Đường lối yêu thương chẳng hề thất bại bao giờ
“Hãy ước-ao cho được sự ban-cho lớn hơn hết. Bây giờ, tôi sẽ chỉ-dẫn cho anh em con đường tốt-lành hơn”.—1 CÔ-RINH-TÔ 12:31.
1-3. (a) Học cách biểu lộ tình yêu thương cũng giống như việc học một ngôn ngữ mới như thế nào? (b) Những yếu tố nào có thể làm cho việc học cách biểu lộ tình yêu thương trở nên khó khăn?
BẠN đã từng thử học một ngôn ngữ mới chưa? Chắc bạn thấy khó! Dĩ nhiên, một đứa bé có thể học một ngôn ngữ chỉ bằng cách tiếp xúc. Não bé hấp thụ âm thanh và ý nghĩa các từ, rồi chẳng bao lâu sau bé nói khá giỏi, có lẽ còn nói luôn miệng nữa. Người lớn thì lại khác. Chúng ta tra tự điển luôn, chỉ để nắm vững vài câu ngoại ngữ căn bản. Tuy nhiên, với thời gian, khi đã quen thuộc với ngôn ngữ mới, chúng ta bắt đầu suy nghĩ trong thứ tiếng mới và nói dễ dàng hơn.
2 Học cách biểu lộ tình yêu thương cũng giống như học một ngôn ngữ mới. Đành rằng một phần đức tính này của Đức Chúa Trời vốn sẵn có trong con người, nhưng học cách biểu lộ tình yêu thương cần có sự cố gắng đặc biệt—nhất là ngày nay người ta ít có tình cảm tự nhiên. (Sáng-thế Ký 1:27; so sánh 1 Giăng 4:8; 2 Ti-mô-thê 3:1-5). Đôi khi chính trong gia đình cũng thấy điều này. Đúng vậy, nhiều người lớn lên trong một môi trường khắc nghiệt, rất hiếm khi hay hầu như không bao giờ nghe được những lời trìu mến. (Ê-phê-sô 4:29-31; 6:4) Thế thì làm sao chúng ta có thể học cách biểu lộ tình yêu thương—dù hiếm khi mình được yêu thương?
3 Kinh Thánh có thể giúp. Nơi 1 Cô-rinh-tô 13:4-8, Phao-lô không cho chúng ta một định nghĩa máy móc của tình yêu thương, nhưng ông miêu tả sống động về hình thức yêu thương cao cả nhất, thể hiện qua phương cách hành động. Xem xét những câu này sẽ giúp chúng ta hiểu rõ bản chất của đức tính tuyệt vời này và trang bị chúng ta để biểu lộ đức tính này một cách hoàn hảo hơn. Hãy xem xét vài khía cạnh của tình yêu thương mà Phao-lô miêu tả. Chúng ta sẽ gộp chúng lại theo ba loại: hạnh kiểm nói chung của chúng ta; và rõ rệt hơn nữa, mối quan hệ của chúng ta với người khác; và cuối cùng, sự chịu đựng của chúng ta.
Tình yêu thương giúp chúng ta chế ngự tính kiêu ngạo
4. Kinh Thánh cho chúng ta biết gì về tính ghen tị?
4 Sau phần đầu bình luận về tình yêu thương, Phao-lô viết cho người Cô-rinh-tô: “Tình yêu-thương chẳng ghen-tị”. (1 Cô-rinh-tô 13:4) Một người có thể ghen tị và bất mãn khi thấy người khác được may mắn hay là đạt được cái gì đó. Ghen tị như thế rất tai hại cho thể chất, tình cảm và thiêng liêng.—Châm-ngôn 14:30; Rô-ma 13:13; Gia-cơ 3:14-16.
5. Tình yêu thương có thể giúp chúng ta chế ngự tính ghen tị như thế nào khi cảm thấy như bị bỏ quên, không được một đặc ân thần quyền nào đó?
