Quí trọng “món quà dưới hình thức người”
“Xin anh em kính-trọng kẻ có công-khó trong vòng anh em,... lấy lòng rất yêu-thương đối với họ vì cớ công-việc họ làm”.—1 TÊ-SA-LÔ-NI-CA 5:12, 13.
1. Theo Công-vụ các Sứ-đồ 20:35, sự ban cho có sức mạnh nào? Hãy minh họa.
“BAN CHO thì có phước hơn là nhận-lãnh”. (Công-vụ các Sứ-đồ 20:35) Bạn có nhớ lần trước mà bạn đã cảm nghiệm sự thật trong những lời này của Chúa Giê-su không? Có lẽ đó là lần bạn tặng quà cho một người mình rất yêu mến. Bạn chọn lựa kỹ lưỡng vì muốn đó là món quà người thân bạn sẽ yêu thích. Niềm vui lộ trên gương mặt người thân đã làm ấm lòng bạn biết bao! Khi có động lực đúng đắn, sự ban cho là một cách biểu lộ tình yêu thương, và sự biểu lộ tình yêu thương có sức mạnh đem lại hạnh phúc cho chúng ta.
2, 3. (a) Tại sao có thể nói không ai vui mừng hơn là Đức Giê-hô-va, và làm thế nào sự ban cho “món quà dưới hình thức người” khiến lòng Ngài vui mừng? (b) Chúng ta không muốn làm gì với món quà đến từ Đức Chúa Trời?
2 Thế thì ai có thể vui mừng hơn Đức Giê-hô-va, Đấng ban “mọi ân-điển tốt-lành”? (Gia-cơ 1:17; 1 Ti-mô-thê 1:11) Mỗi món quà Ngài ban là do tình yêu thương thúc đẩy. (1 Giăng 4:8) Hẳn điều đó là đúng khi nghĩ đến món quà Đức Chúa Trời ban cho hội thánh qua trung gian Đấng Christ—“món quà dưới hình thức người”. (Ê-phê-sô 4:8, NW) Việc ban các trưởng lão để chăm sóc bầy là một sự biểu lộ tình thương sâu đậm của Đức Chúa Trời dành cho dân Ngài. Các trưởng lão được lựa chọn kỹ—họ phải hội đủ các điều kiện trong Kinh Thánh. (1 Ti-mô-thê 3:1-7; Tít 1:5-9) Họ biết mình phải “đối đãi ân cần với bầy”, vì làm thế chiên sẽ có lý do cảm thấy biết ơn những người chăn yêu thương đó. (Công-vụ các Sứ-đồ 20:29, NW; Thi-thiên 100:3) Khi Đức Giê-hô-va thấy chiên Ngài tràn đầy lòng biết ơn thì chắc hẳn là Ngài cũng vui lòng!—Châm-ngôn 27:11.
3 Chúng ta chắc chắn không muốn xem nhẹ giá trị món quà đến từ Đức Chúa Trời; chúng ta cũng không muốn vô ơn đối với quà của Ngài. Vì vậy hai câu hỏi được nêu lên: Các trưởng lão nên xem vai trò của họ trong hội thánh như thế nào? Và những người khác trong bầy tỏ lòng biết ơn “món quà dưới hình thức người” như thế nào?
“Chúng tôi là người đồng lao với anh chị em”
4, 5. (a) Phao-lô ví hội thánh với gì, và tại sao minh họa đó là thích hợp? (b) Minh họa của Phao-lô cho thấy gì về cách chúng ta nên xem nhau và đối đãi với nhau?
4 Đức Giê-hô-va đã giao cho “món quà dưới hình thức người” một phần quyền hành trong hội thánh. Dĩ nhiên, trưởng lão không muốn lạm dụng uy quyền của họ, nhưng họ biết rằng rất dễ cho những người bất toàn làm như vậy. Thế thì họ nên xem mình như thế nào so với những người khác trong bầy? Hãy xem xét minh họa mà sứ đồ Phao-lô đã dùng. Sau khi bàn luận lý do tại sao “món quà dưới hình thức người” được ban cho, Phao-lô viết: “Trong mọi việc chúng ta đều được thêm lên trong Đấng làm đầu, tức là Đấng Christ. Ấy nhờ Ngài mà cả thân-thể ràng-buộc vững-bền bởi những cái lắt-léo, khiến các phần giao-thông với nhau, tùy lượng sức-mạnh của từng phần, làm cho thân-thể lớn lên, và tự gây-dựng trong sự yêu-thương”. (Ê-phê-sô 4:15, 16) Vậy Phao-lô ví hội thánh, gồm các trưởng lão và những người khác, như thân thể người ta. Tại sao minh họa này là thích hợp?
