Lễ Giáng sinh—Phải chăng đó là cách đón mừng Giê-su?
ĐẤNG Cứu-thế ra đời, tức đấng Mê-si hằng trông đợi từ lâu, quả thật là một việc đáng vui mừng. Một thiên sứ đã báo cho những người chăn chiên trong miền gần Bết-lê-hem: “Vì nầy, ta báo cho các ngươi một tin-lành, sẽ là một sự vui-mừng lớn cho muôn dân; ấy là hôm nay tại thành Đa-vít đã sanh cho các ngươi một Đấng Cứu-thế, là Christ, là Chúa”. Muôn vàn thiên sứ cũng cất tiếng ngợi khen Đức Chúa Trời: “Sáng danh Chúa trên các từng trời rất cao, bình-an dưới đất, ân-trạch cho loài người!” (Lu-ca 2:10-14). Một số người có thể kết luận rằng tín đồ đấng Christ nên bắt chước các thiên sứ và biểu lộ sự vui mừng về việc đấng Christ đã giáng thế hồi đó.
Đây không phải là lần đầu tiên Kinh-thánh đã ghi chép về việc các thiên sứ tỏ sự vui mừng và ca hát ngợi khen. Thời xưa, khi Đức Chúa Trời đặt nền móng cho trái đất, “các sao mai đồng hát hòa nhau, và các con trai Đức Chúa Trời cất tiếng reo mừng” (Gióp 38:4-7). Kinh-thánh không cho biết chính xác khi nào việc đó đã xảy ra (Sáng-thế Ký 1:1, 14-18). Tuy nhiên, dù việc đó là dịp đáng vui mừng đến đâu đi nữa, tín đồ đấng Christ không lý luận rằng bởi vì các thiên sứ đã hoan nghênh reo mừng thì nay họ cũng phải cử hành mỗi năm lễ kỷ niệm sự sáng tạo trái đất và có lẽ chọn làm theo một lệ lộc của tà đạo để tưởng nhớ đến việc đó.
Vậy mà đó chính là điều mà những người cử hành Lễ Giáng sinh đang làm đối với việc Giê-su Christ ra đời. Đa số các cuốn “Bách khoa Tự điển” đáng tin cậy đều xác nhận là không ai biết ngày tháng Giê-su đã sanh ra. Kinh-thánh không nói gì về ngày tháng đó cả.
“Nếu kèn trổi tiếng lộn-xộn”
“Đức Chúa Trời chẳng phải là Chúa của sự lộn xộn, nhưng là Chúa của sự trật tự” (NW). Sứ đồ Phao-lô đã viết như trên để sửa trị tình trạng thiếu trật tự tại hội thánh ở thành Cô-rinh-tô khi xưa. Trong cùng văn mạch đó, ông đặt câu hỏi: “Lại nếu kèn trổi tiếng lộn-xộn, thì ai sửa-soạn mà ra trận?” (I Cô-rinh-tô 14:8, 33). Thử nghĩ xem, nếu một Đức Chúa Trời của sự trật tự muốn cho tín đồ đấng Christ cử hành lễ kỷ niệm ngày Con Ngài sanh ra trên đất, lẽ nào Ngài lại để cho những con người bất toàn tùy ý lựa chọn một ngày nào đó trong các lễ lộc của tà đạo và làm theo những thực hành không tin kính sao?
