Bận rộn trong các “công-việc chết” hay trong việc phụng sự Đức Giê-hô-va?
“XIN LỖI, nhưng tôi đang bận”. Đây là một trong những trở ngại mà các Nhân-chứng Giê-hô-va thường gặp khi đi rao giảng công khai tin mừng về Nước Trời (Ma-thi-ơ 24:14). Đôi khi lời nói “tôi đang bận” chỉ là một cách thối thác tiện lợi, nhưng sự thật là nhiều người cũng bận thật. Họ thật sự bị hao mòn vì “sự lo-lắng về đời này”—bị áp lực để tìm kế sinh nhai, trả tiền các hóa đơn, di chuyển đến sở làm và về nhà, nuôi nấng con cái, chăm sóc nhà cửa, xe hơi và các tài sản khác (Ma-thi-ơ 13:22).
Tuy nhiên, trong khi người ta có lẽ bận thật, nhưng ít người làm những công việc thật sự mang lại lợi ích hay có kết quả tốt. Đúng như người khôn ngoan Sa-lô-môn xưa đã nói: “Ích chi cho người lao-khổ, cực lòng mà làm việc ở dưới mặt trời? Vì các ngày người chỉ là đau-đớn, công-lao người thành ra buồn-rầu, đến đỗi ban đêm lòng người cũng chẳng được an-nghỉ. Điều đó cũng là sự hư-không” (Truyền-đạo 2:22, 23).
Kinh-thánh cũng gọi các hoạt động vô ích thế ấy là “công-việc chết” (Hê-bơ-rơ 9:14). Các việc như thế có choán hết đời bạn không? Bạn nên đặc biệt quan tâm đến vấn đề này nếu bạn là tín đồ đấng Christ bởi vì Đức Chúa Trời sẽ “trả cho mọi người tùy theo công-việc của họ” (Thi-thiên 62:12). Và vì lẽ “thì giờ ngắn ngủi”, chúng ta nên đặc biệt chú tâm để không phí thì giờ làm những công việc chết (I Cô-rinh-tô 7:29). Nhưng công việc chết là gì? Chúng ta nên xem các việc đó như thế nào? Và làm thế nào chúng ta có thể biết chắc mình bận rộn làm những việc có giá trị thật sự?
Nhận diện các công việc chết
Nơi Hê-bơ-rơ 6:1, 2 Phao-lô viết: “Ấy vậy, chúng ta phải bỏ qua các điều sơ-học về Tin-lành của Đấng Christ, mà tấn-tới sự trọn-lành, chớ nên lập lại nền nữa, tức là: từ-bỏ các việc chết, tin Đức Chúa Trời, sự dạy về phép báp-têm, phép đặt tay, sự kẻ chết sống lại, sự phán-xét đời đời”. Hãy lưu ý rằng “các điều sơ-học” gồm có sự “từ-bỏ các việc chết”. Độc giả của Phao-lô là tín đồ đấng Christ, họ đã ăn năn và từ bỏ các việc chết thế ấy rồi. Như thế nào?
Trước khi chấp nhận đấng Christ, một số người trong thế kỷ thứ nhất đã thực hành những “việc làm của xác-thịt” là việc chết, tỉ như “gian-dâm, ô-uế, luông-tuồng, thờ hình-tượng, phù-phép”, và những việc xấu xa khác (Ga-la-ti 5:19-21). Nếu không kềm chế, các việc thế ấy sẽ đưa họ đến chỗ chết về thiêng liêng. Nhưng may thay, các tín đồ đó đã từ bỏ con đường dẫn đến sự hủy diệt, họ ăn năn và “được rửa sạch”. Do đó họ hưởng một địa vị trong sạch trước mắt Đức Giê-hô-va (I Cô-rinh-tô 6:9-11).
Tuy nhiên, không phải mọi tín đồ đấng Christ cần phải ăn năn vì những việc ác hay vô luân. Lá thư Phao-lô viết cốt nhất là cho những người Do-thái tin đạo, nhiều người trong số đó chắc hẳn đã làm theo sát Luật pháp Môi-se trước khi chấp nhận đấng Christ. Vậy thì họ đã từ bỏ các việc chết nào? Chắc chắn không có gì là quấy khi họ giữ các nghi lễ và những lề luật về ăn uống mà Luật pháp đòi hỏi vì Luật pháp là “thánh, công-bình và tốt-lành”, phải không? Đúng, nơi Rô-ma 10:2, 3, Phao-lô nói về người Do-thái: “Tôi làm chứng cho họ rằng họ có lòng sốt-sắng về Đức Chúa Trời, nhưng lòng sốt-sắng đó là không phải theo trí-khôn. Bởi họ không nhận-biết sự công-bình của Đức Chúa Trời và tìm cách lập sự công-bình riêng của mình, nên không chịu phục sự công-bình của Đức Chúa Trời”.