5 Thân thể người ta gồm nhiều phần nhưng chỉ có một đầu. Tuy nhiên, không có gì trong thân thể—không bắp thịt, dây thần kinh, mạch máu nào—là vô dụng. Mỗi chi thể là đáng quí và góp phần cho sức khỏe và vẻ đẹp của toàn thân. Cũng vậy, hội thánh bao gồm nhiều thành viên khác nhau, và mỗi thành viên—dù già hay trẻ, mạnh hay yếu—có thể góp phần nào đó vào sức khỏe và nét đẹp thiêng liêng nói chung của hội thánh. (1 Cô-rinh-tô 12:14-26) Không người nào nên cảm thấy mình không đáng kể. Trong thái cực khác, không ai nên cảm thấy mình cao trọng, vì tất cả chúng ta—người chăn cũng như chiên—đều là một phần của thân thể, và chỉ có một đầu, là Đấng Christ. Do đó Phao-lô vẽ nên một hình ảnh thân mật về tình yêu thương, sự quan tâm và tôn trọng mà chúng ta nên có đối với nhau. Nhận thức được điều này giúp cho trưởng lão có quan điểm khiêm nhường và thăng bằng về vai trò của mình trong hội thánh.
6. Mặc dù có quyền sứ đồ, Phao-lô tỏ tinh thần khiêm nhường như thế nào?
6 Những “món quà dưới hình thức người” này không tìm cách kiểm soát đời sống hoặc đức tin của anh em cùng đạo. Phao-lô, mặc dù có quyền sứ đồ, đã khiêm nhường nói với những người Cô-rinh-tô: “Không phải muốn khống chế đức tin anh chị em vì đức tin anh chị em rất vững vàng, trái lại chúng tôi là người đồng lao với anh chị em để anh chị em được vui mừng”. (2 Cô-rinh-tô 1:24, Bản Dịch Mới) Phao-lô không muốn kiểm soát đức tin và lối sống của anh em mình. Thật vậy, ông thấy không cần phải làm thế, vì nói rằng ông tin tưởng họ là những người trung thành rồi và ở trong tổ chức của Đức Giê-hô-va bởi vì họ muốn làm điều đúng. Vì vậy nói về chính mình và bạn đồng hành là Ti-mô-thê, Phao-lô như thể nói: ‘Công việc của chúng tôi là cùng làm việc với anh em để phụng sự Đức Chúa Trời với lòng vui mừng’. (2 Cô-rinh-tô 1:1) Quả là một tinh thần khiêm nhường!
7. Trưởng lão khiêm nhường nhận biết gì về vai trò của họ trong hội thánh và họ tin tưởng gì về những anh em cùng làm việc với họ?
7 Ngày nay “món quà dưới hình thức người” cũng có cùng một công việc. Họ ‘là người đồng lao để chúng ta được vui mừng’. Những trưởng lão khiêm nhường nhận biết rằng họ không phải là người quyết định người khác có thể làm bao nhiêu để phụng sự Đức Chúa Trời. Họ biết rằng dù họ có thể khuyến khích người khác làm thêm hoặc cải tiến cách làm thánh chức, việc phụng sự Đức Chúa Trời phải xuất phát từ sự sẵn lòng. (So sánh 2 Cô-rinh-tô 9:7). Họ tin tưởng rằng một khi những người cùng làm việc với họ vui mừng, thì sẽ làm tất cả những gì mình có thể làm được. Vì vậy họ chân thành muốn giúp anh em “hầu-việc Đức Giê-hô-va cách vui-mừng”.—Thi-thiên 100:2.
