THƯ VIỆN TRỰC TUYẾN Tháp Canh
Tháp Canh
THƯ VIỆN TRỰC TUYẾN
Việt
  • KINH THÁNH
  • ẤN PHẨM
  • NHÓM HỌP
  • w96 1/5 trg 15-20
  • Của Sê-sa hãy trả lại cho Sê-sa

Không có video nào cho phần được chọn.

Có lỗi trong việc tải video.

  • Của Sê-sa hãy trả lại cho Sê-sa
  • Tháp Canh Thông báo Nước của Đức Giê-hô-va—1996
  • Tiểu đề
  • Tài liệu liên quan
  • “Của Đức Chúa Trời”
  • “Của Sê-sa”
  • Nghĩa vụ quân sự bắt buộc
  • Nghĩa vụ dân sự
  • Đức Chúa Trời và Sê-sa
    Tháp Canh Thông báo Nước của Đức Giê-hô-va—1996
  • Đạo Đấng Christ thời ban đầu và Chính Quyền
    Tháp Canh Thông báo Nước của Đức Giê-hô-va—1996
  • Bạn có biết?
    Tháp Canh Thông báo Nước của Đức Giê-hô-va—2011
  • Sự vâng phục tương đối trước các nhà cầm quyền
    Tháp Canh Thông báo Nước của Đức Giê-hô-va—1991
Xem thêm
Tháp Canh Thông báo Nước của Đức Giê-hô-va—1996
w96 1/5 trg 15-20

Của Sê-sa hãy trả lại cho Sê-sa

“Phải trả cho mọi người đều mình đã mắc” (RÔ-MA 13:7).

1, 2. a) Theo Giê-su, tín đồ đấng Christ nên cân nhắc bổn phận của mình đối với Đức Chúa Trời và đối với Sê-sa như thế nào? b) Nhân-chứng Giê-hô-va quan tâm đến điều gì trước nhất?

THEO Giê-su thì có điều mà chúng ta mắc nợ Đức Chúa Trời và có điều mà chúng ta mắc nợ Sê-sa hoặc chính quyền. Giê-su nói: “Vậy thì của Sê-sa hãy trả lại cho Sê-sa, của Đức Chúa Trời hãy trả lại cho Đức Chúa Trời”. Trong vài lời này, ngài đã làm cho kẻ thù rối trí và đã tóm tắt gọn ghẽ thái độ thăng bằng mà chúng ta cần phải có trong mối liên lạc với Đức Chúa Trời và trong cách chúng ta cư xử với chính quyền. Không lạ gì những người nghe ngài “đều lấy làm lạ về Ngài”! (Mác 12:17).

2 Dĩ nhiên, trả lại những gì của Đức Chúa Trời cho Đức Chúa Trời là điều các tôi tớ Đức Giê-hô-va quan tâm trước hết (Thi-thiên 116:12-14). Tuy nhiên, khi làm điều này, họ không quên việc Giê-su đã nói rằng họ phải trả một số điều nào đó cho Sê-sa. Lương tâm được Kinh-thánh rèn luyện đòi hỏi họ xem xét qua lời cầu nguyện họ có thể trả cho Sê-sa những gì Sê-sa đòi hỏi đến mức độ nào (Rô-ma 13:7). Trong thời hiện đại, nhiều luật gia công nhận rằng quyền hành của chính phủ có giới hạn, và người dân và các chính phủ khắp nơi bị ràng buộc bởi quy luật tự nhiên.

3, 4. Có những lời bình luận đáng chú ý nào về luật tự nhiên, luật thiên khải và luật loài người?

3 Sứ đồ Phao-lô nói về quy luật tự nhiên này khi ông viết về loài người trên thế giới: “Vì đều chi có thể biết được về Đức Chúa Trời thì đã trình-bày ra cho họ, Đức Chúa Trời đã tỏ đều đó cho họ rồi, bởi những sự trọn lành của Ngài mắt không thấy được, tức là quyền-phép đời đời và bổn-tánh Ngài, thì từ buổi sáng-thế vẫn sờ-sờ như mắt xem-thấy, khi người ta xem-xét công-việc của Ngài. Cho nên họ không thể chữa mình được”. Nếu họ nhận thức luật này thì quy luật tự nhiên sẽ thúc đẩy ngay cả lương tâm của những người này, là những người chưa tin. Vì thế, Phao-lô nói tiếp: “Dân ngoại vốn không có luật-pháp, khi họ tự-nhiên làm những việc luật-pháp dạy-biểu, thì những người ấy dầu không có luật-pháp, cũng tự nên luật-pháp cho mình. Họ tỏ ra rằng việc mà luật-pháp dạy-biểu đã ghi trong lòng họ: chính lương-tâm mình làm chứng cho luật-pháp” (Rô-ma 1:19, 20; 2:14, 15).

