Hãy vui mừng trong Đức Giê-hô-va!
“Hãy vui-mừng trong Chúa luôn luôn. Tôi lại còn nói nữa: Hãy vui-mừng đi” (PHI-LÍP 4:4).
1. Tại sao chúng ta có thể tự hỏi Phao-lô có ý gì khi nói rằng tín đồ đấng Christ nên luôn luôn vui mừng?
NGÀY NAY, người ta dường như ít có lý do để vui mừng. Loài người được dựng nên bằng bụi đất, ngay cả tín đồ thật của đấng Christ, cũng gặp những hoàn cảnh gây đau buồn như thất nghiệp, bệnh hoạn, người thân yêu qua đời, những vấn đề do tính tình khác nhau gây ra, hoặc bị thân nhân hay bạn cũ chống đối. Vậy chúng ta phải hiểu lời khuyên của Phao-lô là “Hãy vui-mừng... luôn luôn” như thế nào? Vì có những hoàn cảnh khó khăn và khó chịu mà mọi người chúng ta phải đối phó nên chúng ta có thể nào vui mừng luôn luôn được không? Thảo luận về văn cảnh của những lời đó sẽ giúp làm vấn đề được rõ ràng.
Hãy vui mừng—Tại sao và như thế nào?
2, 3. Như trường hợp của Giê-su và của dân Y-sơ-ra-ên xưa cho thấy rõ, sự vui mừng quan trọng thế nào?
2 “Hãy vui-mừng trong Chúa luôn luôn. Tôi lại còn nói nữa: Hãy vui mừng đi”. Điều này có lẽ làm chúng ta nhớ lại những lời nói với dân Y-sơ-ra-ên khoảng 24 thế kỷ trước đây: “Sự vui-vẻ của Đức Giê-hô-va là sức-lực của các ngươi” (Nê-hê-mi 8:10). Sự vui mừng cho người ta sức mạnh và giống như một đồn lũy mà người ta có thể đến để được an ủi và bảo vệ. Sự vui mừng là một phương tiện trong việc giúp ngay cả người hoàn toàn là Giê-su chịu đựng được. “Vì sự vui-mừng đã đặt trước mặt mình, chịu lấy thập-tự giá, khinh đều sỉ-nhục và hiện nay ngồi bên hữu ngai Đức Chúa Trời” (Hê-bơ-rơ 12:2). Hiển nhiên, có khả năng bày tỏ sự vui vẻ khi gặp khó khăn là đức tính cần thiết để được cứu rỗi.
3 Trước khi vào Đất Hứa, dân Y-sơ-ra-ên nhận được lệnh: “Ngươi, người Lê-vi, và kẻ khách lạ ở giữa ngươi, luôn với nhà của người sẽ vui-vẻ về các phước-lành mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi đã ban cho ngươi”. Họ sẽ gặp hậu quả tai hại nếu không vui vẻ phụng sự Đức Giê-hô-va. “Hết thảy những sự chúc rủa-sả sẽ giáng trên ngươi, đuổi ngươi và theo kịp cho đến chừng nào ngươi bị hủy-diệt... bởi trong lúc dư-dật mọi đều, ngươi không lạc-ý phục-sự Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi” (Phục-truyền Luật-lệ Ký 26:11; 28:45-47).
4. Cái gì có thể làm cho chúng ta khó thấy vui mừng?
4 Vì thế, ngày nay lớp người xức dầu còn sót lại và những người bạn đồng hành thuộc nhóm “chiên khác” phải vui mừng. Đó là một điều quan trọng! (Giăng 10:16). Bằng cách lặp lại lời khuyên: “Tôi lại còn nói nữa”, Phao-lô nhấn mạnh sự quan trọng của việc vui mừng về tất cả những điều tốt lành mà Đức Giê-hô-va đã làm cho chúng ta. Chúng ta có vui mừng không? Hay là chúng ta quá bận rộn với những công việc hàng ngày của đời sống khiến chúng ta đôi khi quên đi nhiều lý do để vui mừng? Phải chăng các vấn đề chồng chất lên cao đến độ chúng ta không nhìn thấy Nước Trời và những ân phước mà Nước Trời đem lại? Phải chăng chúng ta để những điều khác như việc không tuân theo luật của Đức Chúa Trời, không để tâm đến những nguyên tắc của Ngài hoặc sao lãng bổn phận của tín đồ đấng Christ cướp mất niềm vui của chúng ta?