5 Về điều này, bạn hãy tự hỏi: ‘Tôi có ghen tị không khi cảm thấy như bị bỏ quên, không được một đặc ân thần quyền nào đó?’ Nếu trả lời là có, thì bạn chớ thất vọng. Người viết Kinh Thánh là Gia-cơ nhắc nhở chúng ta rằng “khuynh hướng ghen ghét” sẵn có nơi tất cả con người bất toàn. (Gia-cơ 4:5, NW) Tình yêu thương anh em có thể giúp bạn lấy lại sự thăng bằng. Nó có thể giúp bạn vui với người vui và không xem đó là một sự xúc phạm cá nhân khi một người khác nhận được một ân phước hay là được khen.—So sánh 1 Sa-mu-ên 18:7-9.
6. Tình trạng nghiêm trọng nào đã nảy sinh trong hội thánh Cô-rinh-tô vào thế kỷ thứ nhất?
6 Phao-lô thêm rằng tình yêu thương “chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu-ngạo”. (1 Cô-rinh-tô 13:4) Nếu có một năng khiếu hoặc tài năng nào đó, chúng ta không cần phải phô trương. Hiển nhiên, đây là vấn đề của một số người đầy tham vọng đã len lỏi vào hội thánh Cô-rinh-tô xưa. Có lẽ họ có tài giải thích những chi tiết sâu xa hoặc có cách làm việc hiệu quả hơn. Việc họ khoe mình có thể là một điều gây chia rẽ hội thánh. (1 Cô-rinh-tô 3:3, 4; 2 Cô-rinh-tô 12:20) Tình trạng này nghiêm trọng đến nỗi Phao-lô sau đó phải quở trách những người Cô-rinh-tô vì “dung-chịu kẻ dại-dột”, những người mà Phao-lô đã chê bai gọi là “sứ đồ siêu đẳng” (Bản Dịch Mới).—2 Cô-rinh-tô 11:5, 19, 20.
7, 8. Hãy dùng Kinh Thánh cho thấy cách chúng ta có thể sử dụng những năng khiếu sẵn có để phát triển sự hợp nhất.
7 Ngày nay, tình trạng tương tự cũng có thể xảy ra. Thí dụ, một số người có khuynh hướng khoe khoang về những thành quả mình đạt được trong thánh chức hoặc những đặc ân trong tổ chức của Đức Chúa Trời. Dù chúng ta có một năng khiếu hay tài năng đặc biệt mà người khác trong hội thánh không có, điều đó có cho chúng ta lý do để kiêu ngạo không? Nói cho cùng, chúng ta nên dùng những năng khiếu sẵn có để phát triển sự hợp nhất—chứ không đề bạt chính mình.—Ma-thi-ơ 23:12; 1 Phi-e-rơ 5:6.
8 Phao-lô viết rằng mặc dù hội thánh có nhiều thành viên, nhưng “Đức Chúa Trời đã sắp-đặt thân người”. (1 Cô-rinh-tô 12:19-26) Chữ Hy Lạp được dịch ra là “sắp-đặt” có ý nói đến một sự pha trộn hòa hợp, như việc pha màu. Vậy không một ai trong hội thánh nên cảm thấy tự cao về tài năng mình và cố áp chế người khác. Sự kiêu ngạo và tham vọng không có chỗ đứng trong tổ chức của Đức Chúa Trời.—Châm-ngôn 16:19; 1 Cô-rinh-tô 14:12; 1 Phi-e-rơ 5:2, 3.
