Chớ mòn mỏi vì lo lắng
“CHỚ lo-lắng chi về ngày mai, vì ngày mai sẽ lo về việc ngày mai. Sự khó-nhọc ngày nào đủ cho ngày ấy”. (Ma-thi-ơ 6:34) Tất nhiên lời khuyên bảo ấy của Chúa Giê-su Christ thiết thực cho tất cả chúng ta ngày nay đang sống trong một xã hội hối hả và căng thẳng.
Nhưng thực tế mà nói, chúng ta có thể nào chẳng lo lắng gì về những vấn đề khó khăn, quyết định, bổn phận và trách nhiệm của mình không? Hàng triệu người cảm thấy chán nản, phiền não và nặng gánh. Đó là lý do tại sao thuốc an thần là một ngành kinh doanh sinh lợi đến hàng triệu đô la.
Đâu là ranh giới
Dù khẩn cấp hay không, mọi bổn phận, trách nhiệm, quyết định và các vấn đề cá nhân cần được hoạch định và chuẩn bị trước. Kinh Thánh khuyến khích chúng ta “ngồi tính phí-tổn” trước khi bắt đầu đảm trách một việc quan trọng nào. (Lu-ca 14:28-30) Điều này bao hàm cả chuyện cân nhắc những sự lựa chọn trước mặt, phân tích lợi hại của kết quả và đánh giá các khoản thời gian, năng lực và tiền của.
Dù nên thận trọng suy xét điều rất có thể xảy ra, việc cố nghĩ đến mọi tình huống khả dĩ là điều không thể làm được và cũng không hữu ích. Thí dụ, vì sự an toàn của gia đình, bạn có thể suy xét phải làm gì trong trường hợp nhà bạn bị hỏa hoạn. Bạn có thể mua và lắp đặt thiết bị dò khói và bình chữa lửa. Bạn có thể dự kiến và diễn tập các lối thoát từ những nơi khác nhau ở trong nhà. Nhưng đâu là ranh giới giữa kế hoạch hợp lý, thực tế và nỗi lo lắng thái quá, không có lý do xác đáng? Nỗi lo lắng như thế bắt nguồn từ những cố gắng dự trù vô số tình huống giả định. Trong nhiều trường hợp, đấy có thể chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng phong phú. Những ý tưởng băn khoăn có thể ập đến, khiến bạn nghĩ rằng vài điều gì đó đã bị bỏ sót hoặc một số việc để bảo vệ gia đình đã không được thực hiện đầy đủ. Nỗi phiền muộn tự gây ra này có thể đè nặng tâm trí làm bạn mất ngủ.
Môi-se trước mặt Pha-ra-ôn
Giê-hô-va Đức Chúa Trời đã giao cho Môi-se, nhà tiên tri của Ngài, một trách nhiệm khó khăn. Thoạt tiên, Môi-se phải đi gặp những người Y-sơ-ra-ên và thuyết phục họ rằng Đức Giê-hô-va đã chỉ định ông để dẫn dắt họ ra khỏi xứ Ê-díp-tô. Tiếp đến, Môi-se phải đi gặp Pha-ra-ôn và yêu cầu vua để cho dân Y-sơ-ra-ên ra đi. Cuối cùng, Môi-se phải hướng dẫn đoàn dân đông hàng triệu người đi qua đồng vắng đến một xứ đã có dân thù nghịch ở rồi. (Xuất Ê-díp-tô Ký 3:1-10) Tất cả điều này có thể là đáng kinh hãi lắm, nhưng liệu Môi-se có để trách nhiệm này làm cho tâm trí ông tràn ngập niềm lo lắng không đâu chăng?
Hiển nhiên, Môi-se đã quan tâm đến một số vấn đề. Ông hỏi Đức Giê-hô-va: “Nầy, tôi sẽ đi đến dân Y-sơ-ra-ên, nói cùng họ rằng: Đức Chúa Trời của tổ phụ các ngươi sai ta đến cùng các ngươi; nhưng nếu họ hỏi: Tên Ngài là chi? thì tôi nói với họ làm sao?” Đức Giê-hô-va cho ông biết phải nói gì. (Xuất Ê-díp-tô Ký 3:13, 14) Môi-se cũng quan tâm đến điều có thể xảy ra nếu Pha-ra-ôn từ chối, không tin ông. Một lần nữa, Đức Giê-hô-va đã đáp lại nhà tiên tri. Còn một vấn đề sau cùng—Môi-se thú nhận ông không phải “một tay nói giỏi”. Làm sao có thể cứu vãn điều này? Đức Giê-hô-va cử A-rôn nói thay cho Môi-se.—Xuất Ê-díp-tô Ký 4:1-5, 10-16.