5. Tại sao người không có tính phải lẽ khó thấy vui mừng?
5 “Hãy cho mọi người đều biết tính phải lẽ của anh em. Chúa đã gần rồi (Phi-líp 4:5). Một người không biết lẽ phải thiếu sự thăng bằng. Người đó có thể không trông nom sức khỏe của mình một cách đúng đắn, để thân thể mình phải chịu những sự căng thẳng hoặc lo âu không cần thiết. Có lẽ người đó chưa biết chấp nhận những giới hạn của mình và sống phù hợp với những giới hạn đó. Người đó có thể đặt cho mình những mục tiêu quá cao và rồi cố đạt những mục tiêu đó bất kể giá mình phải trả. Hoặc người đó có thể dùng những giới hạn của mình làm lý do để giảm bớt hoạt động hoặc làm việc kém hăng hái. Vì thiếu sự thăng bằng và không có tính phải lẽ, người đó thấy khó vui mừng.
6. a) Chúng ta phải được những tín đồ khác coi như thế nào, và trường hợp này chỉ đúng khi nào? b) Lời của Phao-lô nơi II Cô-rinh-tô 1:24 và Rô-ma 14:4 giúp chúng ta tỏ ra biết lẽ phải như thế nào?
6 Dù những kẻ chống đối coi chúng ta là cuồng tín đi chăng nữa, những tín đồ khác phải luôn luôn có thể thấy được tính phải lẽ của chúng ta. Và họ sẽ coi chúng ta như vậy nếu chúng ta thăng bằng và không đòi hỏi chính chúng ta hoặc những người khác phải hoàn toàn. Trên hết mọi sự, chúng ta phải tránh ép buộc người khác mang những gánh nặng mà Lời Đức Chúa Trời không đòi hỏi. Sứ đồ Phao-lô nói: “Chớ không phải chúng tôi muốn cai-trị đức-tin anh em nhưng chúng tôi muốn giúp thêm sự vui của anh em” (II Cô-rinh-tô 1:24). Vì trước kia là một người Pha-ri-si, Phao-lô biết rõ là những luật lệ cứng rắn mà những người có uy quyền đặt ra và ép buộc người ta phải theo sẽ bóp nghẹt niềm vui, trong khi lời đề nghị hữu ích của những người bạn cùng làm việc sẽ gia tăng niềm vui đó. Sự kiện “Chúa đã gần rồi” phải làm cho người biết lẽ phải nhớ là chúng ta không được ‘xét-đoán tôi-tớ của kẻ khác. Nó đứng hay ngã, ấy là việc chủ nó’ (Rô-ma 14:4).
7, 8. Tại sao tín đồ đấng Christ biết mình sẽ có vấn đề khó khăn, nhưng làm thế nào họ có thể tiếp tục vui mừng?
7 “Chớ lo-phiền chi hết, nhưng trong mọi sự hãy dùng lời cầu-nguyện, nài-xin, và sự tạ ơn mà trình các sự cầu-xin của mình cho Đức Chúa Trời” (Phi-líp 4:6). Ngày nay chúng ta đang trải qua “những thời-kỳ khó-khăn” mà Phao-lô có nói đến (II Ti-mô-thê 3:1-5). Vì vậy, tín đồ đấng Christ phải biết rằng họ sẽ gặp nhiều vấn đề. Lời của Phao-lô là “vui-mừng... luôn luôn” không có nghĩa là tín đồ trung thành của đấng Christ không thể thỉnh thoảng bị những lúc thoái chí hoặc chán nản. Trong trường hợp của Phao-lô, ông thừa nhận một cách thực tế: “Chúng tôi bị ép đủ cách, nhưng không đến cùng; bị túng thế, nhưng không ngã lòng; bị bắt-bớ, nhưng không đến bỏ; bị đánh-đập, nhưng không đến chết mất” (II Cô-rinh-tô 4:8, 9). Tuy nhiên, sự vui mừng của tín đồ đấng Christ giảm bớt những lúc lo âu và buồn rầu tạm thời và cuối cùng giúp họ không còn chú tâm đến những điều đó nữa. Sự vui mừng đó cho họ sức mạnh để quyết tâm tiến lên, không bao giờ quên đi nhiều lý do để vui mừng.
