“Tìm sự hòa bình mà đuổi theo”
“Đáng tôn trọng Đức Giê-hô-va thay! Ngài vui trong sự bình an của tôi tớ Ngài” (THI-THIÊN 35:27, NW).
1. Ngày nay chúng ta hưởng được sự bình an nào?
THẬT LÀ vui mừng biết bao có sự bình an trong thế gian đầy chia rẽ nầy! Thật vui sướng được thờ phượng Đức Giê-hô-va, “Đức Chúa Trời bình-an”, và được hưởng ân phước qua “giao-ước hòa-bình”! Giữa áp lực trong đời sống, thật là vui vẻ biết được “sự bình-an của Đức Chúa Trời vượt quá mọi sự hiểu-biết” và có được “dây hòa-bình” kết hiệp dân tộc của Đức Chúa Trời lại dù cho họ thuộc bất cứ quốc gia, ngôn ngữ, chủng tộc hay là địa vị xã hội nào! (I Tê-sa-lô-ni-ca 5:23; Ê-xê-chi-ên 37:26; Phi-líp 4:7; Ê-phê-sô 4:3).
2, 3. a) Trong khi dân tộc Đức Chúa Trời nói chung sẽ nhịn nhục, điều gì có thể xảy ra cho những cá nhân tín đồ đấng Christ? b) Kinh-thánh khuyến giục chúng ta làm gì?
2 Với tư cách là Nhân-chứng Giê-hô-va, chúng ta quí trọng sự bình an nầy. Tuy nhiên, chúng ta không thể xem nó là đương nhiên mà có được. Sự bình an không tự nhiên mà giữ được chỉ bởi vì chúng ta kết hợp với một hội-thánh tín đồ đấng Christ hay vì chúng ta thuộc một gia đình tín đồ đấng Christ. Trong khi lớp người xức dầu còn sót lại và đồng bạn của họ trong số “các chiên khác” cùng hợp lại thành một bầy, nhịn nhục cho tới cuối cùng, những cá nhân trong số đó có thể đánh mất sự bình an của họ và bị sa ngã (Giăng 10:16; Ma-thi-ơ 24:13; Rô-ma 11:22; I Cô-rinh-tô 10:12).
3 Sứ đồ Phao-lô cảnh cáo những tín đồ xức dầu trong thời ông: “Hỡi anh em, hãy giữ lấy, kẻo ai trong anh em có lòng dữ và chẳng tin mà trái bỏ Đức Chúa Trời hằng sống chăng” (Hê-bơ-rơ 3:12). Lời cảnh cáo nầy cũng áp dụng cho “đám đông”. Kinh-thánh thúc giục các tín đồ đấng Christ: “[Hãy] tìm sự hòa-bình mà đuổi theo. Vì mắt của Chúa đoái trông người công-bình, tai Ngài lắng nghe lời cầu-nguyện người; nhưng mặt Chúa sấp lại nghịch với kẻ làm ác” (I Phi-e-rơ 3:10-12; Thi-thiên 34:14, 15).
“Chăm về xác thịt”
4. Điều gì có thể làm rối loạn sự hòa bình của chúng ta với Đức Chúa Trời?
4 Điều gì có thể làm gián đoạn việc theo đuổi sự hòa bình? Phao-lô nói đến một điều: “Chăm về xác-thịt sanh ra sự chết, còn chăm về [thánh linh] sanh ra sự sống và bình-an; vì sự chăm về xác-thịt nghịch với Đức Chúa Trời” (Rô-ma 8:6, 7). Qua chữ “xác-thịt”, Phao-lô muốn nói đến tình trạng sút kém với tư cách là nhân loại bất toàn thừa hưởng khuynh hướng tội lỗi. Làm theo các khuynh hướng xấu của xác thịt tội lỗi sẽ hủy hoại sự bình an của chúng ta. Nếu một tín đồ đấng Christ phạm tội vô luân, nói dối, ăn cắp, dùng ma túy hay là phạm luật pháp nào khác của Đức Chúa Trời mà không chịu ăn năn, thì người đó làm rối loạn sự hòa thuận với Đức Giê-hô-va mà trước đó mình đã hưởng (Châm-ngôn 15:8, 29; I Cô-rinh-tô 6:9, 10; Khải-huyền 21:8). Hơn nữa, nếu người đó để vật chất trở thành quan trọng hơn những điều thiêng liêng, sự hòa thuận của người đó với Đức Chúa Trời bị đe dọa trầm trọng (Ma-thi-ơ 6:24; I Giăng 2:15-17).
