển «Trẻ con thành công» (Kids Who Succeed) quan sát: “Cha mẹ không những chỉ là thầy giáo chính yếu; nhưng cũng là gương mẫu, vì con cái học bằng cách bắt chước đường lối chúng ta”. Con cái thấy bạn có những cách cư xử thế nào?

15. Làm thế nào cha mẹ có thể giúp con cái họ phát triển thói quen tốt cả đời về cách cư xử?

15 Kinh-thánh khuyên: “Hỡi các người làm cha, chớ chọc cho con-cái mình giận-dữ” (Ê-phê-sô 6:4). Con cái sẽ rất khó chịu và bực bội nếu được bảo là chúng phải tử tế và ân cần nhưng rồi chúng thấy cha mẹ cãi nhau, thày lay, hành động khiếm nhã, hay dễ nổi giận. Có thể nào trách chúng không, nếu chúng có những cách cư xử giống như thế? Mặt khác, Kinh-thánh nói tiếp: “Hãy dùng sự sửa-phạt khuyên-bảo của Chúa mà nuôi-nấng chúng nó”. Và điều đó bao gồm những căn bản của cách cư xử tốt như nói “Chào”, “Xin vui lòng”, “Cám ơn” và “Xin lỗi”, tỏ lòng kính trọng đối với người lớn tuổi và chia xẻ mọi điều với người khác (Lê-vi Ký 19:32; Rô-ma 16:3-7). Những đức tính nầy học ngay tại nhà suốt thời thơ ấu sẽ có giá trị cả đời (Châm-ngôn 22:6).

16. Cần có sự cố gắng nào, với kết quả ra sao?

16 Vậy cha mẹ cũng như con cái nên thực hành các cách cư xử tốt như một phần của công việc hằng ngày chứ không phải chỉ đợi đến cơ hội đặc biệt nào đó. Làm như thế cha mẹ nên kiên nhẫn và tỏ khoan hồng trước những lỗi lầm của con cái. Cha mẹ nên cho chúng biết cha mẹ coi trọng hạnh kiểm tốt của chúng đến độ nào và nên khen liền khi thấy những sự tiến bộ của chúng. Dĩ nhiên, điều nầy cần nhiều sự cố gắng. Nhưng chẳng phải Kinh-thánh nói là dạy dỗ những nguyên tắc tin kính cho con trẻ “hoặc khi ngươi ngồi trong nhà, hoặc khi đi ngoài đường, hoặc lúc ngươi nằm, hay là khi chổi dậy” hay sao? (Phục-truyền Luật-lệ Ký 6:7). Làm như thế tạo ra bầu không khí thân ái và tốt lành tại nhà, điều nầy ảnh hưởng nhiều trong việc nuôi dưỡng con cái bạn để khi chúng lớn sẽ là những người hữu ích, ân cần và có cách cư xử tốt. Rồi chúng sẽ trở nên một nguồn đem khen ngợi và làm vinh dự cho bạn và Đấng Tạo-hóa của chúng, Giê-hô-va Đức Chúa Trời.

Một dân tộc cư xử lịch sự

17. Điều gì được nhận thấy tại các Phòng Nước Trời của Nhân-chứng Giê-hô-va?

17 “Hơn 1.000 Nhân-chứng” tụ họp ở ngoài Tòa Đô Chánh tại thành phố Nữu Ước buổi trưa tháng 9 đó chỉ bày tỏ trong một bình diện nhỏ cách cư xử của Nhân-chứng Giê-hô-va thường ngày. Ở nơi khác, một người đàn ông đến Phòng Nước Trời lần đầu tiên sau đó đã nói: “Trong một ngày tôi đã gặp nhiều người hoàn toàn xa lạ mà yêu thương chân thật hơn bao nhiêu người tôi từng gặp trong nhà thờ nơi tôi đã lớn lên”. Kết quả là gì? Ông nói: “rõ ràng là tôi đã tìm được lẽ thật”. Người nầy đã thay đổi cuộc sống và 7 tháng sau ông dâng đời sống mình phụng sự Đức Giê-hô-va và làm báp têm”. (So sánh I Cô-rinh-tô 14:25).

18. Tiêu chuẩn về cách cư xử tốt của Nhân-chứng Giê-hô-va đã ảnh hưởng đến người ngoài thế nào?

18 Tiêu chuẩn của Nhân-chứng Giê-hô-va về cách cư xử và sự lịch thiệp tại các hội nghị trong nước hay quốc tế đã là đề tài cho nhiều lời bình luận thuận lợi. Trong một hội nghị mới đây ở Nhật, một hướng dẫn viên trên xe buýt du lịch đã nhói: “Mỗi một người trong quí vị khi xuống xe gồm cả những đứa trẻ đều không quên nói với tôi «Cám ơn nhiều lắm». Điều đó làm tôi rất vui mừng!” Tại một hội nghị khác, người làm việc ở một trạm xe lửa kế cận đã nói với một Nhân-chứng: “Một cuộc tụ họp trước đây của 12.000 người tại Osaka Castle Hall đã là một tai họa đầy hỗn loạn”. Nhưng ông nói tiếp: “Quí vị thật là có trật tự và chúng tôi được nhẹ gánh. Xin gởi lời chúc tụng của chúng tôi đến người tổ chức”.

19. Mỗi người chúng ta nên nhất quyết làm gì về cách cư xử?

19 Những lời bình luận đó chứng tỏ gì? Chứng tỏ là Nhân-chứng Giê-hô-va nói chung “ăn ở một cách xứng đáng với tin mừng”. Nhưng về phần cá nhân mỗi người chúng ta thì sao? Như con cái hướng về một người cha đầy yêu thương, mong rằng mỗi người chúng ta, trẻ cũng như già, đều hướng về Cha trên trời của chúng ta, Đức Giê-hô-va, để chúng ta có thể được dạy dỗ để là một dân tộc có cách cư xử lịch sự, dù sống trong một thế gian bất lịch sự (Phục-truyền Luật-lệ Ký 8:5; Châm-ngôn 3:11, 12).

Bạn có nhớ không?

◻ Tại sao cách cư xử tốt là cần thiết như một phần của hạnh kiểm tốt?

◻ Các cách cư xử tốt nào là thích hợp tại Phòng Nước Trời?

◻ Các cách cư xử tốt được biểu lộ thế nào trong khi đi rao giảng?

◻ Các bậc cha mẹ có thể giúp con cái thế nào để phát triển các cách cư xử tốt?

◻ Chúng ta nên cố gắng gìn giữ tiêu chuẩn cao nào trong cách cư xử?

    Ấn phẩm Tiếng Việt (1984-2025)
    Đăng xuất
    Đăng nhập
    • Việt
    • Chia sẻ
    • Tùy chỉnh
    • Copyright © 2025 Watch Tower Bible and Tract Society of Pennsylvania
    • Điều khoản sử dụng
    • Quyền riêng tư
    • Cài đặt quyền riêng tư
    • JW.ORG
    • Đăng nhập
    Chia sẻ