Sự sợ hãi—Thông thường ngày nay nhưng không kéo dài mãi mãi!
NHỮNG NGƯỜI học Lời Đức Chúa Trời không ngạc nhiên khi thấy sự sợ hãi là chuyện rất thông thường. Như Nhân-chứng Giê-hô-va đã rao truyền rộng rãi trong thánh chức, có nhiều bằng chứng cho thấy là chúng ta đang sống trong thời kỳ đặc biệt của lịch sử nhân loại. Bạn biết thời kỳ này được đánh dấu bởi sự sợ hãi lan tràn. Nhưng từ xưa Giê-su đã lưu ý hay nói đến thời kỳ của chúng ta. Lúc ấy ngài trả lời câu hỏi của các sứ đồ về sự hiện diện của ngài và sự kết liễu của hệ thống mọi sự, hoặc ‘tận thế’ (Ma-thi-ơ 24:3).
Đây là vài điều mà Giê-su báo trước:
“Dân nầy sẽ dấy lên nghịch cùng dân khác; sẽ có sự động đất lớn, có đói-kém và dịch-lệ trong nhiều nơi, có những điềm lạ kinh-khiếp và dấu lớn ở trên trời” (Lu-ca 21:10, 11).
Bạn có chú ý đến lời của Giê-su nói về “điềm lạ kinh-khiếp” không? Cũng trong câu trả lời đó, Giê-su nhận xét thêm về sự sợ hãi mà có thể có ảnh hưởng trực tiếp và rõ rệt đến chính bạn và người thân của bạn. Nhưng trước khi chú tâm đến điều đó, chúng ta hãy xem xét thêm vài bằng chứng cho thấy rằng chúng ta đang sống trong ngày sau rốt (II Ti-mô-thê 3:1).
Sợ chiến tranh là đúng
Những cuộc xung đột quân sự đã tàn phá nhiều nơi trên đất. Thí dụ, tạp chí Geo gọi những giếng dầu vẫn để cháy sau cuộc xung đột gần đây ở Trung Đông là “thảm họa môi sinh lớn nhất từ trước đến nay do bàn tay loài người gây ra”. Chiến tranh đã giết hại hay gây tàn phế cho hàng chục triệu người. Ngoài hàng triệu binh sĩ lẫn thường dân bị chết trong Thế chiến I, 55 triệu người thiệt mạng trong Thế chiến II. Hãy nhớ lời Giê-su nói về một phần của điềm báo rằng ngày tận thế gần kề, ngài nói “dân nầy sẽ dấy lên nghịch cùng dân khác, nước nọ nghịch cùng nước kia”.
Chúng ta cũng không thể bỏ qua các âm mưu của loài người nhằm diệt chủng—sự tiêu diệt cả một giống người hoặc cả một dân tộc. Cái chết của hàng triệu người Armenia, Cam Bốt, Do Thái, Rwanda, Ukraine và nhiều dân khác càng làm tăng thêm tội sát nhân đáng khiếp của con người trong thế kỷ 20 này. Sự tàn sát tiếp diễn trong những xứ mà bọn theo tôn giáo cực đoan đã cổ võ sự thù ghét giữa các sắc tộc. Đúng vậy, chiến tranh vẫn đang làm quả đất bị đẫm máu.
Những cuộc chiến ngày nay vẫn gây thiệt hại cho nhiều người ngay cả sau khi chấm dứt. Thí dụ, hãy liên tưởng đến các vụ đặt mìn bừa bãi. Theo báo cáo của tổ chức nghiên cứu Human Rights Watch, “có khoảng 100 triệu mìn trên toàn thế giới đang đe dọa thường dân”. Dù các trận chiến đã kết thúc từ lâu, mìn đó vẫn tiếp tục là mối nguy hiểm cho đàn ông, đàn bà và trẻ em vô tội. Người ta nói rằng mỗi tháng có hàng ngàn người bị mìn nổ làm què chân cụt tay hay thiệt mạng trong hơn 60 xứ. Tại sao người ta lại không có phương pháp để loại trừ các trái mìn gây đe dọa cho mạng sống và chân tay này? Tờ báo The New York Times ghi chú: “Mỗi ngày số mìn được gài nhiều hơn gấp bội số mìn được tháo gỡ do chiến dịch dẹp sạch mìn, do đó số tổn thất vẫn đều đặn gia tăng”.