9. Kinh Thánh cho biết những gương cảnh cáo nào về những người chỉ tìm kiếm tư lợi?
9 Tình yêu thương “chẳng kiếm tư-lợi”. (1 Cô-rinh-tô 13:5) Một người yêu thương không điều động người khác để đạt được ý mình muốn. Kinh Thánh có những gương cảnh cáo về điều này. Để dẫn chứng: Chúng ta đọc về Đa-li-la, Giê-sa-bên và A-tha-li—những người đàn bà đã điều động người khác để đạt mục tiêu ích kỷ của họ. (Các Quan Xét 16:16; 1 Các Vua 21:25; 2 Sử-ký 22:10-12) Rồi cũng có con Vua Đa-vít là Áp-sa-lôm. Hắn lại gần những người đến Giê-ru-sa-lem xin xét xử và quỷ quyệt ám chỉ rằng triều đình không thành thật chú ý đến vấn đề của họ. Rồi hắn nói thẳng rằng triều đình cần một người có lòng nhiệt thành như hắn! (2 Sa-mu-ên 15:2-4) Dĩ nhiên, Áp-sa-lôm chỉ chú ý đến mình chứ không đến những người bị áp bức. Hành động với tư cách một vua tự tôn, hắn đã xoay lòng của nhiều người. Nhưng với thời gian, Áp-sa-lôm gặp phải sự thất bại não nề. Lúc chết, hắn còn không được một chỗ chôn cất đàng hoàng.—2 Sa-mu-ên 18:6-17.
10. Chúng ta có thể cho thấy rằng mình chú ý đến lợi ích của người khác như thế nào?
10 Đây là gương cảnh cáo cho các tín đồ Đấng Christ ngày nay. Dù nam hay nữ, chúng ta có thể có khả năng thuyết phục người khác. Có thể là dễ cho chúng ta giành được cái mình muốn, nói theo nghĩa bóng, bằng cách cố chế ngự cuộc đàm thoại hay là áp đảo những người có quan điểm khác với mình. Tuy nhiên, nếu thật sự yêu thương, chúng ta sẽ chú ý đến lợi ích của người khác. (Phi-líp 2:2-4) Chúng ta sẽ không lợi dụng người khác hoặc cổ võ ý tưởng đáng nghi ngờ bởi vì chúng ta có kinh nghiệm hoặc có địa vị trong tổ chức của Đức Chúa Trời, xem quan điểm của chúng ta đáng trọng hơn hết. Thay vì vậy chúng ta sẽ nhớ lời châm ngôn trong Kinh Thánh: “Sự kiêu-ngạo đi trước, sự bại-hoại theo sau, và tánh tự-cao đi trước sự sa-ngã”.—Châm-ngôn 16:18.
Tình yêu thương tạo mối quan hệ hòa thuận
11. (a) Chúng ta có thể biểu lộ tình yêu thương nhân từ và không trái phép qua những cách nào? (b) Chúng ta có thể cho thấy mình không vui về điều không công bình như thế nào?
11 Phao-lô cũng viết rằng tình yêu thương là “nhân-từ”, và “chẳng làm điều trái phép”. (1 Cô-rinh-tô 13:4, 5) Đúng vậy, tình yêu thương không cho phép chúng ta hành động thô lỗ, tục tĩu hoặc vô lễ. Thay vì thế, chúng ta sẽ quan tâm đến cảm giác của người khác. Thí dụ, một người yêu thương sẽ tránh không làm những điều gây khó chịu cho lương tâm người khác. (So sánh 1 Cô-rinh-tô 8:13). Tình yêu thương “chẳng vui về điều không công-bình, nhưng vui trong lẽ thật”. (1 Cô-rinh-tô 13:6) Nếu chúng ta yêu luật pháp Đức Giê-hô-va, chúng ta sẽ không làm ngơ trước sự vô luân hoặc giải trí bằng những điều Đức Chúa Trời ghét. (Thi-thiên 119:97) Tình yêu thương sẽ giúp chúng ta vui thích những điều gây dựng chứ không phải những điều phá đổ.—Rô-ma 15:2; 1 Cô-rinh-tô 10:23, 24; 14:26.
12, 13. (a) Chúng ta nên phản ứng thế nào khi người ta xúc phạm đến mình? (b) Hãy kể ra những gương trong Kinh Thánh cho thấy rằng dù nóng giận chính đáng đi nữa cũng có thể khiến chúng ta hành động thiếu khôn ngoan.