4 Vào thế kỷ 18, một luật gia danh tiếng người Anh là William Blackstone viết: “Luật thiên nhiên này [quy luật tự nhiên], cùng thời [có cùng tuổi] với nhân loại và được chính Đức Chúa Trời đưa ra, là luật dĩ nhiên có giá trị bó buộc hơn bất cứ luật nào khác. Luật này ràng buộc mọi người trên toàn cầu, trong mọi quốc gia, vào mọi thời: không có luật lệ nào của loài người lại có giá trị, nếu đi ngược lại quy luật tự nhiên này”. Blackstone nói tiếp về “luật thiên khải” ghi trong Kinh-thánh, và ông bình luận rằng: “Tất cả luật lệ của loài người đều dựa vào hai nền tảng này, quy luật tự nhiên và luật thiên khải; điều này có nghĩa là, không luật lệ nào của loài người được phép mâu thuẫn với những luật này”. Lời bình luận này phù hợp với những gì mà Giê-su nói về Đức Chúa Trời và Sê-sa, như được ghi nơi Mác 12:17. Rõ ràng là có những lĩnh vực mà Đức Chúa Trời giới hạn những gì mà Sê-sa có thể đòi hỏi nơi một tín đồ đấng Christ. Tòa Công luận Do Thái đã đi lạc vào lĩnh vực này khi họ ra lệnh cho các sứ đồ phải ngưng rao giảng về Giê-su. Do đó, các sứ đồ đối đáp một cách đúng đắn: “Thà phải vâng lời Đức Chúa Trời còn hơn là vâng lời người ta” (Công-vụ các Sứ-đồ 5:28, 29).

“Của Đức Chúa Trời”

5, 6. a) Vì lẽ Nước Trời ra đời vào năm 1914, tín đồ đấng Christ nên cẩn thận ghi nhớ điều gì? b) Làm cách nào một tín đồ đấng Christ chứng tỏ rằng mình là một nhà truyền giáo?

5 Đặc biệt kể từ năm 1914, khi Giê-hô-va Đức Chúa Trời là Đấng Toàn năng, bắt đầu cai trị với tư cách là vua qua trung gian Nước của đấng Mê-si Giê-su Christ, thì các tín đồ đấng Christ đã phải cẩn thận là không trao những gì của Đức Chúa Trời cho Sê-sa (Khải-huyền 11:15, 17). Khác với hồi xưa, luật pháp Đức Chúa Trời giờ đây kêu gọi các tín đồ đấng Christ phải giữ lập trường “không thuộc về thế-gian” (Giăng 17:16). Vì đã dâng mình cho Đức Chúa Trời, Đấng ban sự sống, các tín đồ đấng Christ phải chứng tỏ rõ ràng rằng họ không còn thuộc về mình nữa (Thi-thiên 100:2, 3). Như Phao-lô đã viết, “chúng ta... đều thuộc về Chúa cả” (Rô-ma 14:8). Hơn nữa, vào lúc một tín đồ đấng Christ làm báp têm, người đó được phong làm người truyền giáo cho Đức Chúa Trời, vì thế người đó có thể nói như Phao-lô: “Đức Chúa Trời... đã ban tài năng cho chúng tôi giúp việc” (II Cô-rinh-tô 3:5, 6).

