CHƯƠNG 122
Lời cầu nguyện kết thúc trong căn phòng trên lầu
PHẦN THƯỞNG CỦA VIỆC TÌM HIỂU VỀ ĐỨC CHÚA TRỜI VÀ CON
SỰ HỢP NHẤT CỦA ĐỨC GIÊ-HÔ-VA, CHÚA GIÊ-SU VÀ CÁC MÔN ĐỒ
Vì yêu thương các sứ đồ sâu đậm, Chúa Giê-su đã chuẩn bị trước cho họ về việc ngài sắp ra đi. Giờ đây ngài ngước mắt lên trời và cầu nguyện với Cha: “Xin làm vinh hiển con của Cha, để con của Cha có thể làm vinh hiển Cha, vì Cha đã ban cho người quyền trên cả nhân loại, hầu cho người có thể ban sự sống vĩnh cửu cho tất cả những ai Cha đã giao cho mình”.—Giăng 17:1, 2.
Rõ ràng, Chúa Giê-su ý thức rằng việc làm vinh hiển Đức Chúa Trời là điều quan trọng nhất. Tuy nhiên, triển vọng mà Chúa Giê-su đề cập là sự sống vĩnh cửu cũng thật ấm lòng làm sao! Vì nhận được “quyền trên cả nhân loại”, Chúa Giê-su có thể áp dụng giá trị của giá chuộc để mang lại lợi ích cho mọi người. Nhưng chỉ có một số người sẽ nhận được ân phước đó. Tại sao? Vì Chúa Giê-su chỉ áp dụng giá trị của giá chuộc để mang lại lợi ích cho những ai hành động phù hợp với điều ngài nói tiếp theo: “Để có được sự sống vĩnh cửu, họ cần phải tìm hiểu về Cha, là Đức Chúa Trời thật và duy nhất, cùng đấng mà Cha đã phái đến là Chúa Giê-su Ki-tô”.—Giăng 17:3.
Một người phải tìm hiểu kỹ về cả Cha và Con, đồng thời có mối quan hệ mật thiết với hai đấng này. Người ấy phải có cùng quan điểm với hai đấng này về các vấn đề và nỗ lực bắt chước những đức tính tuyệt vời của hai đấng này trong cách đối xử với người khác. Người ấy cũng phải xem việc nhận được sự sống vĩnh cửu là điều thứ yếu so với việc đem lại sự vinh hiển cho Đức Chúa Trời. Giờ đây Chúa Giê-su quay lại đề tài này:
“Con đã tôn vinh Cha trên đất và hoàn tất công việc Cha giao cho con làm. Vậy bây giờ, Cha ơi, xin ban cho con sự vinh hiển bên cạnh Cha, là sự vinh hiển mà con đã có bên cạnh Cha trước khi có thế gian” (Giăng 17:4, 5). Đúng vậy, Chúa Giê-su cầu xin Cha ban lại cho ngài sự vinh hiển trên trời bằng cách làm ngài sống lại.
Tuy nhiên, Chúa Giê-su không quên những điều ngài đã thực hiện được trong thánh chức. Ngài cầu nguyện: “Con đã tỏ danh Cha cho những người mà Cha giao cho con trong thế gian. Họ là của Cha, Cha đã giao cho con và họ vâng giữ lời Cha” (Giăng 17:6). Chúa Giê-su không chỉ dùng danh Đức Chúa Trời là Giê-hô-va trong thánh chức, nhưng ngài còn giúp các sứ đồ biết về Đức Giê-hô-va, các đức tính của Cha và cách Cha đối xử với con người.
Các sứ đồ đã biết về Đức Giê-hô-va, vai trò của Con và những điều Chúa Giê-su dạy. Chúa Giê-su khiêm nhường nói: “Con đã truyền cho họ những lời Cha truyền cho con và họ đã tiếp nhận. Họ cũng biết chắc con đến với tư cách là người đại diện cho Cha và tin rằng Cha đã phái con đến”.—Giăng 17:8.