Đúng, người Do-thái tin lầm rằng họ có thể gặt được sự cứu rỗi nếu họ cẩn thận làm theo Luật pháp. Tuy nhiên, Phao-lô giải nghĩa rằng “người ta được xưng công-bình, chẳng phải bởi các việc Luật-pháp đâu, bèn là cậy đức-tin trong Đức Chúa Giê-su Christ” (Ga-la-ti 2:16). Sau khi giá chuộc của đấng Christ được cung cấp thì các việc làm theo Luật pháp—dù ngoan đạo hay cao thượng đến đâu đi nữa—là những việc chết và không có giá trị gì cả để mang lại sự cứu rỗi. Do đó, những người Do-thái có lòng ngay thẳng tìm kiếm ân huệ của Đức Chúa Trời bằng cách từ bỏ các việc chết thế ấy và làm báp têm để biểu hiệu sự hối cải của họ (Công-vụ các Sứ-đồ 2:38).
Chúng ta học được gì về các điều trên? Các việc chết có thể bao gồm những việc khác hơn là việc ác hay vô luân; việc chết bao hàm bất cứ việc nào chết về thiêng liêng, vô ích hay không có kết quả. Nhưng phải chăng mọi tín đồ đấng Christ đều đã từ bỏ các việc chết thế ấy trước khi họ làm báp têm? Đúng vậy, nhưng một số tín đồ đấng Christ trong thế kỷ thứ nhất đã sa vào hạnh kiểm vô luân một thời gian sau đó (I Cô-rinh-tô 5:1). Và trong hàng ngũ những tín đồ người Do-thái, một số có khuynh hướng trở lại thực hành những việc chết của Luật pháp Môi-se. Phao-lô phải nhắc nhở những người thế ấy đừng trở lại những việc chết (Ga-la-ti 4:21; 5:1).
Tránh các việc chết
Vì thế ngày nay dân tộc của Đức Giê-hô-va phải cẩn thận không rơi vào cạm bẫy của các việc chết. Chúng ta bị tấn công hầu như từ mọi phía, có những áp lực thúc đẩy chúng ta hòa giải về mặt luân lý, để làm điều bất lương, để dấn thân vào những hành động tình dục vô luân. Đáng buồn thay, mỗi năm có hàng ngàn tín đồ đấng Christ bị các áp lực thế ấy lôi cuốn, và nếu không ăn năn, họ bị khai trừ khỏi hội-thánh đấng Christ. Cho nên ngày nay khẩn cấp hơn bao giờ hết, mọi tín đồ đấng Christ cần phải làm theo lời khuyên của Phao-lô ở Ê-phê-sô 4:22-24: “Anh em phải bỏ cách ăn nết ở ngày trước, thoát lốt người cũ là người bị hư-hỏng bởi tư-dục dỗ-dành, mà phải làm nên mới trong tâm-chí mình, và mặc lấy người mới, tức là người đã được dựng nên giống như Đức Chúa Trời, trong sự công-bình và sự thánh-sạch của lẽ thật”.
Dĩ nhiên, những người Ê-phê-sô mà Phao-lô viết thư cho đã mặc lấy nhân cách mới tới một mức độ cao. Nhưng Phao-lô giúp họ nhận biết rằng sự thay đổi nhân cách là một sự tiến triển không ngừng! Nếu không luôn luôn cố gắng, các tín đồ đấng Christ có thể bị lôi cuốn để trở lại các việc chết vì những dục vọng xảo quyệt vẫn còn để gây ảnh hưởng bại hoại. Đối với chúng ta ngày nay cũng vậy. Chúng ta phải cố gắng luôn luôn mặc lấy nhân cách mới, đừng để cho những nét nào thuộc lối sống cũ gây tì vết cho nhân cách mới. Chúng ta phải tránh, không những thế mà phải ghét, các việc ác của xác thịt dưới bất cứ hình thức nào. Người viết Thi-thiên khuyên nhủ: “Hỡi kẻ yêu-mến Đức Giê-hô-va, hãy ghét sự ác” (Thi-thiên 97:10).