Cùng bài báo đó ra năm 1993 tường trình rằng việc bán mìn đã trở thành một vụ buôn bán “được trả lên đến 200 triệu Mỹ kim hàng năm”. Thương vụ này liên hệ đến “khoảng 100 công ty và cơ quan chính phủ trong 48 quốc gia đã xuất cảng 340 loại mìn khác nhau”. Ác hiểm thay, vài loại mìn còn được thiết kế giống như đồ chơi để nhử trẻ con! Khó mà tưởng tượng được, họ nhằm vào trẻ em vô tội để gây tàn phế và hủy hoại! Một bài xã luận với đề tài “100 Triệu Bom Lửa” khẳng định rằng mìn đã “giết hại hay gây tàn phế cho nhiều người hơn là chiến tranh hóa học, sinh học và nguyên tử đã từng gây ra”.
Nhưng các địa lôi không phải là vũ khí duy nhất làm chết người được bán trong thị trường thế giới. Trên khắp thế giới nhiều kẻ tham lam đang buôn bán vũ khí trị giá lên đến hàng tỷ Mỹ kim. Tạp chí The Defense Monitor, do Trung tâm Thông tin Quốc phòng ấn hành, báo cáo: “Trong suốt thập niên qua [một cường quốc nọ] đã xuất cảng vũ khí trị giá 135 tỷ Mỹ kim”. Cường quốc này cũng “cho phép buôn bán vũ khí, xây cất các cơ sở quân sự và huấn luyện quân đội cho 142 quốc gia với trị giá 63 tỷ Mỹ kim”. Như thế, hạt giống chiến tranh và sự khốn khổ trong tương lai của nhân loại đã được gieo rắc. Theo tờ The Defense Monitor, “chỉ trong năm 1990 đã có 5 triệu người được huấn luyện để chiến đấu, phí tổn lên đến hơn 50 tỷ Mỹ kim, và giết 250.000 người, phần lớn là thường dân”. Chắc chắn bạn có thể nghĩ đến nhiều trận chiến đã tàn phá kể từ năm đó, mang sợ hãi và chết chóc cho hàng triệu người nữa!
Càng hủy phá đất và sự sống
Giáo sư Barry Commoner cảnh cáo: “Tôi tin rằng nếu việc làm ô nhiễm đất cứ kéo dài mãi mà không được ngăn chặn, thì cuối cùng trái đất không thích hợp cho loài người sống nữa”. Ông nói tiếp là vấn đề không phải vì người ta thiếu hiểu biết mà vì lòng tham lam cố ý. Bạn có nghĩ rằng Đức Chúa Trời công bằng và yêu thương của chúng ta sẽ cho phép tình trạng này kéo dài mãi mãi, khiến chúng ta càng lo sợ về ô nhiễm không? Vì đất bị hủy phá nên phải trừng phạt những kẻ hủy phá nó và rồi Đức Chúa Trời sẽ phục hồi trái đất. Đó là một trong những điều mà Giê-su đề cập đến trong khi trả lời câu hỏi của các sứ đồ liên quan đến ‘tận thế’.
Trước khi xem xét cách Đức Chúa Trời sẽ trừng phạt kẻ hủy phá như thế nào, chúng ta hãy xem xét thêm các thành tích xấu do con người gây ra. Chỉ cần xem qua một vài hành vi xấu xa của người ta cũng đủ thấy buồn bã: mưa acid và việc tham lam khai thác gỗ làm hỏng đi cả khu rừng; phế thải bừa bãi các chất cặn bã hạt nhân, chất hóa học độc và rác rưới không được biến chế từ chất thải; làm yếu đi khả năng bảo vệ của lớp ô-dôn; và việc dùng cẩu thả các chất diệt cỏ dại và thuốc trừ sâu.