6 Sứ đồ Phao-lô cũng viết: “Tôi làm vinh-hiển chức-vụ mình” (Rô-ma 11:13). Chắc chắn là chúng ta cũng nên làm thế. Dù chúng ta làm thánh chức trọn thời gian hay bán thời gian, chúng ta phải ghi nhớ rằng chính Đức Giê-hô-va đã bổ nhiệm chúng ta làm thánh chức (II Cô-rinh-tô 2:17). Vì có một số người có thể nghi ngờ chức vụ của chúng ta, nên mỗi tín đồ đấng Christ đã dâng mình làm báp têm phải sẵn sàng đưa ra những bằng chứng rõ ràng và xác thực rằng mình thật sự là người truyền giáo tin mừng (I Phi-e-rơ 3:15). Thánh chức của tín đồ đấng Christ cũng phải được thể hiện qua hạnh kiểm của mình. Là người truyền giáo của Đức Chúa Trời, tín đồ đấng Christ phải ủng hộ và thực hành đạo đức trong sạch, giữ gìn sự đoàn kết trong gia đình, lương thiện, và phải tỏ ra tôn trọng an ninh trật tự (Rô-ma 12:17, 18; I Tê-sa-lô-ni-ca 5:15). Mối liên lạc của một tín đồ đấng Christ đối với Đức Chúa Trời cùng với thánh chức được Đức Chúa Trời giao phó là hai điều quan trọng nhất trong đời người đó. Người ấy không thể từ bỏ những điều này theo lệnh của Sê-sa. Rõ ràng, những điều này nằm trong số điều “của Đức Chúa Trời”.

“Của Sê-sa”

7. Nhân-chứng Giê-hô-va có tiếng tăm gì về việc đóng thuế?

7 Nhân-chứng Giê-hô-va biết rằng họ phải “vâng-phục các đấng cầm quyền trên mình”, tức các chính quyền (Rô-ma 13:1). Do đó, khi Sê-sa hay chính quyền đưa ra những đòi hỏi chính đáng, thì lương tâm được Kinh-thánh rèn luyện cho phép họ làm theo những đòi hỏi này. Thí dụ, tín đồ thật của đấng Christ ở trong số những người đóng thuế gương mẫu nhất trên thế giới. Tại Đức tờ báo Münchner Merkur nói về Nhân-chứng Giê-hô-va: “Họ là những người lương thiện nhất và là những người đóng thuế đúng hạn nhất trong nước Cộng hòa Liên bang này”. Tại Ý, tờ báo La Stampa nhận xét: “Họ [Nhân-chứng Giê-hô-va] là những người công dân trung thành nhất mà bất cứ ai cũng có thể mong ước: họ không trốn thuế hoặc tìm cách tránh những luật lệ phiền phức để trục lợi”. Tôi tớ của Đức Giê-hô-va làm điều này “vì cớ lương-tâm” (Rô-ma 13:5, 6).

8. Phải chăng những gì của Sê-sa chỉ giới hạn trong việc đóng tiền thuế?

8 Phải chăng những gì “của Sê-sa” chỉ giới hạn trong việc đóng thuế? Không. Sứ đồ Phao-lô còn kể ra những thứ khác nữa, chẳng hạn như sự nể sợ và sự tôn kính. Trong sách Critical and Exegetical Hand-Book to the Gospel of Matthew, học giả Đức Heinrich Meyer viết: “Khi nói về [những gì của Sê-sa]... chúng ta không nên hiểu đó chỉ là thuế dân sự mà thôi, mà là tất cả những gì đúng lý thuộc về Sê-sa dựa trên quyền cai trị chính đáng”. Trong sách The Rise of Christianity, sử gia E. W. Barnes nhận xét rằng một tín đồ đấng Christ sẽ trả thuế nếu họ thiếu thuế và “tương tự như vậy sẽ chấp nhận tất cả những bổn phận khác đối với Chính quyền, miễn là họ không bị đòi hỏi phải trao cho Sê-sa những gì thuộc về Đức Chúa Trời”.

9, 10. Một tín đồ đấng Christ có thể ngần ngại về điều gì liên quan đến việc trả cho Sê-sa điều mình mắc, nhưng chúng ta nên ghi nhớ những sự kiện nào?

9 Có những gì mà Chính quyền có thể đòi hỏi mà không xâm phạm đến điều mà đúng ra thuộc về Đức Chúa Trời? Một số người nghĩ rằng họ có thể đúng lý đưa cho Sê-sa tiền bạc dưới hình thức thuế má mà không đưa một điều gì khác nữa. Chắc chắn họ thấy khó chịu khi phải trao cho Sê-sa bất cứ điều gì có thể chiếm thời giờ mà họ có thể dùng cho các hoạt động thần quyền. Tuy nhiên, mặc dầu quả thật chúng ta nên “hết lòng, hết linh-hồn, hết trí-khôn, hết sức mà kính-mến Chúa”, nhưng Đức Giê-hô-va cũng muốn chúng ta bỏ thời gian cho những việc khác ngoài thánh chức của chúng ta (Mác 12:30; Phi-líp 3:3). Thí dụ, một tín đồ đấng Christ có gia đình được khuyên là phải dành thời gian để làm hài lòng người hôn phối của mình. Những việc như thế không phải là sai, nhưng sứ đồ Phao-lô nói rằng đó là những “việc đời nầy” chứ không phải là “việc Chúa”. (I Cô-rinh-tô 7:32-34; so sánh I Ti-mô-thê 5:8).