Rồi Chúa Giê-su cho thấy các môn đồ khác biệt với thế gian xa cách Đức Chúa Trời, ngài nói: “Con cầu xin cho họ. Con không cầu xin cho thế gian, nhưng cho những người mà Cha đã giao cho con, vì họ là của Cha... Lạy Cha thánh, xin gìn giữ họ vì cớ danh Cha, là danh mà Cha đã ban cho con, để họ trở nên một như chúng ta là một... Con đã che chở họ và không một ai bị lạc mất, ngoại trừ đứa con của sự hủy diệt”, là Giu-đa Ích-ca-ri-ốt, kẻ đang tìm cách phản bội Chúa Giê-su.—Giăng 17:9-12.
Chúa Giê-su cầu nguyện tiếp: “Thế gian ghét họ... Con không cầu xin Cha đem họ ra khỏi thế gian, nhưng xin Cha gìn giữ họ vì cớ Kẻ Ác. Họ không thuộc về thế gian, như con không thuộc về thế gian” (Giăng 17:14-16). Các sứ đồ và những môn đồ khác vẫn sống trong thế gian, hay xã hội loài người nằm dưới sự cai trị của Sa-tan, nhưng họ phải tách biệt khỏi thế gian cũng như những sự gian ác của nó. Bằng cách nào?
Họ phải giữ mình thánh khiết, tức biệt riêng ra để phụng sự Đức Chúa Trời, bằng cách làm theo chân lý được ghi lại trong phần Kinh Thánh tiếng Hê-bơ-rơ và những sự dạy dỗ của Chúa Giê-su. Chúa Giê-su cầu nguyện: “Xin Cha dùng chân lý khiến họ nên thánh, lời Cha là chân lý” (Giăng 17:17). Về sau, một số sứ đồ sẽ được soi dẫn để viết những sách sau này trở thành một phần của “chân lý”, là điều có thể giúp một người nên thánh.
Nhưng với thời gian, sẽ có thêm những người khác chấp nhận “chân lý”. Thế nên Chúa Giê-su “không chỉ cầu xin cho [những người có mặt ở đó], mà cho cả những người đặt đức tin nơi [ngài] qua lời của họ”. Chúa Giê-su cầu xin điều gì cho họ? Đó là “tất cả họ đều trở nên một, như Cha hợp nhất với con và con hợp nhất với Cha, và để họ cũng hợp nhất với chúng ta” (Giăng 17:20, 21). Chúa Giê-su và Cha không phải là một theo nghĩa đen. Nhưng họ là một theo nghĩa họ luôn đồng ý với nhau trong mọi việc. Chúa Giê-su cầu xin cho các môn đồ cũng có được sự hợp nhất như thế.
Vừa lúc trước, Chúa Giê-su đã cho Phi-e-rơ và những sứ đồ khác biết là ngài sắp đi chuẩn bị cho họ một chỗ trên trời (Giăng 14:2, 3). Giờ đây Chúa Giê-su nhắc lại điều này trong lời cầu nguyện: “Cha ơi, con muốn rằng con ở đâu thì những người Cha giao cho con cũng ở đó, để họ thấy sự vinh hiển mà Cha đã ban cho con, vì Cha yêu thương con từ trước khi thành lập thế gian” (Giăng 17:24). Ngài khẳng định rằng từ trước đó rất lâu, ngay cả trước khi A-đam và Ê-va sinh con cái, Đức Chúa Trời đã yêu thương Con một của ngài là đấng sau này trở thành Chúa Giê-su Ki-tô.
Kết thúc lời cầu nguyện, Chúa Giê-su một lần nữa nhấn mạnh danh Cha và tình yêu thương của Đức Chúa Trời dành cho các sứ đồ và những người sẽ chấp nhận “chân lý”. Ngài nói: “Con đã cho họ biết danh Cha và sẽ tiếp tục làm thế, để tình yêu thương của Cha đối với con sẽ ở trong họ và con hợp nhất với họ”.—Giăng 17:26.