Các mưu kế thương mại làm bẩn trái đất trên nhiều phương diện khác để cầu lợi. Hàng tấn chất phế thải đã được đổ xuống sông, thải xuống biển, tỏa ra không khí và thấm vào đất. Các khoa học gia để lại trên các quĩ đạo không gian những mảnh vụn của các dụng cụ không gian mà chính họ không chịu dọn sạch. Quả đất đã mau chóng bị bao vây bởi một khối rác lơ lửng trong không gian. Nếu Đức Chúa Trời không tạo ra trái đất với khả năng tự đổi mới, thì đất sẽ không cung dưỡng sự sống và loài người hẳn đã bị ngộp thở bởi rác rến do chính họ thải ra.
Loài người làm ô uế ngay cả chính mình. Hãy xem thí dụ về việc lạm dụng thuốc lá và ma túy. Ở Hoa Kỳ việc lạm dụng những chất này đã được cho là “vấn đề làm hại sức khỏe đứng hàng đầu trong nước”. Hàng năm vấn đề này làm hao tốn khoảng 238 tỷ Mỹ kim, trong đó 34 tỷ Mỹ kim chi tiêu vào “dịch vụ y tế không cần thiết”. Theo bạn nghĩ thì ở xứ bạn đang sống, thuốc lá đã làm tổn thất bao nhiêu tiền và bao nhiêu mạng người?
Lối sống buông thả và đồi bại, điều mà nhiều người khăng khăng cho là quyền tự do của họ, đã tạo ra nhiều chứng bệnh hãi hùng truyền qua đường sinh dục, khiến nhiều người chết sớm. Ngày nay người ta thấy rằng mục cáo phó trong các tờ báo ở thành phố lớn có thêm nhiều người chết trong lứa tuổi từ ngoài 30 đến ngoài 40. Tại sao? Thường là vì cuối cùng họ phải gánh lấy hậu quả của những thói quen nguy hại. Sự gia tăng khủng khiếp về các bệnh truyền nhiễm qua đường sinh dục và những bệnh khác cũng phù hợp với lời tiên tri của Giê-su, vì ngài nói là sẽ có “dịch-lệ trong nhiều nơi”.
Tuy nhiên, loại ô nhiễm nguy hại nhất là về trí óc và tinh thần của con người, tức thái độ của họ. Nếu bạn xét lại tất cả hình thức ô uế mà chúng ta đã nêu ra cho tới bây giờ, có phải hầu hết các vấn đề thật sự là do hậu quả của tâm trí bị ô uế không? Hãy xem tâm trí bại hoại gây ra hậu quả thảm khốc qua các vụ giết người, hiếp dâm, cướp bóc và nhiều hình thức bạo động khác do người gây ra cho người. Nhiều người cũng công nhận rằng hàng triệu vụ phá thai xảy ra hàng năm là dấu hiệu của sự ô uế về tâm thần lẫn thiêng liêng.
Chúng ta nhận thấy thật nhiều qua thái độ của giới trẻ. Thiếu tôn trọng cha mẹ và các uy quyền khác đang góp phần làm gia đình đổ vỡ và coi thường luật lệ và trật tự. Một nguyên do trực tiếp tại sao giới trẻ không kính sợ uy quyền này là vì họ thiếu tinh thần thiêng liêng. Do đó, những ai dạy về thuyết tiến hóa vô thần và các lý thuyết khác làm mất đi tín ngưỡng phải gánh chịu trách nhiệm nặng nề. Những người giáo huấn về tôn giáo cũng phải gánh lấy trách nhiệm vì họ muốn được người ta xem là tân tiến và “hợp thời”, nên đã thẳng thừng gạt bỏ Lời của Đức Chúa Trời. Họ và những người khác đã bị thấm nhuần cái khôn của thế gian, dạy dỗ những triết lý mâu thuẫn của loài người.
Ngày nay hậu quả đã quá rõ ràng. Người ta bị thúc đẩy, không phải bởi tình yêu thương Đức Chúa Trời và người đồng loại, nhưng bởi lòng tham lam và thù hận. Hậu quả cay đắng là những sự vô luân, bạo động, và tuyệt vọng đang lan tràn khắp nơi. Đáng buồn thay, điều này khiến những người thành thật sợ hãi, kể cả sợ rằng loài người sẽ hủy hoại chính mình và quả đất.
Tình trạng sẽ tệ hơn hay tốt hơn?