10 Hơn nữa, đấng Christ cho phép môn đồ “trả” thuế, và chắc chắn điều này bao hàm việc dùng thời giờ đã dâng cho Đức Giê-hô-va—vì cả cuộc đời của chúng ta đã được dâng theo cách này. Nếu trong một nước thuế lợi tức trung bình là 33 phần trăm (tại vài nước thuế này cao hơn), điều này có nghĩa là mỗi năm một người đi làm trung bình phải trả cho Ngân khố bốn tháng lương. Nói cách khác, vào cuối quãng đời đi làm của mình, một người đi làm trung bình phải tốn khoảng 15 năm lương bổng để trả thuế mà “Sê-sa” đòi hỏi. Cũng hãy xem xét về vấn đề học vấn. Tại đa số các nước, luật pháp bắt buộc cha mẹ phải cho con cái đi học trong một số năm tối thiểu. Số năm đi học thay đổi tùy theo từng nước. Tại phần đông các nơi, việc học này đòi hỏi một thời gian dài. Đành rằng học vấn này thường thì có lợi, nhưng Sê-sa là người quyết định khoảng thời gian nào trong cuộc đời của đứa trẻ phải được dành cho học vấn, và các bậc cha mẹ tín đồ đấng Christ tuân theo quyết định của Sê-sa.

Nghĩa vụ quân sự bắt buộc

11, 12. a) Sê-sa đòi hỏi điều gì tại nhiều nước? b) Các tín đồ đấng Christ thời ban đầu đã nghĩ thế nào về nghĩa vụ quân sự?

11 Tại vài nước, Sê-sa còn đòi hỏi điều khác nữa; đó là nghĩa vụ quân sự bắt buộc. Trong thế kỷ 20, hầu hết các nước trong thời chiến và cả một số nước trong thời bình đã bắt buộc quân dịch. Ở Pháp, trong nhiều năm đòi hỏi này đã được gọi là thuế máu, có nghĩa là mỗi nam thanh niên phải sẵn sàng hy sinh tính mạng cho Nhà nước. Những người đã dâng mình cho Đức Giê-hô-va có thể tận tâm làm điều này không? Các tín đồ đấng Christ thời ban đầu đã nghĩ thế nào về vấn đề này?

12 Trong lúc các tín đồ đấng Christ thời ban đầu cố gắng là công dân tốt, đức tin của họ đã ngăn cản không cho họ lấy mạng người khác hoặc hy sinh mạng sống của chính mình cho Chính quyền. Cuốn The Encyclopedia of Religion nói rằng: “Các cha trong giáo hội thời ban đầu, kể cả Tertullian và Origen, xác nhận rằng tín đồ đấng Christ không được giết người, một nguyên tắc ngăn cản không cho họ gia nhập quân đội La Mã”. Trong sách The Early Church and the World, giáo sư C. J. Cadoux viết: “Dù sao đi nữa, cho đến triều Marcus Aurelius [161-180 công nguyên], không có một tín đồ đấng Christ nào đi lính sau khi đã làm báp têm”.

13. Tại sao phần đông những người trong tôn giáo tự xưng theo đấng Christ không có cùng quan điểm về nghĩa vụ quân sự như các tín đồ đấng Christ thời ban đầu?