Giúp mọi người phụng sự với lòng vui mừng
8. Trưởng lão có thể giúp anh em phụng sự Đức Giê-hô-va với lòng vui mừng qua những cách nào?
8 Hỡi các trưởng lão, bạn có thể giúp anh em phụng sự với lòng vui mừng như thế nào? Bạn có thể khuyến khích bằng gương mẫu. (1 Phi-e-rơ 5:3) Hãy cho thấy bạn có lòng sốt sắng và vui mừng trong thánh chức, và người khác có thể được khuyến khích để noi theo gương bạn. Khen người khác về những cố gắng hết lòng của họ. (Ê-phê-sô 4:29) Sự khen ngợi nồng nhiệt và chân thành giúp người khác cảm thấy mình hữu ích và cần thiết. Điều đó khuyến khích chiên muốn làm hết sức để phụng sự Đức Chúa Trời. Tránh sự so sánh tiêu cực. (Ga-la-ti 6:4) Sự so sánh đó có chiều hướng làm nản lòng thay vì thúc đẩy người khác để cải tiến. Ngoài ra, chiên của Đức Giê-hô-va là những cá nhân—với hoàn cảnh và khả năng khác nhau. Như Phao-lô, hãy biểu lộ lòng tin tưởng anh em. Tình yêu thương “tin mọi sự”, vì vậy chúng ta nên tin rằng các anh em chúng ta yêu Đức Chúa Trời và muốn làm vui lòng Ngài. (1 Cô-rinh-tô 13:7) Khi bạn ‘kính-nhường anh em’, bạn khuyến khích họ biểu lộ những tính tốt nhất của họ. (Rô-ma 12:10) Hãy chắc chắn rằng khi chiên được khích lệ và tươi tỉnh, phần đông sẽ làm tất cả những gì họ có thể làm để phụng sự Đức Chúa Trời, và sẽ cảm thấy vui trong công việc đó.—Ma-thi-ơ 11:28-30.
9. Quan điểm gì về những trưởng lão khác có thể giúp mỗi trưởng lão phụng sự với lòng vui mừng?
9 Khiêm nhường xem mình là “người đồng lao” sẽ giúp bạn phụng sự với lòng vui mừng và biết ơn món quà độc đáo của các trưởng lão khác. Mỗi trưởng lão có năng khiếu và khả năng riêng mà anh có thể dùng vì lợi ích của hội thánh. (1 Phi-e-rơ 4:10) Một người có thể có khiếu dạy dỗ. Người khác có thể là người tổ chức hữu hiệu. Còn người khác có thể đặc biệt dễ cho anh em tiếp xúc bởi vì tính nồng nhiệt và lòng trắc ẩn của anh. Sự thật là trong vòng các trưởng lão, không người nào được sự ban cho với cùng mức độ như nhau. Việc có một khả năng đặc biệt nào đó—thí dụ như khiếu dạy dỗ—có làm cho trưởng lão này hay hơn trưởng lão khác không? Hoàn toàn không! (1 Cô-rinh-tô 4:7) Mặt khác, không cần phải ghen tị về tài năng mà anh khác có hoặc cảm thấy mình bất tài khi một trưởng lão khác có tài năng khiến anh được người khác khen ngợi. Hãy nhớ chính bạn có những khả năng mà Đức Chúa Trời thấy ở bạn. Và Ngài có thể giúp bạn vun trồng những khả năng đó và dùng chúng vì lợi ích của các anh em.—Phi-líp 4:13.
‘Hãy vâng lời và chịu phục’
10. Tại sao tỏ lòng biết ơn đối với “món quà dưới hình thức người” là điều thích hợp?
10 Khi nhận một món quà, điều thích hợp là chúng ta biểu lộ lòng biết ơn. Cô-lô-se 3:15 nói: “Phải biết ơn”. Còn về “món quà dưới hình thức người”, món quà quí giá mà Đức Giê-hô-va đã ban cho chúng ta thì sao? Dĩ nhiên, trước nhất chúng ta cảm tạ Đức Giê-hô-va, Đấng ban cho một cách rộng rãi. Nhưng về chính “món quà dưới hình thức người” thì sao? Chúng ta có thể tỏ lòng biết ơn họ như thế nào?