Ta chỉ cần xem xét vài thí dụ trong Kinh-thánh là đủ làm sáng tỏ rằng Giê-hô-va Đức Chúa Trời không cư xử với dân sự của Ngài cách như thế. Khi Ngài đòi hỏi người Y-sơ-ra-ên giữ các lễ hàng năm trong Luật pháp Môi-se, Ngài chỉ định cho họ những ngày tháng rõ rệt và bảo họ phải cử hành các lễ đó như thế nào (Xuất Ê-díp-tô Ký 23:14-17; Lê-vi Ký 23:34-43). Giê-su Christ, mặc dầu không bao giờ bảo các môn đồ phải cử hành lễ kỷ niệm ngày sanh của ngài, đã ra lệnh cho họ phải kỷ niệm một ngày rõ rệt. Ngày 14 tháng Nisan, năm 33 công nguyên, “trong đêm Ngài bị nộp”, Chúa Giê-su đã thiết lập Bữa Tiệc thánh của Chúa, dùng bánh không men và rượu. Ngài ra lệnh: “Hãy làm điều này để nhớ ta” (I Cô-rinh-tô 11:23, 24). Như vậy “tiếng kèn trổi” thật rõ ràng và không thể nhầm lẫn được cho biết phải cử hành Bữa Tiệc thánh của Chúa khi nào và như thế nào. Nhưng còn về Lễ Giáng sinh thì sao? Không đâu trong Kinh-thánh có một lệnh nào nói phải kỷ niệm ngày sanh của đấng Christ, và cũng chẳng cho chúng ta biết khi nào hay như thế nào cả.
“Hầu được nhiều người hơn”
Một tu sĩ tại Nhà thờ Si-ôn ở Đông kinh đã nói: “Dĩ nhiên tôi biết Lễ Giáng sinh bắt nguồn từ tà giáo, nhưng nếu người ta chú ý đến đạo đấng Kitô vào ngày 25 tháng 12 và đến học biết về các sự dạy dỗ của Đức Chúa Giê-su, thì Lễ Giáng sinh có chỗ đứng trong đạo đấng Christ”. Nhiều người đồng ý với lập luận này. Nhưng bạn có nghĩ rằng làm những sự hòa giải như thế là thích hợp không?
Nhiều người viện lý cho rằng ngay cả Phao-lô cũng đã hòa giải hầu được nhiều người tin đạo. Phao-lô viết: “Tôi đành phục mọi người, hầu cho tôi được nhiều người hơn... Với những người không luật-pháp, tôi cũng ở như người không luật-pháp, hầu được những người không luật-pháp... Mọi điều tôi làm, thì làm vì cớ Tin-lành, hầu cho tôi cũng có phần trong đó” (I Cô-rinh-tô 9:19-23). Có thể nào dùng những lời này để bào chữa cho việc chấp nhận một lễ lộc tà đạo để lôi cuốn những người ngoại đạo đến với đạo đấng Christ không?
Hãy xem kỹ văn mạch lời phát biểu của Phao-lô. Trong I Cô-rinh-tô 9 câu 21, ông viết: “Dầu đối với Đức Chúa Trời, tôi không phải là không luật-pháp, vì tôi ở dưới luật-pháp của Đấng Christ”. Vậy Phao-lô không hòa giải trong những vấn đề phạm đến luật pháp của đấng Christ, nhưng ông “ở như người không luật-pháp”, có nghĩa ông tôn trọng các phong tục và thói quen của người địa phương miễn là không nghịch lại các điều răn của đạo đấng Christ.a
Ghi nhớ điều trên đây, bây giờ hãy xem việc chấp nhận các lễ lộc tà giáo vào “đạo đấng Christ” dưới danh nghĩa Lễ Giáng sinh sẽ tỏ ra như thế nào dưới ánh sáng của điều răn sau đây trong Kinh-thánh: “Chớ mang ách chung với kẻ chẳng tin. Bởi vì công-bình với gian-ác có hội-hiệp nhau được chăng?... Hay là kẻ tin có phần gì với kẻ chẳng tin?... Bởi vậy Chúa phán rằng: Hãy ra khỏi giữa chúng nó, hãy phân-rẽ ra khỏi chúng nó, đừng đá-động đến đồ ô-uế, thì ta sẽ tiếp-nhận các ngươi” (II Cô-rinh-tô 6:14-17). Dù có bào chữa thế nào đi nữa, pha loãng đạo đấng Christ với các lễ lộc tà giáo không thể nào là cách để đón mừng Giê-su với tư cách là Đấng Cứu-thế. Làm như thế không thích hợp trong thế kỷ thứ nhất khi Giê-su đến trong xác thịt, và cũng không thích hợp thời nay hay trong tương lai khi đấng Christ đến với tư cách là Vua để thi hành các án phạt của Đức Chúa Trời (Khải-huyền 19:11-16). Đúng ra, ai muốn cử hành những lễ lộc tà giáo cải trang thành “đạo đấng Christ” có thể là từ bỏ Chúa Giê-su Christ vậy.