8 Khi các vấn đề xảy ra, dù thuộc loại nào, người tín đồ đấng Christ vui vẻ khiêm nhường nài xin Đức Giê-hô-va giúp đỡ qua lời cầu nguyện. Người đó không để cho sự lo âu tột độ kiểm soát mình. Sau khi làm những gì chính người có thể làm một cách vừa phải để giải quyết vấn đề, người đặt mọi chuyện trong tay Đức Giê-hô-va, phù hợp với lời mời: “Hãy trao gánh-nặng ngươi cho Đức Giê-hô-va, Ngài sẽ nâng-đỡ ngươi”. Đồng thời người tiếp tục cảm tạ Đức Giê-hô-va về lòng nhân từ của Ngài (Thi-thiên 55:22; cũng xem Ma-thi-ơ 6:25-34).
9. Sự hiểu biết về lẽ thật cho chúng ta sự bình an về tâm trí như thế nào, và điều này có ảnh hưởng tốt gì đến tín đồ đấng Christ?
9 “Sự bình-an của Đức Chúa Trời vượt-quá mọi sự hiểu-biết, sẽ giữ-gìn lòng và ý-tưởng anh em trong Đức Chúa Giê-su Christ” (Phi-líp 4:7). Sự hiểu biết về lẽ thật Kinh-thánh loại bỏ khỏi trí tín đồ đấng Christ những sự dối trá và giúp người phát triển lối suy nghĩ lành mạnh (II Ti-mô-thê 1:13). Vì thế người được giúp để tránh có hành động sai lầm hoặc thiếu khôn ngoan có thể làm hại mối liên lạc bình an với người khác. Thay vì để sự bất công và gian ác làm mình bực bội, người đó tin cậy Đức Giê-hô-va sẽ dùng Nước Trời để giải quyết những vấn đề của nhân loại. Sự bình an thể ấy của tâm trí sẽ gìn giữ lòng người đó, giữ động cơ người trong sạch và hướng dẫn sự suy nghĩ của người theo đường lối công bình. Rồi động cơ trong sạch và sự suy nghĩ đúng đắn sẽ cho người đó vô số lý do để vui mừng, dù thế giới hỗn loạn có đem lại những vấn đề và áp lực đi nữa.
10. Chúng ta chỉ được vui mừng thật sự nhờ nghĩ và nói về điều gì?
10 “Rốt lại, hỡi anh em, phàm đều chi chơn-thật, đều chi đáng tôn, đều chi công-bình, đều chi thanh-sạch, đều chi đáng yêu-chuộng, đều chi có tiếng tốt, đều chi có nhơn-đức đáng khen, thì anh em phải nghĩ đến” (Phi-líp 4:8). Tín đồ đấng Christ không lấy làm thích thú khi nói và nghĩ về những điều xấu xa. Điều này đương nhiên loại ra phần lớn những phim ảnh, kịch nghệ và ca nhạc mà thế gian đang tung ra. Không ai có thể giữ sự vui mừng của đạo đấng Christ nếu người đó chứa đầy trong tâm và trí mình những lời dối trá, giễu cợt lố lăng, và những điều không công bình, vô luân, thiếu đạo đức, đầy thù hằn và gớm ghiếc. Nói một cách giản dị, không ai có thể tìm thấy sự vui mừng thật sự bằng cách chứa đầy tâm và trí mình với những điều bẩn thỉu. Trong thế giới đồi trụy của Sa-tan, chúng ta cảm thấy phấn khởi làm sao khi biết rằng tín đồ đấng Christ có rất nhiều điều tốt lành để nghĩ đến và thảo luận cùng nhau!
Vô số lý do để vui mừng
11. a) Chúng ta không bao giờ nên coi thường điều gì, và tại sao? b) Một đại biểu và vợ anh có ấn tượng gì khi tham dự một hội nghị quốc tế?