12 Phao-lô viết rằng tình yêu thương “chẳng nóng-giận” (“không hay tự ái”, Phillips). (1 Cô-rinh-tô 13:5) Đành rằng thường tình thì những người bất toàn như chúng ta hay bị xáo động hoặc dễ giận khi người khác xúc phạm đến mình, nhưng giữ lòng thù hận hoặc cứ mãi nóng giận là sai. (Thi-thiên 4:4, NW; Ê-phê-sô 4:26) Nếu không kiềm chế thì dù cơn giận có chính đáng đi nữa, nó cũng có thể khiến chúng ta hành động thiếu khôn ngoan, và Đức Giê-hô-va bắt chúng ta chịu trách nhiệm về điều đó.—Sáng-thế Ký 34:1-31; 49:5-7; Dân-số Ký 12:3; 20:10-12; Thi-thiên 106:32, 33.
13 Một số người đã để sự bất toàn của người khác ảnh hưởng đến quyết định của họ về việc dự buổi họp của đạo Đấng Christ hoặc tham gia vào công việc rao giảng. Trước kia, nhiều người trong số đó đã chiến đấu vì đức tin, có lẽ chịu đựng sự chống đối của gia đình, sự chế nhạo của bạn đồng sở, v.v... Họ đã chịu đựng những trở ngại bởi vì họ xem đó là những thử thách về sự trung kiên, và đúng như thế. Nhưng khi một tín đồ Đấng Christ cùng đạo nói hay làm điều thiếu yêu thương thì sao? Chẳng phải đó cũng là một thử thách về sự trung kiên hay sao? Đúng thế! Vì nếu mãi nóng giận, chúng ta có thể để “cho ma-quỉ nhân dịp”.—Ê-phê-sô 4:27.
14, 15. (a) “Không ghi nhớ việc dữ” có nghĩa gì? (b) Chúng ta có thể noi gương Đức Giê-hô-va trong việc tha thứ như thế nào?
14 Với lý do chính đáng, Phao-lô thêm là tình yêu thương “không ghi nhớ việc dữ”. (1 Cô-rinh-tô 13:5, Bản Dịch Mới) Ở đây ông dùng một từ trong kế toán, dường như có ý nói đến hành động ghi chép lại những sự xúc phạm trong một sổ cái để không quên. Ghi nhớ mãi trong trí lời nói hay hành động gây thương tổn như thể mình cần để nhắc lại sau này thì có phải là điều yêu thương không? Chúng ta vui biết bao khi Đức Giê-hô-va không soi mói chúng ta một cách nhẫn tâm như thế! (Thi-thiên 130:3) Đúng vậy, khi chúng ta ăn năn, Ngài xóa tội chúng ta.—Công-vụ các Sứ-đồ 3:19.
15 Chúng ta có thể noi gương Đức Giê-hô-va về phương diện này. Chúng ta không nên quá tự ái khi người khác có vẻ coi thường chúng ta. Nếu dễ bị mếch lòng, chúng ta làm mình đau nhiều hơn là người khác làm chúng ta đau. (Truyền-đạo 7:9, 22) Thay vì vậy, chúng ta cần nhớ rằng tình yêu thương “tin mọi sự”. (1 Cô-rinh-tô 13:7) Dĩ nhiên, không ai trong vòng chúng ta muốn mình dễ bị lừa, nhưng chúng ta cũng không nên nghi ngờ động lực của anh em mình quá đáng. Khi có thể, hãy nghĩ rằng anh em mình không có ý xấu.—Cô-lô-se 3:13.