13 Tại sao ngày nay thành viên của các giáo hội tự xưng theo đấng Christ không có cùng quan điểm như vậy? Vì có một sự đổi thay triệt để vào thế kỷ thứ tư. Ấn phẩm Công giáo A History of the Christian Councils giải thích: “Nhiều tín đồ đấng Christ,... dưới triều đại các hoàng đế theo tà giáo, đã vì tôn giáo mà ngần ngại không làm nghĩa vụ quân sự, và nhất định từ chối không đi lính, bằng không thì họ đào ngũ. Khi xem xét những sự thay đổi thực hiện bởi Constantine, Hội nghị Tôn giáo [tại Arles tổ chức vào năm 314 công nguyên] đã tuyên cáo bắt buộc các tín đồ đấng Christ phải phục vụ trong thời chiến,... vì Giáo hội được yên ổn (in pace) dưới triều của một ông hoàng thân thiện với tín đồ đấng Christ”. Vì hàng giáo phẩm của các đạo tự xưng theo đấng Christ đã lìa bỏ sự dạy dỗ của Giê-su, nên từ lúc đó cho tới nay, họ đã khuyến khích các con chiên của mình phục vụ trong quân đội của quốc gia, mặc dầu có một số cá nhân tuyên bố là họ từ chối nhập ngũ vì cớ lương tâm.

14, 15. a) Tín đồ đấng Christ tại một số nơi xin miễn dịch trên căn bản nào? b) Ở những nơi không có quy chế miễn dịch, các nguyên tắc Kinh-thánh nào sẽ giúp một tín đồ đấng Christ quyết định đúng đắn về vấn đề nghĩa vụ quân sự?

14 Ngày nay, các tín đồ đấng Christ có bắt buộc phải làm theo đám đông trong vấn đề này không? Không. Nếu một tín đồ đấng Christ đã dâng mình và làm báp têm sống trong một nước có quy chế miễn dịch cho các nhà truyền giáo, thì họ có thể hưởng quy chế này, vì họ thật sự là nhà truyền giáo (II Ti-mô-thê 4:5). Một số quốc gia, kể cả Hoa Kỳ và Úc Đại Lợi, đã cho phép miễn dịch ngay cả trong thời chiến. Và trong thời bình, tại nhiều nước mà chính quyền vẫn bắt buộc quân dịch, Nhân-chứng Giê-hô-va với tư cách là nhà truyền giáo đã được miễn dịch. Như thế, họ có thể tiếp tục giúp dân chúng qua việc công của họ.

15 Nhưng nếu người tín đồ đấng Christ sống trong một xứ mà các nhà truyền giáo không được miễn dịch thì sao? Thì người đó sẽ phải tự quyết định lấy dựa theo lương tâm được Kinh-thánh rèn luyện (Ga-la-ti 6:5). Trong khi lưu tâm tới thẩm quyền của Sê-sa, người đó cũng cân nhắc cẩn thận bổn phận của mình đối với Đức Giê-hô-va (Thi-thiên 36:9; 116:12-14; Công-vụ các Sứ-đồ 17:28). Người tín đồ đấng Christ sẽ nhớ rằng dấu hiệu của một tín đồ thật đấng Christ là tình yêu thương đối với tất cả những người cùng đức tin với mình, ngay cả những người sống trong những xứ khác hoặc những người thuộc bộ lạc khác (Giăng 13:34, 35; I Phi-e-rơ 2:17). Hơn nữa, họ sẽ không quên các nguyên tắc Kinh-thánh ghi trong những đoạn như Ê-sai 2:2-4; Ma-thi-ơ 26:52; Rô-ma 12:18; 14:19; II Cô-rinh-tô 10:4; và Hê-bơ-rơ 12:14.

Nghĩa vụ dân sự

16. Tại vài nước, Sê-sa đòi hỏi những người không nhận thi hành nghĩa vụ quân sự phải làm những việc phi quân sự nào?

16 Tuy nhiên có những nơi mà chính quyền tuy không cho phép các nhà truyền giáo được miễn dịch, nhưng thừa nhận rằng một số người có thể từ chối nghĩa vụ quân sự. Nhiều nước này sắp đặt để cho những người từ chối vì cớ lương tâm không bị cưỡng bách phục vụ trong quân đội. Tại vài nơi, nghĩa vụ dân sự bắt buộc, chẳng hạn như việc hữu ích trong cộng đồng, được coi là các nghĩa vụ quốc gia phi quân sự. Một tín đồ đấng Christ có thể nhận làm công việc như thế không? Ở đây cũng vậy, một tín đồ đấng Christ đã dâng mình, làm báp têm sẽ phải tự quyết định dựa trên căn bản của lương tâm được Kinh-thánh rèn luyện.