11. (a) Chúng ta có thể tỏ lòng biết ơn về “món quà dưới hình thức người” như thế nào? (b) Những từ “vâng lời” và “chịu phục” có ý nghĩa gì?
11 Chúng ta có thể tỏ lòng biết ơn về “món quà dưới hình thức người” bằng cách mau mắn nghe theo lời khuyên và những quyết định của họ căn cứ trên Kinh Thánh. Kinh Thánh khuyên chúng ta: “Hãy vâng lời kẻ dắt-dẫn anh em và chịu phục các người ấy,—bởi các người ấy tỉnh-thức về linh-hồn anh em, dường như phải khai-trình,—hầu cho các người ấy lấy lòng vui-mừng mà làm xong chức-vụ mình, không phàn-nàn chi, vì ấy chẳng ích-lợi gì cho anh em”. (Hê-bơ-rơ 13:17) Hãy chú ý rằng chúng ta không những “vâng lời” mà còn “chịu phục” những người dẫn dắt chúng ta. Từ Hy Lạp của chữ “chịu phục” có nghĩa đen là “chính bạn phải nhường”. Bình luận về những từ “vâng lời” và “chịu phục”, học giả Kinh Thánh R. C. H. Lenski nói: “Một người vâng lời khi đồng ý với những gì mình được bảo phải làm, được thuyết phục về cái đúng và lợi ích của điều đó; người nhường nhịn... khi có một ý ngược lại”. Khi hiểu và đồng ý với sự chỉ dẫn của những người dẫn dắt, chúng ta có thể sẵn sàng vâng lời. Nhưng nếu chúng ta không hiểu lý do đằng sau một quyết định nào đó thì sao?
12. Tại sao chúng ta nên chịu phục, hoặc nhân nhượng, dù không hiểu hết lý do đằng sau một quyết định nào đó?
12 Đây là lúc chúng ta có thể cần phải vâng phục, hoặc nhân nhượng. Tại sao? Vì chúng ta cần phải tin cậy rằng những người hội đủ điều kiện thiêng liêng này chú ý đến lợi ích tốt nhất của chúng ta. Nói cho cùng, họ biết rằng họ phải khai trình với Đức Giê-hô-va về chiên được giao cho họ chăm sóc. (Gia-cơ 3:1) Hơn nữa, chúng ta phải nhớ rằng mình có thể không biết hết mọi sự thật được giữ kín đã dẫn họ đến quyết định chín chắn đó.—Châm-ngôn 18:13.
13. Điều gì giúp chúng ta để chịu phục khi nói về những quyết định tư pháp của các trưởng lão?
13 Còn về những quyết định tư pháp thì chúng ta có chịu phục không? Đành rằng điều này có thể không phải là dễ, nhất là khi quyết định đó là khai trừ một người chúng ta yêu thương—một người thân hoặc một bạn thân. Lần nữa, về điều này tốt nhất là chúng ta nên dành sự phán đoán cho “món quà dưới hình thức người”. Họ ở trong vị thế khách quan hơn chúng ta, và họ có thể biết nhiều hơn về các sự kiện xảy ra. Những anh này thường lo âu khắc khoải về những quyết định như thế; đây là một trách nhiệm hệ trọng để ‘xét-đoán vì Đức Giê-hô-va’. (2 Sử-ký 19:6). Họ tìm mọi cách để tỏ lòng thương xót, vì họ nhớ rằng Đức Chúa Trời “sẵn tha-thứ cho”. (Thi-thiên 86:5) Nhưng họ cũng phải giữ hội thánh được thanh sạch, và Kinh Thánh bảo họ phải khai trừ những người phạm tội không ăn năn. (1 Cô-rinh-tô 5:11-13) Trong nhiều trường hợp chính người phạm tội chấp nhận quyết định đó. Sự sửa trị có thể là điều mà người đó cần để tỉnh ngộ. Nếu chúng ta, những người thân của người đó, chịu phục quyết định ấy, thì chúng ta có thể giúp người đó gặt hái lợi ích từ sự sửa trị.—Hê-bơ-rơ 12:11.
“Lấy lòng rất yêu-thương đối với họ”
14, 15. (a) Theo 1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:12, 13, tại sao trưởng lão đáng cho chúng ta quí trọng? (b) Tại sao có thể nói rằng các trưởng lão ‘có công-khó trong vòng chúng ta’?
