Họ làm theo ý muốn Đức Giê-hô-va
Chúa Giê-su sai 70 môn đồ đi
LÚC ĐÓ là mùa thu năm 32 CN. Chỉ còn lại 6 tháng nữa trước khi Chúa Giê-su chết. Cho nên, để đẩy mạnh công việc rao giảng và để huấn luyện thêm một số môn đồ, ngài bổ nhiệm 70 môn đồ và “sai từng đôi đi trước Ngài, đến các thành các chỗ mà chính ngài sẽ đi” (Lu-ca 10:1).a
Chúa Giê-su sai môn đồ “đi trước Ngài” để dân chúng có thể quyết định nhanh chóng hơn trong việc ủng hộ hay chống đối đấng Mê-si khi chính Chúa Giê-su sẽ đến sau đó. Nhưng tại sao ngài sai họ đi “từng đôi”? Hiển nhiên là để họ khích lệ nhau khi gặp sự chống đối.
Để nhấn mạnh sự cấp bách của công việc rao giảng, Chúa Giê-su nói với môn đồ: “Mùa gặt thì trúng, song con gặt thì ít. Vậy, hãy xin Chủ mùa gặt sai con gặt đến trong mùa của mình” (Lu-ca 10:2). Thật là thích hợp khi so sánh với mùa gặt, vì bất cứ sự chậm trễ nào trong mùa gặt cũng gây ra sự lãng phí cho mùa màng. Cũng vậy, nếu môn đồ bê trễ trong nhiệm vụ rao giảng thì những mạng sống quý báu có thể bị mất! (Ê-xê-chi-ên 33:6).
Những người truyền giáo không bị phân tâm
Chúa Giê-su dạy môn đồ thêm: “Đừng đem túi, bao, giày, và đừng chào ai dọc đường” (Lu-ca 10:4). Theo phong tục, người đi đường thường đem theo không những cái bao, đồ ăn mà còn thêm một đôi giày nữa, vì đế giày có thể mòn và dây giày có thể bị đứt. Nhưng môn đồ của Chúa Giê-su không phải lo về những chuyện như thế. Thay vì thế, họ tin rằng Đức Giê-hô-va sẽ lo cho họ, bằng cách dùng những người Y-sơ-ra-ên đồng hương vốn có phong tục hiếu khách.
Nhưng tại sao Chúa Giê-su bảo môn đồ không nên chào ai? Có phải họ nên lạnh lùng, ngay cả bất lịch sự không? Không phải như vậy! Từ Hy Lạp a·spaʹzo·mai, nghĩa là chào đón, có thể ám chỉ nhiều hơn là lời “chào” lịch sự. Nó có thể bao gồm cái hôn, cái ôm và cuộc chuyện trò kéo dài theo sau khi hai người quen gặp nhau. Một nhà bình luận nhận xét: “Sự chào hỏi giữa người Đông Phương không chỉ có cúi chào hay giơ tay ra, giống người Tây Phương, nhưng họ chào đón bằng nhiều cách ôm nhau, cúi mình xuống, và ngay cả phủ phục xuống đất. Những việc này mất nhiều thì giờ”. (So sánh II Các Vua 4:29). Cho nên, Chúa Giê-su giúp môn đồ tránh bị phân tâm không cần thiết, dầu đó là theo lệ thường.
Sau hết, Chúa Giê-su bảo môn đồ là khi vào nhà nào và được tiếp đãi, họ nên “ở nhà đó, ăn uống đồ người ta sẽ cho”. Nhưng nếu họ vào một thành phố nào và không được tiếp rước, họ nên “đi ra ngoài chợ, mà nói rằng: Đối với các ngươi, chúng ta cũng phủi bụi của thành các ngươi đã dính chơn chúng ta” (Lu-ca 10:7, 10, 11). Việc phủi bụi khỏi chân có nghĩa là các môn đồ lặng lẽ rời đi, và để cho nhà hay thành phố nào không chịu hưởng ứng lãnh hậu quả cuối cùng sẽ đến từ Đức Chúa Trời. Còn những người rước môn đồ của Chúa Giê-su với lòng tử tế sẽ được ban phước. Vào một dịp khác, Chúa Giê-su bảo các sứ đồ của ngài: “Ai rước các ngươi, tức là rước ta; ai rước ta, tức là rước Đấng đã sai ta. Ai sẽ cho một người trong bọn nhỏ nầy chỉ uống một chén nước lạnh, vì người nhỏ đó là môn-đồ ta, quả thật, ta nói cùng các ngươi, kẻ ấy sẽ chẳng mất phần thưởng của mình đâu” (Ma-thi-ơ 10:40, 42).
Bài học cho chúng ta
Trên toàn thế giới, hơn 5.000.000 Nhân-chứng Giê-hô-va đang thi hành sứ mạng rao giảng tin mừng về Nước Đức Chúa Trời và đào tạo môn đồ (Ma-thi-ơ 24:14; 28:19, 20). Họ biết rằng thông điệp của họ rất cấp bách. Bởi vậy, họ tận dụng thì giờ và tránh những điều làm họ phân tâm, cản trở họ chú tâm vào nhiệm vụ quan trọng của họ.
Nhân-chứng Giê-hô-va cố gắng niềm nở với mọi người họ gặp. Tuy nhiên, họ không tham dự vào những cuộc chuyện trò vô ích, và họ cũng không dính líu vào những cuộc tranh luận về vấn đề xã hội hay những thất bại của thế gian này trong cố gắng sửa chữa bất công (Giăng 17:16). Thay vì thế, họ tập trung cuộc thảo luận vào một giải pháp lâu dài duy nhất cho những vấn đề của loài người—đó là Nước Đức Chúa Trời.
Thường thì người ta thấy Nhân-chứng Giê-hô-va làm việc từng đôi. Nếu mỗi người họ làm việc riêng thì có đạt được nhiều kết quả hơn không? Có lẽ. Tuy vậy, tín đồ đấng Christ ngày nay nhìn nhận lợi ích khi làm việc bên cạnh một tín đồ cùng đạo. Họ được che chở phần nào khi làm chứng trong những khu vực nguy hiểm. Làm việc với người khác cũng giúp những người mới, được lợi ích từ sự khéo léo của những người công bố tin mừng có kinh nghiệm. Thật ra, cả hai có thể góp phần khích lệ lẫn nhau (Châm-ngôn 27:17).
Chắc chắn, công việc rao giảng là công việc khẩn cấp nhất đang được thi hành trong “ngày sau-rốt” này (II Ti-mô-thê 3:1). Nhân-chứng Giê-hô-va vui mừng được sự ủng hộ của toàn thể anh em trên khắp thế giới, trong đó họ “đồng lòng cộng tác cho đức tin Phúc âm” (Phi-líp 1:27, Trần Đức Huân).
[Chú thích]
a Một vài bản Kinh-thánh và bản chép tay cổ xưa bằng tiếng Hy Lạp nói rằng Chúa Giê-su sai “bảy mươi hai” môn đồ đi. Tuy nhiên, có rất nhiều bản chép tay ủng hộ cách dịch “bảy mươi”. Sự khác biệt nhỏ này không nên làm lu mờ điểm chính, đó là việc Chúa Giê-su sai một nhóm đông môn đồ đi rao giảng.