Họ làm theo ý muốn Đức Giê-hô-va
Người vĩ đại nhất khiêm nhường phục vụ người khác
CHÚA GIÊ-SU rất quí những giờ phút cuối với các sứ đồ. Không bao lâu nữa, ngài sẽ bị bắt, và đức tin ngài sẽ bị thử thách hơn bao giờ hết. Chúa Giê-su cũng biết đến ân phước lớn trước mặt. Ngài sắp được ngồi bên hữu Đức Chúa Trời và được ban cho “danh trên hết mọi danh, hầu cho nghe đến danh Đức Chúa Jêsus, mọi đầu gối trên trời, dưới đất, bên dưới đất, thảy đều quì xuống”.—Phi-líp 2:9, 10.
Tuy nhiên, dù lo âu về cái chết gần kề, đồng thời nao nức nhận lãnh phần thưởng đã được hứa cho mình, Chúa Giê-su vẫn chú tâm đến nhu cầu của các sứ đồ. Ngài “cứ yêu [họ] cho đến cuối-cùng”, như Giăng viết sau này trong sách Phúc Âm. (Giăng 13:1) Và trong những giờ trọng đại cuối cùng của cuộc sống làm người hoàn toàn, Chúa Giê-su đã dạy các sứ đồ một bài học thiết yếu.
Bài học về sự khiêm nhường
Các sứ đồ tụ họp với Chúa Giê-su ở một phòng cao tại thành Giê-ru-sa-lem để cử hành Lễ Vượt Qua. Trước đó, Chúa Giê-su nghe họ cãi nhau xem ai là người cao trọng hơn hết trong đám họ. (Ma-thi-ơ 18:1; Mác 9:33, 34) Ngài đã bàn vấn đề này với họ và cố sửa sai quan điểm của họ. (Lu-ca 9:46) Tuy nhiên, lần này, Chúa Giê-su dùng phương pháp khác để nhấn mạnh những bài học ấy. Ngài quyết định không những nói với họ về tính khiêm nhường mà còn biểu lộ cả đức tính ấy nữa.
Giăng miêu tả rằng Chúa Giê-su “đứng dậy khỏi bàn, cởi áo ra, lấy khăn vấn ngang lưng mình. Kế đó, Ngài đổ nước vào chậu, và rửa chân cho môn-đồ, lại lấy khăn mình đã vấn mà lau chân cho”.—Giăng 13:4, 5.
Vì khí hậu ấm ở vùng Trung Đông thời xưa, người ta thường mang giày hở khi đi trên đường bụi bậm. Khi tới nhà người bình dân, người ta được chủ nhà ra đón, đưa cho họ bình nước để rửa chân. Những nhà giàu thường có đầy tớ rửa chân cho khách.—Các Quan Xét 19:21; 1 Sa-mu-ên 25:40-42.
Ở phòng cao, Chúa Giê-su và các sứ đồ không là khách của ai cả. Cũng không có chủ nhà để đưa bình nước, hoặc đầy tớ để rửa chân. Khi Chúa Giê-su bắt đầu rửa chân sứ đồ thì họ lúng túng. Chính Đấng lớn hơn hết trong vòng họ lại làm việc hèn mọn nhất!
Thoạt đầu, Phi-e-rơ không chịu để Chúa Giê-su rửa chân mình. Nhưng Chúa Giê-su nói với ông: “Nếu ta không rửa cho ngươi, ngươi chẳng có phần chi với ta hết”. Khi Chúa Giê-su rửa chân xong cho tất cả các sứ đồ, ngài nói: “Các ngươi có hiểu điều ta đã làm cho các ngươi chăng? Các ngươi gọi ta bằng Thầy bằng Chúa; các ngươi nói phải, vì ta thật vậy. Vậy, nếu ta là Chúa là Thầy, mà đã rửa chân cho các ngươi, thì các ngươi cũng nên rửa chân lẫn cho nhau. Vì ta đã làm gương cho các ngươi, để các ngươi cũng làm như ta đã làm cho các ngươi”.—Giăng 13:6-15.
Chúa Giê-su không đề xướng nghi lễ rửa chân. Thay vì thế, ngài muốn giúp các sứ đồ thay đổi thái độ—mang tâm thần khiêm nhường, sẵn sàng làm những việc hèn mọn nhất để phục vụ anh em. Hiển nhiên, họ đã hiểu ý ngài. Hãy xem điều gì xảy ra nhiều năm sau khi nảy sinh vấn đề về sự cắt bì. Dù “tranh luận kịch liệt”, những người có mặt vẫn giữ trật tự và kính cẩn lắng nghe ý kiến của nhau. Hơn nữa, dường như người chủ tọa phiên họp là môn đồ Gia-cơ—chứ không phải một sứ đồ như chúng ta có thể nghĩ, vì họ cũng có mặt tại đó. Chi tiết này trong sự tường thuật trong sách Công-vụ các Sứ-đồ cho thấy rằng các sứ đồ đã tiến bộ nhiều trong việc biểu lộ tính khiêm nhường.—Công-vụ các Sứ-đồ 15:6-29, Nguyễn thế Thuấn.
Bài học cho chúng ta
Khi rửa chân môn đồ, Chúa Giê-su đã dạy một bài học rất thuyết phục về tính khiêm nhường. Quả thật, tín đồ Đấng Christ không nên nghĩ mình quá quan trọng đến nỗi người khác phải luôn phục vụ mình, và họ cũng không nên cố đạt đến những địa vị danh dự và được trọng vọng. Thay vì thế, họ nên theo gương mà Chúa Giê-su để lại, vì ngài “đến, không phải để người ta hầu việc mình, song để mình hầu việc người ta, và phó sự sống mình làm giá chuộc nhiều người”. (Ma-thi-ơ 20:28) Vâng, môn đồ của Chúa Giê-su phải sẵn sàng khiêm nhường phục vụ người khác.
Phi-e-rơ có lý khi viết: “Hãy mặc lấy sự khiêm-nhường mà hầu-việc lẫn nhau, vì ‘Đức Chúa Trời chống-trả kẻ kiêu-ngạo, nhưng ban ơn cho kẻ khiêm-nhường’ ”. (1 Phi-e-rơ 5:5, Ghi-đê-ôn) Từ Hy Lạp dịch là “mặc lấy” đến từ chữ gốc có nghĩa là “tạp dề của đầy tớ”, mặc lên trên một chiếc áo rộng. Phải chăng Phi-e-rơ muốn nhắc đến việc Chúa Giê-su lấy khăn vấn ngang lưng để rửa chân sứ đồ? Chúng ta không được rõ. Dù sao, sự khiêm nhường của Chúa Giê-su đã gây ấn tượng sâu sắc trong lòng Phi-e-rơ, và cũng cần phải tác động đến lòng của mỗi người muốn làm môn đồ của Đấng Christ.—Cô-lô-se 3:12-14.