Chuẩn bị những câu trả lời cho các câu hỏi và đặt đức tin nơi Đức Chúa Trời, Môi-se tiến hành làm điều Đức Giê-hô-va đã ra lệnh. Thay vì tự dằn vặt mình với những ý tưởng sợ hãi về điều có thể xảy đến khi đứng trước Pha-ra-ôn, Môi-se “làm y như lời”. (Xuất Ê-díp-tô Ký 7:6) Nếu để cho nỗi lo lắng xâm chiếm, đức tin và lòng can đảm cần thiết để thi hành nhiệm vụ của ông có thể bị suy yếu.
Đường lối thăng bằng trong cách chu toàn nhiệm vụ của Môi-se là một thí dụ của cái mà sứ đồ Phao-lô gọi là “tâm-thần mạnh-mẽ”. (2 Ti-mô-thê 1:7; Tít 2:2-6) Nếu như Môi-se đã không thể hiện tâm thần mạnh mẽ, ông có thể dễ dàng bị khuất phục bởi tầm mức lớn lao của nhiệm vụ mình và có thể không dám đảm trách nhiệm vụ ấy.
Kiểm soát tư tưởng bạn
Bạn phản ứng thế nào khi phải đối phó với những thử thách về đức tin và những vấn đề khác trong cuộc sống thường ngày? Có phải chỉ nghĩ đến những trở ngại và thách đố đe dọa trước mắt cũng đủ làm bạn hoảng hốt chăng? Hay là bạn xem xét chúng một cách thăng bằng? Như một số người thường nói: “Chưa tới cầu, thì đừng vội vượt”. Rốt lại, có lẽ sau này cũng chẳng cần vượt qua cây cầu tưởng tượng đó! Vậy tại sao tự giày vò vì một điều có thể chẳng bao giờ xảy ra? Kinh Thánh nói: “Lòng lo lắng làm người rủn chí”. (Châm-ngôn 12:25, Bản Diễn Ý) Hậu quả thường là chần chừ trong quyết định và trì hoãn mọi việc cho đến khi quá muộn.
Nghiêm trọng hơn nữa là sự tổn hại về thiêng liêng mà nỗi lo lắng thái quá có thể gây nên. Chúa Giê-su Christ cho thấy rõ lòng quý trọng về “đạo nước thiên-đàng” có thể hoàn toàn bị sự giàu sang lừa dối và “sự lo lắng về đời này” bóp nghẹt. (Ma-thi-ơ 13:19, 22) Giống như gai góc có thể ngăn cản các hạt giống phát triển sung mãn và sinh bông trái, nỗi lo lắng không kiểm soát được có thể ngăn cản chúng ta tiến bộ về thiêng liêng và sinh bông trái ca ngợi Đức Chúa Trời. Nỗi phiền muộn tự gây ra rất có hại và thậm chí có thể ngăn cản một số người dâng mình cho Đức Giê-hô-va. Họ lo lắng: “Nếu như tôi không sống đúng theo sự dâng mình thì sao?”
Sứ đồ Phao-lô nói với chúng ta rằng trong trận chiến thiêng liêng, chúng ta nỗ lực “bắt hết các ý-tưởng làm tôi vâng-phục Đấng Christ”. (2 Cô-rinh-tô 10:5) Kẻ thù chính của chúng ta, Sa-tan Ma-quỉ, rất muốn lợi dụng những nỗi lo lắng nhằm mục đích làm chúng ta nản lòng, suy yếu về thể chất, tình cảm và thiêng liêng. Hắn xảo quyệt trong việc sử dụng mối nghi ngờ làm cái bẫy cho người khinh suất. Đó là lý do tại sao sứ đồ Phao-lô cũng cảnh cáo tín đồ Đấng Christ đừng “cho ma-quỉ nhân dịp”. (Ê-phê-sô 4:27) Là “chúa đời nầy”, Sa-tan thành công trong việc “làm mù lòng những kẻ chẳng tin”. (2 Cô-rinh-tô 4:4) Nguyện chúng ta không bao giờ để cho hắn kiểm soát trí tuệ chúng ta!