Điều đáng khen là phần lớn dân sự của Đức Giê-hô-va ngày nay đã làm theo lời khuyên đó và vẫn giữ mình trong sạch về đạo đức. Tuy nhiên, một số người đã đi lệch đường vì theo đuổi những việc không nhất thiết là sai quấy, nhưng rốt cuộc là hư không và không kết quả. Thí dụ, một số người bị lôi cuốn trong những kế hoạch để làm ra tiền hay trong việc mua sắm của cải vật chất. Nhưng Kinh-thánh cảnh cáo: “Còn như kẻ muốn nên giàu-có, ắt sa vào sự cám-dỗ, mắc bẫy-dò, ngã trong nhiều sự tham-muốn vô-lý thiệt-hại kia, là sự làm đắm người ta vào sự hủy-diệt hư-mất” (I Ti-mô-thê 6:9). Đối với người khác thì sự học vấn đã tỏ ra là một cạm bẫy. Thật ra thì muốn tìm được việc làm ta cần có một trình độ học thức nào đó. Nhưng một số người đã làm hại chính mình về mặt thiêng liêng khi theo đuổi sự học vấn cao của đời này đòi hỏi quá nhiều thì giờ.
Đúng vậy, nhiều việc có lẽ tự chúng không là sai quấy về mặt đạo đức. Tuy thế, đó là những việc chết nếu chúng không có thật sự thêm gì cho đời sống chúng ta hiện giờ hay giúp chúng ta được ân huệ của Giê-hô-va Đức Chúa Trời. Các việc thế ấy chiếm lấy thì giờ và sức lực, nhưng không mang lại lợi ích thiêng liêng nào, không làm cho khoan khoái cách lâu bền. (So sánh Truyền-đạo 2:11).
Chắc hẳn bạn đang ra sức cố gắng để bận rộn với những hoạt động thiêng liêng hữu ích. Tuy nhiên chúng ta nên thường xuyên tự kiểm điểm lấy mình. Thỉnh thoảng bạn có thể tự đặt những câu hỏi như thế này: “Việc tham gia rao giảng và đi nhóm họp của tôi có suy giảm vì tôi làm thêm việc ngoài đời mà không cần thiết hay không?”; “Phải chăng tôi có thì giờ để giải trí, nhưng ít thì giờ để học hỏi cá nhân và học hỏi cùng gia đình?”; “Tôi có dành nhiều thì giờ và năng lực để chăm sóc của cải vật chất, nhưng không chăm sóc những người cần sự giúp đỡ trong hội-thánh, chẳng hạn như người bệnh và già yếu, hay không?” Trả lời những câu hỏi này có lẽ sẽ cho bạn thấy bạn cần dành ưu tiên nhiều hơn cho các công việc thiêng liêng.
Hãy bận rộn trong việc phụng sự Đức Giê-hô-va
Như I Cô-rinh-tô 15:58 nói, chúng ta có thể “làm công-việc Chúa cách dư dật luôn”. Công việc quan trọng nhất là việc rao giảng về Nước Trời và đào tạo môn đồ. Nơi II Ti-mô-thê 4:5, Phao-lô khuyên giục: “Làm việc của người giảng Tin-lành, mọi phận sự về chức-vụ con phải làm cho đầy-đủ”. Các trưởng lão và tôi tớ chức vụ cũng làm nhiều việc để chăm sóc cho nhu cầu của bầy chiên (I Ti-mô-thê 3:1, 5, 13; I Phi-e-rơ 5:2). Các chủ gia đình—nhiều người trong số đó không có người hôn phối—cũng có trách nhiệm nặng nề để chăm sóc gia đình và giúp con cái phát triển sự liên lạc của chúng với Đức Chúa Trời. Những việc thế ấy có thể làm mệt nhọc, đôi khi nặng đến độ gánh không xuể. Nhưng đó không phải là việc chết, ngược lại, các việc ấy mang lại sự thỏa lòng thật sự!
Vấn đề đặt ra là: Làm sao ta có thể tìm ra thì giờ để chu toàn tất cả các việc có ích và cần thiết này? Điều cốt yếu là ta phải kỷ luật tự giác và biết cách tổ chức đời sống cá nhân. Phao-lô viết nơi I Cô-rinh-tô 9:26, 27: “Tôi chạy, chẳng phải là chạy bá-vơ; tôi đánh, chẳng phải là đánh gió; song tôi đãi thân-thể tôi cách nghiêm-khắc, bắt nó phải phục, e rằng sau khi tôi đã giảng-dạy kẻ khác, mà chính mình phải bị bỏ chăng”. Một cách để áp dụng nguyên tắc trong đoạn này là thỉnh thoảng nên xem xét các công việc hằng ngày và lối sống của bạn. Có lẽ bạn sẽ khám phá rằng bạn có thể loại bỏ một số việc làm bạn mất thì giờ và năng lực cách vô ích.