11 Khi nói đến những lý do để vui mừng, chúng ta chớ quên tình anh em quốc tế của chúng ta (I Phi-e-rơ 2:17). Trong khi những nhóm sắc tộc và quốc gia khác nhau của thế gian cho thấy họ thù ghét nhau một cách cay đắng, dân sự của Đức Chúa Trời lại đến gần nhau trong tình yêu thương. Người ta đặc biệt thấy sự hợp nhất của họ tại các hội nghị quốc tế. Một đại biểu Hoa Kỳ viết về hội nghị tổ chức vào năm 1993 tại Kiev, xứ Ukraine: “Những giọt nước mắt vui mừng, những ánh mắt rạng rỡ, hết người này tới người kia ôm chặt nhau như người trong gia đình, và những đám đông người cầm dù và khăn tay nhiều màu sặc sỡ vẫy chào mọi người từ bên kia sân vận động nói lên một cách rõ ràng sự hợp nhất về thần quyền. Lòng chúng ta tràn đầy niềm hãnh diện về điều mà Đức Giê-hô-va đã hoàn thành cách kỳ diệu trong đoàn thể anh em trên toàn thế giới. Điều này đã làm vợ chồng chúng tôi xúc động sâu xa và cho đức tin của chúng tôi một ý nghĩa mới”.
12. Ê-sai 60:22 đang ứng nghiệm trước mắt chúng ta như thế nào?
12 Ngày nay đức tin của tín đồ đấng Christ được vững mạnh biết bao khi thấy các lời tiên tri trong Kinh-thánh ứng nghiệm ngay trước mắt họ! Thí dụ, hãy xem lời ghi nơi Ê-sai 60:22: “Kẻ rất nhỏ trong vòng họ sẽ nên một ngàn, còn kẻ rất hèn-yếu sẽ trở nên một dân mạnh. Ta, Đức Giê-hô-va, sẽ nôn-nả làm đều ấy trong kỳ nó”. Vào lúc Nước Trời ra đời năm 1914 chỉ có 5.100 người— kẻ rất nhỏ—tích cực rao giảng. Nhưng trong suốt năm năm qua, con số trong đoàn thể anh em trên khắp thế giới đã gia tăng với mức trung bình là 5.628 Nhân-chứng mới làm báp têm mỗi tuần! Năm 1993, số người rao giảng lên đến con số cao nhất từ trước tới đó là 4.709.889 người. Hãy tưởng tượng! Điều này có nghĩa là “kẻ rất nhỏ” vào năm 1914 nay đã trở thành gần “một ngàn” theo nghĩa đen!
13 a) Chuyện gì đã xảy ra kể từ năm 1914 đến nay? b) Nhân-chứng Giê-hô-va làm theo nguyên tắc của lời Phao-lô nơi II Cô-rinh-tô 9:7 như thế nào?
13 Kể từ năm 1914 Vua Mê-si đã đi chinh phục và cai trị giữa các kẻ thù nghịch. Những người theo ngài nhiệt tình ủng hộ sự cai trị của ngài bằng cách dùng thì giờ, sức lực và tiền bạc để thi hành công việc rao giảng trên toàn thế giới cũng như chương trình xây cất quốc tế (Thi-thiên 110:2, 3). Nhân-chứng Giê-hô-va vui mừng khi thấy tiền bạc đóng góp đang được dùng cho những hoạt động này cho đến lúc hoàn tất, mặc dù rất hiếm khi tiền bạc được nhắc đến tại các buổi họp.a (So sánh I Sử-ký 29:9). Tín đồ thật của đấng Christ không cần ai phải thúc giục đóng góp; họ coi đó là một đặc ân được ủng hộ Vua của họ cho đến mức độ hoàn cảnh cho phép, mỗi người “tùy theo lòng mình đã định mà quyên ra, không phải phàn-nàn hay là vì ép-uổng” (II Cô-rinh-tô 9:7).