Nói về vấn đề sợ hãi thì tương lai gần đây sẽ ra sao? Liệu sợ hãi sẽ tiếp tục gia tăng, hay sẽ được khắc phục? Một lần nữa chúng ta hãy chú ý đến những gì Giê-su nói với các sứ đồ.
Giê-su đề cập đến một điều sẽ xảy ra trong tương lai gần đây—cơn đại nạn. Ngài nói: “Sự tai-nạn của những ngày đó vừa mới qua, thì mặt trời liền tối-tăm, mặt trăng không sáng, các ngôi sao từ trên trời sa xuống, và thế-lực của các từng trời rúng-động. Khi ấy, điềm Con người sẽ hiện ra ở trên trời, mọi dân-tộc dưới đất sẽ đấm ngực, và thấy Con người lấy đại-quyền đại-vinh ngự trên mây trời mà xuống” (Ma-thi-ơ 24:29, 30).
Vì vậy chúng ta có thể tin rằng không bao lâu nữa cơn đại nạn sẽ bắt đầu. Những lời tiên tri khác trong Kinh-thánh cho thấy phần đầu của cơn đại nạn là sự báo trả các tôn giáo giả trên toàn thế giới. Kế đến là các diễn biến kinh hoàng vừa được trích ở trên gồm có hiện tượng phi thường từ trên trời. Điều này sẽ ảnh hưởng đến hàng triệu người như thế nào?
Song song với sự kiện trên hãy xem lời tường thuật về những gì Giê-su nói, ở đây chúng ta thấy lời tiên tri được diễn tả đầy đủ hơn:
“Sẽ có các điềm lạ trong mặt trời, mặt trăng, cùng các ngôi sao; còn dưới đất, dân các nước sầu-não rối-loạn vì biển nổi tiếng om-sòm và sóng-đào. Người ta nhơn trong khi đợi việc hung-dữ xảy ra cho thế-gian, thì thất-kinh mất vía, vì các thế-lực trên trời sẽ rúng-động” (Lu-ca 21:25, 26).
Những điều này còn trong tương lai. Nhưng không phải tất cả mọi người đều ở trong tình trạng sợ hãi khiến họ thất kinh mất vía. Ngược lại, Giê-su nói: “Chừng nào các việc đó khởi xảy đến, hãy đứng thẳng lên, ngước đầu lên, vì sự giải-cứu của các ngươi gần tới” (Lu-ca 21:28).
Ngài nói những lời khích lệ này với môn đồ thật của ngài. Thay vì bị thất kinh mất vía hoặc bị kinh hoàng, họ sẽ có lý do để mạnh dạn ngước đầu lên, mặc dù biết rằng cao điểm của cơn đại nạn sắp xảy ra. Tại sao không sợ hãi?
Vì Kinh-thánh nói rõ ràng rằng sẽ có người sống sót qua suốt “cơn đại-nạn” (Khải-huyền 7:14). Lời tường thuật hứa điều này cho biết rằng nếu chúng ta thuộc trong nhóm những người còn sống sót, chúng ta có thể vui hưởng ân phước không gì sánh bằng đến từ tay của Đức Chúa Trời. Lời tường thuật kết thúc với lời cam đoan rằng Giê-su “sẽ chăn-giữ và đưa chúng đến những suối nước sống; Đức Chúa Trời sẽ lau hết nước mắt nơi mắt chúng” (Khải-huyền 7:16, 17).
Những người này—và có thể kể cả chúng ta trong số đó—được hưởng những ân phước đó sẽ không có nỗi lo sợ như người ta ngày nay nữa. Tuy nhiên, đây không có nghĩa là họ sẽ tuyệt đối không sợ chi hết, vì Kinh-thánh cho thấy có một loại sợ tốt và lành mạnh. Bài tới sẽ nói về cái sợ đó là gì và nó ảnh hưởng đến chúng ta như thế nào.
[Hình nơi trang 8]
Những người thờ phượng Đức Giê-hô-va vui vẻ chờ đợi thế giới mới sắp đế.
[Nguồn hình ảnh nơi trang 7]
Sự ô nhiễm: Photo: Godo-Foto; hỏa tiễn: U.S. Army photo; cây bị cháy: Richard Bierregaard, Smithsonian Institution