Chẳng hạn, bạn có dùng nhiều năng lực và thì giờ để xem vô tuyến truyền hình, để giải trí, đọc sách báo thế gian, hay cho những thú tiêu khiển riêng hay không? Thể theo một bài báo đăng trong tờ “Nữu-ước Thời báo” (The New York Times), trung bình một người lớn ở nước Mỹ bỏ ra “khoảng trên 30 giờ mỗi tuần” để xem truyền hình. Chắc chắn người ta có thể dùng thì giờ đó cách tốt hơn! Vợ của một anh giám thị lưu động tường thuật: “Tôi gần như loại bỏ hẳn mọi việc làm phí thì giờ, tỉ như xem truyền hình”. Kết quả là gì? Chị đã có thể đọc trọn bộ bách khoa tự điển về Kinh-thánh gồm hai quyển, có nhan đề “Thông hiểu Kinh-thánh” (Insight on the Scriptures)!
Bạn có lẽ cũng cần phải coi xem bạn có thể giản dị hóa lối sống của bạn đến mức độ nào. Sa-lô-môn nói: “Giấc-ngủ của người làm việc là ngon, mặc dầu người ăn ít hay nhiều; nhưng sự chán-lắc làm cho người giàu không ngủ được” (Truyền-đạo 5:12). Bạn có dành quá nhiều thì giờ và năng lực để chăm sóc của cải vật chất không cần thiết hay không? Thật vậy, chúng ta càng có nhiều đồ vật bao nhiêu thì càng phải bảo trì, bảo hiểm, sửa chữa và bảo vệ chúng bấy nhiêu. Có thể nào tốt hơn là bạn nên giản dị bỏ bớt một số đồ vật của bạn không?
Một cách khác để dùng thì giờ bạn cách tốt hơn là có một thời khóa biểu thực tế. Khi sắp đặt thời khóa biểu, bạn nên nhớ là mỗi người cần có thì giờ để nghỉ ngơi và giải trí. Nhưng ta nên dành ưu tiên cho những điều thiêng liêng. Phải dành thì giờ để đi dự đều đặn tất cả các nhóm họp của hội-thánh. Có lẽ bạn cũng nên dự tính trước bạn có thể dành những ngày nào hay chiều nào cho công việc rao giảng tin mừng. Nếu sắp đặt kỹ lưỡng, có lẽ bạn còn có thể gia tăng giờ rao giảng, để rồi thỉnh thoảng có thể làm khai thác phụ trợ. Tuy nhiên, bạn phải nhớ dành thì giờ cho việc học hỏi cá nhân và cùng gia đình, kể cả việc soạn bài kỹ lưỡng cho các buổi họp. Khi có sửa soạn, không những chính bạn sẽ thâu thập nhiều hơn tại buổi họp, nhưng bạn còn có thể “khuyên-giục về lòng yêu thương và việc tốt-lành” khi bạn nói lời bình luận (Hê-bơ-rơ 10:24).
Có lẽ bạn phải hy sinh vài thứ để tìm ra thì giờ cho việc học hỏi. Thí dụ, các gia đình Bê-tên trên khắp thế giới thức dậy sớm mỗi sáng để bình luận đoạn mỗi ngày. Có thể nào bạn dành ra một chút thì giờ mỗi sáng để học hỏi cá nhân không? Người viết Thi-thiên nói: “Tôi thức trước rạng-đông và kêu-cầu; tôi trông-cậy nơi lời Chúa” (Thi-thiên 119:147). Dĩ nhiên, muốn dậy sớm bạn cần phải sắp đặt để đi ngủ không quá trễ hầu có thể bắt đầu ngày hôm sau trong trạng thái khỏe khoắn, tươi tỉnh.
Những lợi ích vì bận rộn trong việc phụng sự Đức Giê-hô-va
Muốn “làm công-việc Chúa cách dư-dật luôn” đòi hỏi có sự sắp đặt, kỷ luật tự giác và hy sinh. Nhưng kết quả là bạn sẽ hưởng biết bao lợi ích. Vậy, hãy tiếp tục bận rộn, không phải với những công việc chết hay vô ích chỉ mang lại sự trống rỗng và đau buồn, nhưng bận trong việc phụng sự Đức Giê-hô-va. Vì qua những công việc thế ấy, bạn chứng tỏ đức tin của bạn, bạn được Đức Chúa Trời chấp nhận và cuối cùng bạn sẽ nhận được phần thưởng là sự sống đời đời!
[Hình nơi trang 22]
Việc sắp đặt một thời khóa biểu thực tế giúp một tín đồ đấng Christ dùng thì giờ của mình tốt hơn