Sự trợ giúp có sẵn
Khi gặp vấn đề khó khăn, một đứa trẻ có thể tìm đến người cha yêu thương để nhận sự hướng dẫn và an ủi. Giống như vậy, khi có vấn đề, chúng ta có thể tìm đến Đức Giê-hô-va, Cha trên trời. Thật thế, Đức Giê-hô-va mời chúng ta trao gánh nặng và nỗi lo âu cho Ngài. (Thi-thiên 55:22) Giống như con trẻ không còn lo lắng gì về các vấn đề của nó nữa sau khi đã nhận được sự đảm bảo từ người cha, chúng ta không những nên trao gánh nặng cho Đức Giê-hô-va mà còn không cần bận tâm đến nữa.—Gia-cơ 1:6.
Làm thế nào chúng ta trao các nỗi lo lắng của mình cho Đức Giê-hô-va? Phi-líp 4:6, 7 trả lời: “Chớ lo-phiền chi hết, nhưng trong mọi sự hãy dùng lời cầu-nguyện, nài-xin; và sự tạ ơn mà trình các sự cầu-xin của mình cho Đức Chúa Trời. Sự bình-an của Đức Chúa Trời vượt-quá mọi sự hiểu-biết, sẽ giữ-gìn lòng và ý-tưởng [năng lực tinh thần, NW] anh em trong Đức Chúa Jêsus-Christ”. Đúng vậy, để đáp lời cầu nguyện bền bỉ và những lời nài xin khẩn khoản của chúng ta, Đức Giê-hô-va có thể ban cho chúng ta một sự yên tĩnh nội tâm, điều này che chở tâm trí chúng ta cho khỏi xáo động vì những sự lo lắng không cần thiết.—Giê-rê-mi 17:7, 8; Ma-thi-ơ 6:25-34.
Nhưng muốn hành động hòa hợp với lời cầu nguyện, chúng ta không nên tự cô lập hóa về thể chất hoặc tinh thần. (Châm-ngôn 18:1) Thay vì thế, chúng ta nên suy xét những nguyên tắc và lời hướng dẫn trong Kinh Thánh có liên quan đến vấn đề của mình, như thế tránh việc nương cậy nơi sự thông sáng của chính mình. (Châm-ngôn 3:5, 6) Trẻ cũng như già đều có thể tìm đến các ấn phẩm của Hội Tháp Canh để có nhiều tài liệu giúp quyết định và giải quyết vấn đề. Hơn nữa, trong hội thánh đạo Đấng Christ chúng ta được ân phước có các trưởng lão khôn ngoan, giàu kinh nghiệm và những tín đồ thành thục khác luôn luôn sẵn lòng nói chuyện với chúng ta. (Châm-ngôn 11:14; 15:22) Những người có khả năng đánh giá các vấn đề của chúng ta một cách khách quan và có quan điểm của Đức Chúa Trời về một sự việc, thường có thể giúp chúng ta xem xét vấn đề của chúng ta từ một khía cạnh khác. Dù không quyết định thay chúng ta, họ có thể là nguồn khích lệ và nâng đỡ lớn.
“Hãy trông-cậy nơi Đức Chúa Trời”
Không ai có thể phủ nhận rằng việc hàng ngày đương đầu với các vấn đề có thật cũng đủ gây căng thẳng rồi, huống hồ còn lo lắng thêm về những vấn đề tưởng tượng. Vậy, hãy quay về Đức Giê-hô-va qua lời cầu nguyện và nài xin, nếu như nỗi lo lắng về điều có thể xảy ra khiến chúng ta cảm thấy sợ hãi và bất an. Hãy tìm đến Lời Ngài và tổ chức Ngài để có được sự hướng dẫn, sự khôn ngoan và đầu óc sáng suốt. Chúng ta sẽ nhận thấy dù bất cứ trường hợp nào xảy ra đi nữa, vẫn có sự giúp đỡ để giải quyết.
Cảm thấy lòng buồn bực và dao động, người viết Thi-thiên hát: “Hỡi linh-hồn ta, cớ sao ngươi sờn-ngã và bồn-chồn trong mình ta? Hãy trông-cậy nơi Đức Chúa Trời; ta sẽ còn khen-ngợi Ngài nữa, Ngài là sự cứu-rỗi của mặt ta, và là Đức Chúa Trời ta”. (Thi-thiên 42:11) Chúng ta hãy mượn những lời này làm cảm xúc riêng cho chính mình.
Đúng vậy, hãy trù liệu cho những điều hợp lý có thể xảy ra và trao những điều bất ngờ cho Đức Giê-hô-va. “Hãy trao mọi điều lo-lắng mình cho Ngài, vì Ngài hay săn-sóc anh em”.—1 Phi-e-rơ 5:7.
[Hình nơi trang 23]
Giống như Đa-vít, bạn có trao gánh nặng và những nỗi lo lắng của mình cho Đức Giê-hô-va không?