17. Có một tiền lệ nào trong Kinh-thánh liên hệ đến nghĩa vụ dân sự phi quân sự?

17 Hình như nghĩa vụ bắt buộc đã được thực hành vào thời mà Kinh-thánh được viết ra. Một sách sử viết: “Ngoài việc trả thuế và đóng lệ phí, dân Giu-đê còn phải đi làm xâu [lao động không lương cho nhà nước]. Đây là một thể chế xưa ở phương Đông, mà nhà cầm quyền Hy Lạp và La Mã tiếp tục bảo tồn... Kinh Tân Ước cũng nhắc đến các trường hợp làm xâu ở Giu-đê, cho thấy việc này đã phổ biến như thế nào. Phù hợp với tục lệ này, các binh lính ép Si-môn người thành Sy-ren vác cây thập tự [cây khổ hình] của Giê-su (Ma-thi-ơ 5:41; 27:32; Mác 15:21; Lu-ca 23:26).”

18. Nhân-chứng Giê-hô-va thường hợp tác thi hành những nghĩa vụ cộng đồng nào vừa phi quân sự vừa không liên hệ đến tôn giáo?

18 Tương tự như vậy, ngày nay tại vài nước chính phủ hay chính quyền địa phương đòi hỏi công dân phải tham gia vào nhiều việc khác nhau để phục vụ cộng đồng. Đôi khi đó là một công việc rõ ràng, chẳng hạn như là đào giếng hoặc xây đường; đôi khi công việc có tính cách đều đặn, chẳng hạn như hàng tuần tham gia vào việc quét dọn đường xá, trường học hoặc bệnh viện. Ở nơi nào việc dân sự đó có ích cho cộng đồng và không dính líu đến tôn giáo giả hoặc vì lý do nào khác đi ngược lại lương tâm của các Nhân-chứng Giê-hô-va thì họ thường vẫn tuân theo (I Phi-e-rơ 2:13-15). Điều này thường đưa đến một sự làm chứng xuất sắc và đôi khi đã làm cứng họng những kẻ vu cáo Nhân-chứng là thành phần chống chính phủ. (So sánh Ma-thi-ơ 10:18).

19. Một tín đồ đấng Christ nên cố giải quyết vấn đề ra sao nếu Sê-sa đòi hỏi phải thi hành nghĩa vụ quốc gia phi quân sự trong một khoảng thời gian?

19 Nhưng nếu nhà nước đòi hỏi một tín đồ đấng Christ phải bỏ ra một thời gian để thi hành nghĩa vụ dân sự có tính cách quốc gia dưới một cơ quan dân sự thì sao? Ở đây, nói thêm một lần nữa, tín đồ đấng Christ phải tự quyết định lấy dựa theo một lương tâm có hiểu biết. “Chúng ta hết thảy sẽ ứng-hầu trước tòa-án Đức Chúa Trời” (Rô-ma 14:10). Khi đương đầu với một đòi hỏi của Sê-sa, tín đồ đấng Christ phải xem xét vấn đề và suy gẫm về nó qua lời cầu nguyện.a Bàn vấn đề ấy với những tín đồ đấng Christ chín chắn trong hội thánh cũng có thể là điều khôn ngoan. Sau đó người ấy phải tự quyết định (Châm-ngôn 2:1-5; Phi-líp 4:5).

20. Những câu hỏi nào và những nguyên tắc Kinh-thánh nào giúp một tín đồ đấng Christ suy luận về vấn đề nghĩa vụ quốc gia phi quân sự?

20 Trong khi tra cứu, tín đồ đấng Christ nên chú ý đến một số nguyên tắc của Kinh-thánh. Phao-lô nói là chúng ta phải “vâng-phục những bậc cầm quyền chấp-chánh,... sẵn-sàng làm mọi việc lành... hãy dong-thứ, đối với mọi người tỏ ra một cách mềm-mại trọn-vẹn” (Tít 3:1, 2). Đồng thời, tín đồ đấng Christ nên xem xét công việc dân sự được đề nghị. Nếu họ nhận làm việc đó, liệu họ có thể tiếp tục giữ được sự trung lập của tín đồ đấng Christ không? (Mi-chê 4:3, 5; Giăng 17:16). Liệu họ có phải dính líu đến tôn giáo giả không? (Khải-huyền 18:4, 20, 21). Liệu làm việc đó có khiến họ bị ngăn cản hoặc bị giới hạn quá đáng trong việc chu toàn các trách nhiệm của tín đồ đấng Christ không? (Ma-thi-ơ 24:14; Hê-bơ-rơ 10:24, 25). Về mặt khác, liệu mình có thể tiếp tục tiến bộ về mặt thiêng liêng, có lẽ ngay cả làm thánh chức trọn thời gian trong khi thi hành nhiệm vụ đòi hỏi này không? (Hê-bơ-rơ 6:11, 12).