5. Tìm sự hòa bình mà đuổi theo bao hàm điều gì?
5 Mặt khác, Phao-lô nói: “Còn chăm về [thánh linh] sanh ra sự sống và bình-an”. Bình an là một trái của thánh linh, và nếu chúng ta luyện tập lòng của chúng ta để quí trọng những điều thiêng liêng, cầu nguyện xin thánh linh của Đức Chúa Trời giúp đỡ cho chúng ta trong vấn đề nầy thì chúng ta sẽ tránh “sự chăm về xác-thịt” (Ga-la-ti 5:22-24). Theo I Phi-e-rơ 3:10-12, sự bình an có liên hệ đến sự công bình (Rô-ma 5:1). Phi-e-rơ nói rằng tìm sự hòa bình mà đuổi theo bao hàm việc “lánh điều dữ, làm điều lành”. Thánh linh của Đức Chúa Trời có thể giúp chúng ta “tìm điều công-bình” và như thế giữ được sự hòa bình với Đức Chúa Trời (I Ti-mô-thê 6:11, 12).
6. Một trong những trách nhiệm của trưởng lão là gì liên quan đến sự bình an của hội-thánh?
6 Theo đuổi hòa bình là mối quan tâm chính của các trưởng lão trong hội-thánh. Thí dụ, nếu có ai cố đưa những thực hành ô uế vào hội-thánh, các trưởng lão có trách nhiệm quở trách kẻ phạm tội để che chở hội-thánh. Nếu người đó nhận sự sửa phạt thì sẽ có lại được sự bình an (Hê-bơ-rơ 12:11). Nếu không, người đó có thể bị đuổi ra khỏi hội-thánh để bảo toàn sự liên lạc bình an của hội-thánh với Đức Giê-hô-va (I Cô-rinh-tô 5:1-5).
Hòa thuận với các anh em chúng ta
7. “Chăm về xác-thịt” biểu lộ những tính xấu nào mà Phao-lô cảnh cáo những người ở Cô-rinh-tô?
7 “Chăm về xác-thịt” có thể hủy hoại không những sự hòa thuận của chúng ta với Đức Chúa Trời nhưng cũng hủy hoại sự liên lạc tốt của chúng ta với các tín đồ khác. Phao-lô viết cho những người ở thành Cô-rinh-tô: “Thật, bởi trong anh em có sự ghen-ghét và tranh-cạnh, anh em há chẳng phải là tánh xác-thịt, ăn-ở như người thế-gian sao?” (I Cô-rinh-tô 3:3). Sự ghen ghét và tranh cạnh là trái ngược với sự hòa thuận.
8. a) Điều gì xảy ra cho người gây sự ghen ghét và tranh cạnh trong hội-thánh? b) Sự hòa thuận của chúng ta với Đức Chúa Trời tùy thuộc nơi điều gì?
8 Làm rối loạn sự hòa thuận trong hội-thánh bằng cách gây sự ghen ghét và tranh cạnh là tội nghiêm trọng. Nói về đức tính có liên hệ đến bình an là trái của thánh linh, sứ đồ Giăng cảnh cáo: “Ví có ai nói rằng: Ta yêu Đức Chúa Trời mà lại ghét anh em mình, thì là kẻ nói dối; vì kẻ nào chẳng yêu anh em mình thấy, thì không thể yêu Đức Chúa Trời mình chẳng thấy được” (I Giăng 4:20). Tương tợ như thế, nếu một cá nhân gây sự ghen ghét và tranh cạnh trong vòng anh em thì người đó có thể nào hòa thuận với Đức Chúa Trời không? Chắc chắn không! Chúng ta được khuyên: “Hãy mừng-rỡ; khá theo đến sự trọn-lành; hãy yên-ủi mình, hiệp một tâm-tình, ở cho hòa-thuận, thì Đức Chúa Trời [của] sự yêu-thương và sự bình-an sẽ ở cùng anh em” (II Cô-rinh-tô 13:11). Đúng vậy, nếu chúng ta tiếp tục sống hòa thuận với nhau, lúc đó Đức Chúa Trời của sự yêu thương và sự bình an sẽ ở cùng chúng ta.