Tình yêu thương giúp chúng ta chịu đựng
16. Tình yêu thương có thể giúp chúng ta nhịn nhục trong những hoàn cảnh nào?
16 Rồi Phao-lô cho chúng ta biết “tình yêu-thương hay nhịn-nhục”. (1 Cô-rinh-tô 13:4) Nó giúp chúng ta chịu đựng những tình thế khó khăn, đôi khi trong một thời gian dài. Thí dụ, nhiều tín đồ Đấng Christ sống nhiều năm trong gia đình không đồng nhất về tôn giáo. Những người khác sống độc thân, không phải vì ý muốn, nhưng vì họ chưa thể tìm được người hôn phối thích hợp “ở trong Chúa”. (1 Cô-rinh-tô 7:39, BDM; 2 Cô-rinh-tô 6:14) Rồi có người đang chống chỏi với sức khỏe suy nhược. (Ga-la-ti 4:13, 14; Phi-líp 2:25-30) Thật ra trong hệ thống bất toàn này, không ai mà khỏi phải chịu đựng một tình thế nào đó.—Ma-thi-ơ 10:22; Gia-cơ 1:12.
17. Điều gì có thể giúp chúng ta nín chịu mọi sự?
17 Phao-lô cam đoan với chúng ta rằng tình yêu thương “hay dung-thứ mọi sự,... trông-cậy mọi sự, nín-chịu mọi sự”. (1 Cô-rinh-tô 13:7) Tình yêu thương đối với Đức Giê-hô-va sẽ giúp chúng ta vì sự công bình mà chịu đựng bất cứ tình thế nào. (Ma-thi-ơ 16:24; 1 Cô-rinh-tô 10:13) Không phải chúng ta muốn tử vì đạo, nhưng trái lại, mục đích của chúng ta là sống hòa thuận, yên tịnh. (Rô-ma 12:18; 1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:11, 12) Tuy nhiên, khi có sự thử thách đức tin, chúng ta sẵn sàng chịu đựng xem đó như là cái giá phải trả cho việc làm môn đồ Đấng Christ. (Lu-ca 14:28-33) Khi chịu đựng, chúng ta cố gắng duy trì cái nhìn lạc quan, mong có được kết quả tốt nhất trong những tình thế khó khăn này.
18. Tại sao cần phải chịu đựng dù trong thời kỳ thuận tiện?
18 Không phải chỉ khi gặp hoạn nạn mới cần phải chịu đựng. Đôi khi chịu đựng chỉ có nghĩa là bền bỉ, tiếp tục đi trên con đường đã định dù gặp khó khăn hay không. Sự chịu đựng bao hàm việc duy trì một thói quen tốt về phương diện thiêng liêng. Thí dụ bạn có nhiệt thành tham gia vào công việc rao giảng phù hợp với hoàn cảnh của bạn không? Bạn có đọc và suy ngẫm Lời Đức Chúa Trời và cầu nguyện với Cha trên trời không? Bạn có đều đặn tham dự các buổi họp hội thánh và thấy được lợi ích khi trao đổi lời khích lệ với các anh em cùng đạo không? Nếu có thì hiện tại dù ở trong thời kỳ thuận tiện hay là trong lúc khó khăn, bạn cũng đang chịu đựng. Chớ bỏ cuộc, “vì nếu chúng ta không trễ-nải, thì đến kỳ, chúng ta sẽ gặt”.—Ga-la-ti 6:9.
Tình yêu thương —“Con đường tốt-lành hơn”
19. Tình yêu thương là “con đường tốt-lành hơn” như thế nào?
19 Phao-lô nhấn mạnh đến tầm quan trọng của việc biểu lộ tình yêu thương bằng cách gọi đức tính tuyệt vời này là “con đường tốt-lành hơn”. (1 Cô-rinh-tô 12:31) “Tốt-lành hơn” theo nghĩa nào? Phao-lô mới vừa liệt kê những sự ban cho của thánh linh. Những sự ban cho này phổ thông trong vòng tín đồ Đấng Christ vào thế kỷ thứ nhất. Một số có thể nói tiên tri, những người khác có quyền chữa bệnh, nhiều người được khả năng nói tiếng lạ. Quả là những sự ban cho phi thường! Nhưng Phao-lô nói với những người Cô-rinh-tô: “Dầu tôi nói được các thứ tiếng loài người và thiên-sứ, nếu không có tình yêu-thương, thì tôi chỉ như đồng kêu lên hay là chập-chỏa vang tiếng. Dầu tôi được ơn nói tiên-tri, cùng biết đủ các sự mầu-nhiệm và mọi sự hay-biết; dầu tôi có cả đức-tin đến nỗi dời núi được, nhưng không có tình yêu-thương, thì tôi chẳng ra gì”. (1 Cô-rinh-tô 13:1, 2) Đúng vậy, ngay cả những việc làm có thể có giá trị cũng trở thành “các việc chết” nếu động lực không phải là vì tình yêu thương Đức Chúa Trời và người lân cận.—Hê-bơ-rơ 6:1.