21. Dù người đó quyết định ra sao đi nữa, hội thánh nên đối xử như thế nào với một anh đang phải đối phó với vấn đề nghĩa vụ dân sự không liên hệ đến quân sự của quốc gia?

21 Nếu sau khi trả lời thành thực những câu hỏi trên mà một tín đồ đấng Christ đi đến kết luận rằng nhiệm vụ quốc gia này là “việc lành” và họ có thể thi hành để tuân theo nhà cầm quyền thì sao? Đó là quyết định của người ấy trước mặt Đức Giê-hô-va. Các trưởng lão được bổ nhiệm và những người khác nên hoàn toàn tôn trọng lương tâm của anh đó và tiếp tục xem anh ấy là một tín đồ đấng Christ có hạnh kiểm tốt. Tuy nhiên, nếu một tín đồ đấng Christ cảm thấy mình không thể thi hành nghĩa vụ dân sự này, quan điểm của người ấy cũng nên được tôn trọng. Người này cũng vẫn là một tín đồ đấng Christ có hạnh kiểm tốt và nên được yêu thương ủng hộ (I Cô-rinh-tô 10:29; II Cô-rinh-tô 1:24; I Phi-e-rơ 3:16).

22. Dù chúng ta phải đối phó với tình thế nào đi nữa, chúng ta sẽ tiếp tục làm gì?

22 Là tín đồ đấng Christ, chúng ta sẽ không ngưng “kính kẻ mình đáng kính” (Rô-ma 13:7). Chúng ta sẽ trọng sự tôn ti trật tự và cố gắng là những công dân hiếu hòa biết tôn trọng luật pháp (Thi-thiên 34:14). Chúng ta còn có thể cầu nguyện cho “các vua, cho hết thảy các bậc cầm quyền” khi những người này phải quyết định những điều ảnh hưởng đến đời sống và việc làm của tín đồ đấng Christ. Nhờ trả lại cho Sê-sa những gì của Sê-sa, nên chúng ta hy vọng rằng mình có thể “lấy đều nhơn-đức và thành-thật mà ở đời cho bình-tịnh yên-ổn” (I Ti-mô-thê 2:1, 2). Trên hết mọi sự, chúng ta sẽ tiếp tục rao giảng tin mừng về Nước Trời là hy vọng duy nhất cho nhân loại, tận tâm trả những gì của Đức Chúa Trời cho Đức Chúa Trời.

[Chú thích]

a Xem Tháp Canh (Anh ngữ) số ra ngày 15-5-1964 trang 308, đoạn 21.

Bạn có thể giải thích không?

◻ Khi cân nhắc mối quan hệ của mình với Sê-sa và với Đức Giê-hô-va, một tín đồ đấng Christ phải quan tâm đến gì trước nhất?

◻ Chúng ta mắc nợ Đức Giê-hô-va điều gì mà chúng ta không bao giờ có thể trao cho Sê-sa?

◻ Chúng ta có thể đúng đắn trả lại cho Sê-sa những gì?

◻ Những câu Kinh-thánh nào giúp chúng ta quyết định đúng về vấn đề nghĩa vụ quân sự bắt buộc?

◻ Chúng ta nên nhớ một số điều gì nếu chúng ta bị gọi phải thi hành nghĩa vụ dân sự có tính cách quốc gia nhưng không liên hệ đến quân đội?

◻ Liên quan đến Đức Giê-hô-va và Sê-sa, chúng ta tiếp tục làm gì?

[Hình nơi trang 16, 17]

Các sứ đồ trả lời trước Tòa Công luận: “Thà phải vâng lời Đức Chúa Trời còn hơn là vâng lời người ta”

    Ấn phẩm Tiếng Việt (1984-2025)
    Đăng xuất
    Đăng nhập
    • Việt
    • Chia sẻ
    • Tùy chỉnh
    • Copyright © 2025 Watch Tower Bible and Tract Society of Pennsylvania
    • Điều khoản sử dụng
    • Quyền riêng tư
    • Cài đặt quyền riêng tư
    • JW.ORG
    • Đăng nhập
    Chia sẻ