9. Làm thế nào chúng ta biết các tín đồ đấng Christ đôi khi có những chuyện xích mích và những bất đồng ý kiến?
9 Điều nầy không có nghĩa là giữa các tín đồ đấng Christ sẽ không bao giờ có những chuyện xích mích. Vài tuần sau lễ Ngũ tuần, các tín đồ trong hội-thánh mới thành lập có sự bất đồng ý kiến về việc phân phát lương thực hằng ngày (Công-vụ các Sứ-đồ 6:1). Một lần khác Phao-lô và Ba-na-ba có sự bất đồng ý kiến đưa đến sự “cãi-lẫy nhau dữ-dội” (Công-vụ các Sứ-đồ 15:39). Và Phao-lô đã phải khuyên bảo Ê-yô-đi và Sin-ty-cơ, chắc chắn là hai chị tốt và sốt sắng, để “hiệp một ý trong Chúa” (Phi-líp 4:2). Vậy chẳng lạ gì khi Giê-su ban những lời khuyên chi tiết chỉ cách giải quyết những điều làm rối loạn sự hòa thuận của các tín đồ đấng Christ và nhấn mạnh đến sự khẩn cấp giải quyết những vấn đề đó cho nhanh chóng! (Ma-thi-ơ 5:23-25; 18:15-17). Ngài đã chẳng ban lời khuyên nầy mà làm gì nếu ngài không thấy trước sẽ có những sự khó khăn xảy ra giữa các môn đồ ngài.
10. Có những tình thế nào đôi khi xuất hiện trong hội-thánh và tất cả những người liên hệ có trách nhiệm làm gì?
10 Thế thì ngày nay rất có thể có một tín đồ nào đó cảm thấy bị lời nói vô ý tứ hay cử chỉ bất nhã của một anh em làm mếch lòng. Hoặc tính nết của một người có thể làm người khác rất khó chịu. Nhân cách có thể xung khắc. Một người nào đó có thể không đồng ý với sự quyết định của các trưởng lão. Chính trong hội đồng trưởng lão, một trưởng lão có thể rất cứng rắn và cố bắt các trưởng lão khác phải nghe mình. Bất chấp các sự kiện như thế có xảy ra đi nữa, chúng ta vẫn phải tìm sự hòa bình và đuổi theo. Điều cam go là làm sao giải quyết những vấn đề nầy theo đường lối của tín đồ đấng Christ để gìn giữ được sợi “dây hòa-bình” (Ê-phê-sô 4:3).
11. Đức Giê-hô-va đã cung cấp những điều gì để giúp chúng ta theo đuổi sự hòa thuận với nhau?
11 Kinh-thánh nói: “Đáng tôn trọng Đức Giê-hô-va thay! Ngài vui trong sự hòa bình của tôi tớ Ngài” (Thi-thiên 35:27, NW). Phải, Đức Giê-hô-va muốn chúng ta được hòa thuận. Vì thế, Ngài đã cung cấp hai điều nổi bật để giúp chúng ta giữ gìn sự hòa thuận giữa chúng ta với nhau và với Ngài. Một điều là thánh linh—và sự bình an là một trái của thánh linh—cùng với những đức tính liên hệ đến sự bình an, chẳng hạn như sự nhịn nhục, nhân từ, mềm mại và tiết độ (Ga-la-ti 5:22, 23). Điều khác là sự khôn ngoan đến từ Đức Chúa Trời: “Sự khôn ngoan từ trên mà xuống thì trước hết là thanh-sạch, sau lại hòa-thuận, tiết-độ, nhu-mì, đầy-dẫy lòng thương-xót và bông-trái lành” (Gia-cơ 3:17, 18).
12. Chúng ta nên làm gì nếu chúng ta có sự bất hòa với các anh em của chúng ta?
12 Vì thế, khi chúng ta có sự bất hòa với người khác, chúng ta nên cầu nguyện để được sự khôn ngoan từ trên cao để chỉ cho chúng ta biết phải làm gì, và chúng ta nên hỏi xin thánh linh giúp chúng ta được vững mạnh để làm điều đúng (Lu-ca 11:13; Gia-cơ 1:5; I Giăng 3:22). Phù hợp với lời cầu nguyện, chúng ta có thể xem xét nguồn của sự khôn ngoan là Kinh-thánh để được hướng dẫn, đồng thời kiểm lại những sách báo về Kinh-thánh để biết cách áp dụng những lời khuyên của Kinh-thánh (II Ti-mô-thê 3:16). Chúng ta có thể cũng muốn nghe lời khuyên của các trưởng lão trong hội-thánh. Bước cuối cùng là làm theo sự hướng dẫn nhận được. Ê-sai 54:13 nói: “Hết thảy con-cái ngươi sẽ được Đức Giê-hô-va dạy-dỗ, và sự bình-an của con-cái ngươi sẽ lớn”. Lời nầy ngụ ý nói sự bình an của chúng ta tùy thuộc vào việc chúng ta thực hành theo những gì Đức Giê-hô-va dạy dỗ chúng ta.