“Tín đồ đấng Christ kín” không phục hồi được
Điều đã xảy ra cho những người Công giáo tại Nhật trong thời kỳ các tướng quân (shogun) có thể là một bài học. Khi mà đạo Công giáo bị cấm chỉ vào năm 1614, khoảng 300.000 người Công giáo Nhật Bản có ba sự lựa chọn: tử vì đạo, bỏ đạo, hoặc đi vào vòng bí mật. Những người đi vào vòng bí mật được gọi là “tín đồ đấng Christ kín”. Để che giấu đạo của họ, họ đã làm theo các phong tục của Phật giáo và Thần đạo. Trong những nghi lễ, họ dùng bà Maria Kannon, tức là bà Ma-ri cải trang làm một nữ bồ tát Phật giáo dưới hình dạng một người mẹ bồng con. Họ cử hành những buổi lễ pha trộn Phật giáo, Công giáo và tôn giáo bình dân. Tuy nhiên, khi họ bị bắt buộc tham dự các đám táng Phật giáo, họ đọc những lời cầu nguyện của Công giáo và làm modoshi, tức một nghi lễ cốt để vô hiệu hóa nghi lễ Phật giáo. Những “tín đồ đấng Christ” này đã ra sao?
Cuốn sách “Tín đồ đấng Christ kín” (The Hidden Christians) giải thích: “Về phần đa số các tín đồ kín này, có một sự quyến luyến tôn giáo đã phát triển khiến cho họ khó bỏ được sự thờ phượng các thần thánh Phật giáo và Thần đạo”. Khi lệnh cấm đoán được hủy bỏ và các giáo sĩ Công giáo trở lại Nhật Bản, thì phần đông các “tín đồ đấng Christ kín” tiếp tục bám lấy loại tôn giáo pha trộn của họ.
Tuy nhiên, có thể nào Giáo hội Công giáo có lý do để chỉ trích những “tín đồ đấng Christ kín” này được không, khi họ từ chối không muốn phục hồi trở lại đạo Công giáo La-mã? Chính Giáo hội Công giáo cũng đã chấp nhận nhiều giáo lý và lễ lộc tà giáo, kể cả Lễ Giáng sinh. Nếu những người Công giáo và Tin Lành, mặc dù tự xưng là tín đồ đấng Christ, lại đi pha trộn “đạo đấng Christ” của họ với các lễ lộc tà giáo, có thể nào họ cũng đang từ bỏ Chúa Giê-su Christ không?
Phục hồi để trở lại với đạo thật đấng Christ
Bà Setsuko, một người Công giáo rất ngoan đạo trong suốt 36 năm, cuối cùng đã nhận thức được điều này. Sau Thế chiến thứ hai, bà cố gắng thỏa mãn nhu cầu thiêng liêng bằng cách kết hợp với một nhà thờ Công giáo. Khi bà đến dự lễ Mi-sa đêm Nô-en và thấy những cây Nô-en tuyệt đẹp bên trong và bên ngoài nhà thờ, bà nghĩ trong lòng: “Thật sung sướng quá!” Bà kể lại: “Tôi cảm thấy hãnh diện vì nhà thờ tôi có những cây trang hoàng đẹp quá, đẹp hơn các nhà thờ khác trong vùng”. Tuy nhiên, bà Setsuko thật sự không biết gì về các sự dạy dỗ của đạo Công giáo, mặc dù bà đã dạy giáo lý mỗi Chủ Nhật trong nhà thờ một thời gian. Thế rồi bà muốn tham gia nhiều hơn trong công việc nhà thờ, bà hỏi linh mục của bà ít câu hỏi. Nhưng thay vì trả lời, vị linh mục lại tỏ ra coi thường bà. Bị thất vọng, bà mới quyết định tự học Kinh-thánh. Hai tuần lễ sau, Nhân-chứng Giê-hô-va đến viếng thăm bà, và bà đã nhận học hỏi Kinh-thánh tại nhà.