14 Chúng ta cũng có thể tỏ lòng biết ơn “món quà dưới hình thức người” bằng cách yêu thương quí trọng họ. Khi viết cho hội thánh ở Tê-sa-lô-ni-ca, Phao-lô khuyên các tín đồ ở đó: “Xin anh em kính-trọng kẻ có công-khó trong vòng anh em, là kẻ tuân-theo Chúa mà chỉ-dẫn và dạy-bảo anh em. Hãy lấy lòng rất yêu-thương đối với họ vì cớ công-việc họ làm”. (1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:12, 13) “Có công-khó”—chẳng phải điều đó miêu tả những trưởng lão tận tụy hy sinh một cách bất vị kỷ vì chúng ta hay sao? Hãy xem xét một chút về gánh nặng mà những anh thân yêu này phải mang.
15 Trong nhiều trường hợp, họ là gia trưởng, phải làm việc ngoài đời để chu cấp cho gia đình. (1 Ti-mô-thê 5:8) Nếu trưởng lão có con cái, những con nhỏ cần cha dành thì giờ và sự chú ý cho chúng. Anh có thể cần giúp chúng làm bài vở trong trường, cũng như dành thì giờ cho chúng giải trí lành mạnh. (Truyền-đạo 3:1, 4) Điều quan trọng nhất là anh phải chăm sóc cho nhu cầu thiêng liêng của gia đình, đều đặn điều khiển buổi học Kinh Thánh gia đình, cùng đi rao giảng với gia đình và đưa gia đình đến buổi họp của tín đồ Đấng Christ. (Phục-truyền Luật-lệ Ký 6:4-7; Ê-phê-sô 6:4) Chớ nên quên rằng ngoài những trách nhiệm rất thông thường này, như nhiều người chúng ta, trưởng lão còn có thêm những bổn phận khác: chuẩn bị các phần trong buổi họp, làm công việc chăn bầy, chăm sóc sự an toàn về thiêng liêng của hội thánh và khi cần thiết, phải xử lý những vụ tư pháp. Một số trưởng lão phải gánh vác thêm trách nhiệm có liên hệ đến các hội nghị vòng quanh, hội nghị địa hạt, việc xây cất Phòng Nước Trời và Ủy Ban Liên Lạc Bệnh Viện. Quả thật là những anh này “có công-khó”!
16. Hãy miêu tả những cách mà chúng ta có thể tỏ lòng quí trọng đối với các trưởng lão.
16 Chúng ta tỏ lòng quí trọng họ như thế nào? Câu châm ngôn trong Kinh Thánh nói: “Lời nói phải thì lấy làm tốt biết bao!” (Châm-ngôn 15:23; 25:11) Vậy những lời chân thành biết ơn và khích lệ có thể cho họ thấy rằng chúng ta không xem thường công khó của họ. Chúng ta cũng không nên đòi hỏi họ một cách quá đáng. Một mặt, chúng ta nên tự nhiên đến xin họ giúp đỡ. Có những lúc ‘lòng chúng ta rất đau-đớn’ và chúng ta cần sự khích lệ, hướng dẫn hoặc lời khuyên trong Kinh Thánh từ những người “khéo dạy-dỗ” Lời Đức Chúa Trời. (Thi-thiên 55:4; 1 Ti-mô-thê 3:2) Đồng thời cần phải nhớ rằng trưởng lão chỉ có thì giờ giới hạn dành cho chúng ta, vì anh không thể bỏ bê nhu cầu của gia đình anh và của những người khác trong hội thánh. Có “lòng đầy thương-xót” đối với những anh làm việc khó nhọc này, chúng ta không muốn đòi hỏi họ một cách vô lý. (1 Phi-e-rơ 3:8) Thay vì vậy, chúng ta hãy biết ơn bất cứ thì giờ và sự chú ý nào mà họ có thể dành cho chúng ta.—Phi-líp 4:5, NW.
17, 18. Nhiều người vợ có chồng là trưởng lão phải hy sinh điều gì, và chúng ta có thể cho thấy mình không xem thường những chị trung thành này như thế nào?