“Phước cho những kẻ làm cho người hòa-thuận”
13, 14. a) Chữ “làm cho hòa-thuận” của Giê-su ám chỉ đến điều gì? b) Chúng ta có thể trở nên người giảng hòa thế nào?
13 Trong Bài Giảng trên Núi, Giê-su đã nói: “Phước cho những kẻ làm cho người hòa-thuận, vì sẽ được gọi là con Đức Chúa Trời” (Ma-thi-ơ 5:9). Ở đây chữ “hòa-thuận” không phải chỉ một người sẵn có bản tính trầm tĩnh. Chữ Hy-lạp nguyên thủy của chữ nầy có nghĩa là “người giảng hòa”. Người giảng hòa có tài làm cho hòa thuận lại khi có chuyện xích mích xảy ra. Tuy nhiên, điều quan trọng hơn nữa là người giảng hòa cố tránh làm xáo trộn sự hòa thuận lúc đầu. ‘Sự bình-an [ngự] trị trong lòng người ấy’ (Cô-lô-se 3:15). Nếu tôi tớ của Đức Chúa Trời cố gắng làm những người giảng hòa thì các vấn đề trong vòng họ sẽ được giữ ở mức tối thiểu.
14 Trở thành người giảng hòa có liên hệ đến việc nhận biết sự yếu đuối riêng của chúng ta. Thí dụ, một tín đồ đấng Christ có thể có tính tình nóng nảy hay là dễ giận và dễ bị chạm tự ái. Khi bị áp lực, cảm xúc của người đó có thể khiến người quên đi các nguyên tắc của Kinh-thánh. Điều nầy tất không tránh được giữa loài người bất toàn (Rô-ma 7:21-23). Tuy nhiên, hận thù, tranh cạnh và sự giận dữ đều bị liệt vào trong các việc làm của xác thịt (Ga-la-ti 5:19-21). Nếu chúng ta thấy chính mình có khuynh hướng đó—hay là người khác nói cho chúng ta biết—chúng ta nên hết sức cầu nguyện và tiếp tục để thánh linh Đức Giê-hô-va làm phát sinh tính tự chủ và mềm mại trong chúng ta. Thật vậy, mỗi người nên gắng sức vun trồng những đức tính đó vì là một phần trong nhân cách mới của mình (Ê-phê-sô 4:23, 24; Cô-lô-se 3:10, 15).
15. Sự khôn ngoan từ trên xuống trái ngược thế nào với sự cứng đầu phi lý?
15 Đôi khi sự hòa bình trong hội-thánh hay trong hội đồng trưởng lão bị rối loạn vì một người nào đó cứng đầu, lúc nào cũng muốn ép người khác theo đường lối mình. Thật ra, trong việc giữ luật pháp của Đức Chúa Trời, một tín đồ đấng Christ nên cứng rắn, ngay cả không nên uyển chuyển. Nếu chúng ta cảm thấy rằng mình có ý kiến hay mà có lợi cho người khác thì không có gì là sai khi chúng ta nói thẳng ra miễn là chúng ta giải thích rõ các lý do của chúng ta. Nhưng chúng ta không muốn giống những người ở thế gian tỏ ra “khó hòa-thuận” (II Ti-mô-thê 3:1-4). Sự khôn ngoan từ trên cao thì hòa thuận, hợp lý. Những ai quen có hành động cứng đầu phi lý nên nghe theo lời khuyên của Phao-lô ban cho người ở Phi-líp là “chớ làm chi vì lòng...hư-vinh [ích kỷ]” (Phi-líp 2:3).