20. Nếu muốn vun trồng tình yêu thương, tại sao chúng ta cần phải cố gắng không ngừng?
20 Chúa Giê-su cho chúng ta một lý do khác tại sao chúng ta nên vun trồng đức tính yêu thương tuyệt vời này. Ngài nói: “Nếu các ngươi yêu nhau, thì ấy là tại điều đó mà thiên-hạ sẽ nhận biết các ngươi là môn-đồ ta”. (Giăng 13:35) Chữ “nếu” cho thấy rằng một tín đồ Đấng Christ có học cách biểu lộ tình yêu thương hay không là tùy mình. Xét cho cùng, một người sống ở một nước ngoài không hẳn sẽ biết được ngôn ngữ của nước đó. Vậy thì chỉ việc dự buổi họp tại Phòng Nước Trời hoặc kết hợp với các anh em tín đồ Đấng Christ không tự động giúp chúng ta biết cách biểu lộ tình yêu thương. Học “ngôn ngữ” này cần có sự cố gắng không ngừng.
21, 22. (a) Chúng ta nên phản ứng thế nào nếu không đạt được một khía cạnh nào đó của tình yêu thương mà Phao-lô bàn luận? (b) Có thể nói rằng “tình yêu thương chẳng hề thất bại bao giờ” trong khía cạnh nào?
21 Đôi khi bạn sẽ không đạt được khía cạnh nào đó của tình yêu thương mà Phao-lô đã bàn luận. Nhưng chớ chán nản. Hãy kiên nhẫn cố gắng. Hãy tiếp tục tra xem Kinh Thánh và áp dụng nguyên tắc Kinh Thánh trong cách cư xử với người khác. Chớ bao giờ quên gương của chính Đức Giê-hô-va nêu ra cho chúng ta. Phao-lô khuyên những người Ê-phê-sô: “Hãy ở với nhau cách nhân-từ, đầy-dẫy lòng thương-xót, tha-thứ nhau như Đức Chúa Trời đã tha-thứ anh em trong Đấng Christ vậy”.—Ê-phê-sô 4:32.
22 Cũng như việc học nói một ngôn ngữ mới cuối cùng sẽ trở nên dễ hơn, với thời gian bạn sẽ thấy rằng việc biểu lộ tình yêu thương cũng sẽ trở nên dễ hơn. Phao-lô cam đoan với chúng ta rằng “tình yêu thương chẳng hề thất bại bao giờ”. (1 Cô-rinh-tô 13:8, NW) Không giống như những sự ban cho kỳ diệu của thánh linh, tình yêu thương không bao giờ biến mất. Vậy hãy tiếp tục học cách biểu lộ đức tính này của Đức Chúa Trời. Như Phao-lô nói, đức tính này là “con đường tốt-lành hơn”.
Bạn có thể giải thích không?
◻ Tình yêu thương có thể giúp chúng ta chế ngự tính kiêu ngạo như thế nào?
◻ Tình yêu thương có thể giúp chúng ta phát triển sự hòa thuận trong hội thánh qua những cách nào?
◻ Tình yêu thương có thể giúp chúng ta chịu đựng như thế nào?
◻ Tình yêu thương là “con đường tốt-lành hơn” như thế nào?
[Hình nơi trang 19]
Tình yêu thương sẽ giúp chúng ta bỏ qua những lỗi lầm của các anh em đồng đức tin
[Hình nơi trang 23]
Tính chịu đựng giúp chúng ta duy trì lề thói thần quyền