17 Còn về phần vợ của trưởng lão thì sao? Chẳng phải họ cũng đáng cho chúng ta quí trọng sao? Nói cho cùng, họ phải để cho chồng dành thì giờ cho công việc hội thánh. Điều này thường đòi hỏi họ phải hy sinh. Đôi khi trưởng lão phải dành những giờ chiều tối để chăm sóc vấn đề hội thánh thay vì dành thì giờ với gia đình. Trong nhiều hội thánh, những nữ tín đồ Đấng Christ trung thành sẵn sàng hy sinh như thế để chồng có thể chăm sóc chiên của Đức Giê-hô-va.—So sánh 2 Cô-rinh-tô 12:15.
18 Chúng ta có thể cho thấy mình không xem thường những chị tín đồ trung thành này như thế nào? Chắc chắn bằng cách không đòi hỏi quá đáng nơi chồng họ. Nhưng chúng ta cũng đừng quên sức mạnh của những lời biết ơn đơn giản. Châm-ngôn 16:24 nói: “Lời lành giống như tàng ong, ngon-ngọt cho tâm-hồn, và khỏe-mạnh cho xương-cốt”. Hãy xem một kinh nghiệm. Sau một buổi họp của tín đồ Đấng Christ, một cặp vợ chồng tới gặp anh trưởng lão và muốn nói về đứa con trai ở tuổi vị thành niên của họ. Trong lúc trưởng lão nói chuyện với hai vợ chồng này thì vợ anh kiên nhẫn ngồi chờ. Sau đó người mẹ đến nói với vợ anh trưởng lão: “Tôi muốn cám ơn chị vì anh đã dành thì giờ giúp gia đình tôi”. Những lời biết ơn ngọt ngào đơn giản đó thật sự làm vợ anh trưởng lão cảm động.
19. (a) Với tư cách là một nhóm, các trưởng lão đang trung thành làm tròn những mục tiêu nào? (b) Tất cả chúng ta nên cương quyết làm gì?
19 Việc ban cho các trưởng lão để chăm nom chiên là một trong những “ân-điển tốt-lành” của Đức Giê-hô-va. (Gia-cơ 1:17) Không, những người này không hoàn toàn; giống như tất cả chúng ta, họ lầm lỗi. (1 Các Vua 8:46) Nhưng với tư cách là một nhóm, trưởng lão trong hội thánh trên khắp thế giới đang trung thành làm tròn những mục tiêu mà Đức Chúa Trời đã vạch ra cho họ—đó là điều chỉnh, xây dựng, hợp nhất và che chở cho bầy. Mong rằng mỗi trưởng lão cương quyết tiếp tục chăm sóc chiên của Đức Giê-hô-va một cách ân cần, qua cách đó họ chứng tỏ mình là một món quà, hoặc ân phước, cho các anh em. Và mong rằng tất cả chúng ta cương quyết tỏ lòng biết ơn đối với “món quà dưới hình thức người” bằng cách vâng lời và chịu phục họ và bằng cách tỏ lòng quí trọng công việc khó nhọc của họ. Chúng ta thật biết ơn xiết bao về việc Đức Giê-hô-va đã yêu thương cung cấp những người mà, trên thực tế, nói với chiên Ngài: ‘Công việc của chúng tôi là giúp đỡ anh em phụng sự Đức Chúa Trời với lòng vui mừng’!
Bạn trả lời thế nào?
◻ Tại sao có thể ví hội thánh như một thân thể là điều thích hợp?
◻ Trưởng lão có thể giúp anh em phụng sự Đức Giê-hô-va với lòng vui mừng như thế nào?
◻ Tại sao chúng ta không những vâng lời mà còn chịu phục những người dẫn dắt mình?
◻ Chúng ta có thể tỏ lòng quí trọng đối với trưởng lão qua những cách nào?
[Hình nơi trang 16]
Hỡi các trưởng lão, hãy khen người khác về những cố gắng hết lòng của họ
[Hình nơi trang 17]
Qua gương sốt sắng trong thánh chức, trưởng lão có thể giúp những người trong gia đình và những người khác phụng sự với lòng vui mừng
[Các hình nơi trang 18]
Chúng ta biết ơn các trưởng lão làm việc khó nhọc!