16. Lời khuyên của Phao-lô trong sách Phi-líp giúp chúng ta thế nào để vượt qua sự ích kỷ?
16 Cũng trong lá thư đó, Phao-lô khuyên chúng ta nên “khiêm-nhường”, thành thật “coi người khác như tôn-trọng hơn mình”. Đây là những tính trái ngược với tính ích kỷ. Người tín đồ thành thục không nghĩ trước tiên đến việc buộc người khác nghe ý kiến riêng của mình, giữ thể diện hay là che chở địa vị và quyền hành của riêng mình. Làm thế sẽ là trái ngược với lời khuyên của Phao-lô “chớ chăm về lợi riêng mình, nhưng phải chăm về lợi kẻ khác nữa” (Phi-líp 2:4; I Phi-e-rơ 5:2, 3, 6).
Lời hòa thuận
17. Cách dùng miệng lưỡi sai lầm nào có thể phá rối sự hòa bình trong hội-thánh?
17 Người theo đuổi sự hòa bình đặc biệt cẩn thận với cách dùng miệng lưỡi của mình. Gia-cơ cảnh cáo: “Cũng vậy, cái lưỡi là một quan-thể nhỏ mà khoe được những việc lớn. Thử xem cái rừng lớn chừng nào mà một chút lửa có thể đốt cháy lên!” (Gia-cơ 3:5). Sự thày lay vô ích, sự chỉ trích sau lưng người khác, lời đanh đá gắt gỏng, lằm bằm và than phiền, cũng như lời nịnh bợ không chân thật để được lợi riêng—tất cả các điều đó là việc làm của xác thịt, làm rối loạn sự hòa bình của dân sự Đức Chúa Trời (I Cô-rinh-tô 10:10; II Cô-rinh-tô 12:20; I Ti-mô-thê 5:13; Giu-đe 16).
18. a) Trong trường hợp có sự dùng miệng lưỡi thiếu thận trọng, mỗi người liên hệ nên theo đường lối đúng nào? b) Khi cơn giận làm cho một người thốt lên lời gây sự đau lòng, người tín đồ thành thục phản ứng thế nào?
18 Thật vậy, Gia-cơ nói: “Cái lưỡi, không ai trị-phục được nó” (Gia-cơ 3:8). Ngay cả các tín đồ thành thục đôi khi cũng nói những điều mà sau đó họ thành thật hối tiếc. Tất cả chúng ta hy vọng những người khác sẽ tha thứ cho chúng ta về những lỗi lầm cũng như chúng ta tha thứ cho họ (Ma-thi-ơ 6:12). Đôi khi, cơn giận dữ có thể làm phát ra những lời gây sự đau lòng. Rồi người giảng hòa sẽ nhớ rằng: “Lời đáp êm-nhẹ làm nguôi cơn giận; còn lời xẳng-xớm trêu thạnh-nộ thêm” (Châm-ngôn 15:1). Thường thì người sẽ phải hít thở cho sâu và từ khước trả đũa lại những lời giận dữ bằng lời giận dữ. Sau đó, khi cơn giận đã nguội rồi, người giảng hòa rộng lượng biết cách để bỏ qua những lời đã thốt lên trong lúc nóng nảy. Một tín đồ khiêm nhường sẽ biết làm sao để xin lỗi và cố gắng xoa dịu bất cứ vết thương nào mình đã gây ra. Thành thật nói câu “Tôi xin lỗi” là một dấu hiệu chứng tỏ người đó có sức mạnh nội tâm.
19. Chúng ta học được gì nơi Phao-lô và Giê-su về cách ban lời khuyên bảo?
19 Cái lưỡi có thể phải dùng để khuyên bảo người khác. Phao-lô đã công khai bẻ trách Phi-e-rơ khi Phi-e-rơ hành động không đúng ở An-ti-ốt. Giê-su cũng nói lời khuyên mạnh mẽ trong thông điệp của ngài gởi cho bảy hội-thánh (Ga-la-ti 2:11-14; Khải-huyền đoạn 2 và 3). Nếu chúng ta học những gương nầy, chúng ta sẽ biết rằng lời khuyên không nên quá ôn hòa mà làm mất đi điểm muốn nói. Tuy nhiên, Giê-su và Phao-lô đã không tỏ ra cay nghiệt hay độc ác. Họ không dùng lời khuyên của họ để trút giận. Họ thành thật cố gắng giúp anh em của họ. Nếu người nói lời khuyên bảo cảm thấy mình không hoàn toàn tự chủ được miệng lưỡi, thì nên ngừng lại một chút để nguôi ngoai cơn giận trước khi nói điều gì. Bằng chẳng vậy, anh có thể nói lời cay đắng, và gây vấn đề trầm trọng hơn là vấn đề mình đang cố gắng giải quyết (Châm-ngôn 12:18).