Bà giải thích: “Tôi đau lòng phải đương đầu với các lẽ thật của Kinh-thánh bác bẻ những điều tôi tin trước kia. Đến nỗi tôi bị bệnh rụng tóc vì thần kinh xáo trộn (alopecia neurotica). Nhưng dần dần ánh sáng của lẽ thật đã chiếu vào lòng tôi. Tôi rất ngạc nhiên khi học biết được rằng Giê-su không thể sanh ra trong một đêm đông giá lạnh và ướt át tháng 12, vì khi đó những người chăn chiên không giữ chiên ngoài đồng ban đêm được (Lu-ca 2:8-12). Điều đó làm tan vỡ ý niệm của tôi về Lễ Giánh sinh, vì trước đó chúng tôi thường dùng bông gòn làm tuyết để trang hoàng các cảnh có chiên và người chăn chiên”.
Sau khi học biết chắc chắn những gì Kinh-thánh thật sự dạy dỗ, bà Setsuko quyết định không cử hành Lễ Giáng sinh nữa. Bà nay không còn có “tinh thần mùa Nô-en” mỗi năm một lần nữa, nhưng bà vui vẻ bày tỏ tinh thần rộng lượng của tín đồ đấng Christ mỗi ngày.
Nếu bạn thành thật tin nơi đấng Christ, xin đừng phiền lòng khi thấy những kẻ ngoại đạo làm dơ bẩn Lễ Giáng sinh. Họ chỉ lặp lại lễ ấy như lúc nguyên thủy—một lễ lộc của tà giáo. Lễ Giáng sinh không dẫn được ai đến đón mừng Chúa Giê-su đâu, vì ngài đã trở lại cách vô hình với tư cách là Vua trên trời (Ma-thi-ơ đoạn 24 và 25; Mác đoạn 13; Lu-ca đoạn 21). Đúng hơn, tín đồ thật của đấng Christ bày tỏ một tinh thần giống ngài quanh năm, và họ công bố tin mừng về Nước Trời, và Chúa Giê-su đã trở nên Vua của Nước ấy. Đó là cách mà Đức Chúa Trời muốn chúng ta đón mừng Chúa Giê-su như Đấng Cứu-thế và Vua của Nước Trời vậy (Thi-thiên 2:6-12).
[Chú thích]
a So sánh hai cách mà Phao-lô đã phản ứng trong vấn đề cắt bì. Mặc dầu ông biết rằng ‘việc cắt bì chẳng có nghĩa lý gì cả’, ông vẫn làm phép cắt bì cho Ti-mô-thê, người cùng đi du hành với ông, vì cớ Ti-mô-thê là người Giu-đa kể về phía của mẹ (I Cô-rinh-tô 7:19; Công-vụ các Sứ-đồ 16:3). Trong trường hợp của Tít, sứ đồ Phao-lô đã tránh việc cắt bì cho Tít bởi vấn đề nguyên tắc trong việc tranh chấp với những người thuộc giáo phái Giu-đa (Ga-la-ti 2:3). Tít là người Hy Lạp bởi vậy, khác với Ti-mô-thê, không có lý do chính đáng nào để chịu cắt bì cả. Và nếu Tít, một người ngoại, mà lại phải chịu cắt bì thì ‘Đấng Christ không bổ-ích chi cho người’ (Ga-la-ti 5:2-4).
[Hình nơi trang 7]
Tín đồ thật của đấng Christ tôn vinh Chúa Giê-su quanh năm