20. Chúng ta nên chú tâm đến điều gì khi nói với các anh em hay là nói về họ?
20 Như đã nói rồi, bình an và yêu thương là hai trái của thánh linh có liên hệ chặt chẽ với nhau. Nếu những gì chúng ta nói với anh em chúng ta—hay là nói về họ—luôn luôn phản ảnh tình yêu thương của chúng ta đối với họ thì điều đó sẽ góp phần làm cho hội-thánh có sự bình an (Giăng 15:12, 13). Lời nói của chúng ta phải “có ân-hậu theo luôn và nêm thêm muối” (Cô-lô-se 4:6). Lời nói phải cho dễ nghe, động đến lòng. Giê-su đã khuyên: “Các ngươi phải có muối trong lòng mình, lại phải hòa-thuận cùng nhau” (Mác 9:51).
“Phải làm hết sức mình”
21. Điều gì được thấy rõ về dân tộc của Đức Chúa Trời tại các buổi họp hằng tuần và trong các hội nghị nhỏ và lớn?
21 Người viết Thi-thiên nói: “Kìa, anh em ăn-ở hòa-thuận nhau thật tốt-đẹp thay!” (Thi-thiên 133:1). Thật vậy, chúng ta vui mừng kết hợp với các anh em của chúng ta, nhất là tại các buổi nhóm họp hằng tuần và trong các hội nghị nhỏ và lớn. Trong những dịp như thế, ngay những người ngoài cũng thấy rõ sự hòa thuận của chúng ta.
22, 23. a) Các nước sắp nghĩ rằng họ sẽ đạt được nền hòa bình giả tạo nào, nhưng cái gì sẽ đến? b) Giao ước hòa bình của Đức Chúa Trời sẽ đưa đến nền hòa bình thật nào?
22 Sắp tới đây các nước sẽ nghĩ rằng họ đạt được hòa bình mà không cần tới Đức Giê-hô-va. Nhưng đang lúc họ nói: “Bình-hòa và an-ổn!” thì tai họa thình lình vụt đến trên tất cả những ai không có sự hòa bình với Đức Chúa Trời (I Tê-sa-lô-ni-ca 5:3). Sau đó, Chúa Bình an sẽ tiến hành việc chữa lành cho nhân loại khỏi các hậu quả tai hại do việc loài người đánh mất sự hòa thuận ban đầu với Đức Chúa Trời (Ê-sai 9:5, 6; Khải-huyền 22:1, 2). Kế đến, giao ước hòa bình của Đức Chúa Trời sẽ đem lại sự thanh bình trên khắp thế giới. Cả đến các loài thú đồng cũng sẽ không còn hung dữ nữa (Thi-thiên 37:10, 11; 72:3-7; Ê-sai 11:1-9; Khải-huyền 21:3, 4).
23 Thời kỳ đó sẽ rực rỡ biết bao! Bạn có trông mong đến ngày đó không? Nếu có, “hãy cầu sự bình-an với mọi người”. Ngay bây giờ hãy tìm sự hòa bình với các anh em và nhất là với Đức Giê-hô-va. Đúng vậy, “vì anh em trông-đợi những sự đó, thì phải làm hết sức mình, hầu cho Chúa thấy anh em ở bình-an, không dấu-vít, chẳng chỗ trách được” (Hê-bơ-rơ 12:14; II Phi-e-rơ 3:14).
Bạn có nhớ không?
◻ Điều gì có thể làm tan rã sự hòa bình của chúng ta với Đức Giê-hô-va?
◻ Các loại hiểu lầm nào có thể cần được giải quyết trong hội-thánh?
◻ Đức Giê-hô-va đã ban cho sự cung cấp nào để giúp chúng ta tìm sự hòa bình và đeo đuổi nó?
◻ Thái độ nào về xác thịt có thể làm xáo trộn sự hòa bình trong hội-thánh và chúng ta có thể làm gì để chống lại?
[Hình nơi trang 15]
Bình an dư dật ngự trị giữa những người được Đức Giê-hô-va dạy dỗ
[Hình nơi trang 17]
Anh em phụng sự trong sự hợp nhất thật thú vị biết bao!