14. Trạng thái nào giữa dân sự của Đức Chúa Trời đã trở nên rõ ràng kể từ năm 1919, cho họ lý do nào để vui mừng?
14 Kết quả của lời Kinh-thánh nói trước về việc phục hưng sự thờ phượng thật trong vòng dân sự của Đức Chúa Trời là việc tạo lập một địa đàng thiêng liêng. Kể từ năm 1919 địa đàng này ngày càng nới rộng thêm lên (Thi-thiên 14:7; Ê-sai 52:9, 10). Kết quả là gì? Tín đồ thật của đấng Christ được “vui-vẻ mừng-rỡ” (Ê-sai 51:11). Bông trái tốt đạt được là bằng chứng cho thấy điều mà thánh linh của Đức Chúa Trời có thể thực hiện qua loài người bất toàn. Đức Giê-hô-va xứng đáng được mọi người khen ngợi và tôn kính, nhưng có đặc ân nào lớn hơn là được trở thành người cùng làm việc với Đức Chúa Trời không? (I Cô-rinh-tô 3:9). Nếu cần, Đức Giê-hô-va có đủ quyền lực để khiến các hòn đá kêu to thông điệp về lẽ thật. Tuy nhiên, Ngài đã quyết định không dùng phương pháp này, thay vì thế Ngài muốn khuyến khích những tạo vật được dựng nên bằng bụi đất tự nguyện thi hành ý định của Ngài (Lu-ca 19:40).
15. a) Chúng ta để ý theo dõi những biến cố hiện đại nào? b) Chúng ta vui sướng mong đợi biến cố nào?
15 Với lòng tràn đầy kính sợ, ngày nay các tôi tớ của Đức Giê-hô-va quan sát những biến cố trên thế giới có liên quan đến những lời tiên tri khác thường trong Kinh-thánh. Các nước đang cố gắng đạt một nền hòa bình vững chắc nhưng chỉ hoài công vô ích. Những biến cố đang xảy ra buộc các nước phải yêu cầu tổ chức Liên Hiệp Quốc ra tay hành động tại những nơi hỗn loạn trên thế giới (Khải-huyền 13:15-17). Trong khi đó, dân sự của Đức Chúa Trời đã hướng trước về tương lai, nóng lòng trông đợi một trong những biến cố vui mừng nhất chưa từng thấy và càng ngày biến cố này càng gần kề. “Chúng ta hãy hớn-hở vui-mừng, tôn-vinh Ngài; vì lễ cưới Chiên Con đã tới, và vợ Ngài đã sửa-soạn” (Khải-huyền 19:7).
Công việc rao giảng —một gánh nặng hoặc một niềm vui?
16. Hãy dùng thí dụ để cho thấy làm sao một tín đồ đấng Christ có thể mất đi sự vui mừng nếu không thực hành điều đã học.
16 “Hễ sự gì anh em đã học, đã nhận, đã nghe ở nơi tôi, và đã thấy trong tôi, hãy làm đi, thì Đức Chúa Trời của sự bình-an sẽ ở cùng anh em” (Phi-líp 4:9). Bằng cách thực hành điều đã học, tín đồ đấng Christ có thể hy vọng nhận được ân phước của Đức Chúa Trời. Việc cần phải rao giảng tin mừng cho người khác là một trong những điều quan trọng nhất mà họ đã học được. Đúng thế, ai có thể có được sự bình an trong tâm trí hoặc vui mừng nếu mình im không nói cho những người thành tâm biết tin tức liên quan đến sự sống còn của họ? (Ê-xê-chi-ên 3:17-21; I Cô-rinh-tô 9:16; I Ti-mô-thê 4:16).
17. Tại sao hoạt động rao giảng của chúng ta phải luôn luôn là một nguồn vui mừng?
17 Thật là một niềm vui mừng biết bao khi gặp những người như chiên muốn học về Đức Giê-hô-va! Thật thế, những người phụng sự với động cơ đúng đắn sẽ luôn luôn thấy việc phụng sự Nước Trời là một nguồn vui mừng. Đây là vì lý do chính của việc mang danh Nhân-chứng của Đức Giê-hô-va là ngợi khen danh Ngài và ủng hộ vị thế Đấng Cai trị Tối cao của Ngài (I Sử-ký 16:31). Người nhận biết sự kiện này sẽ vui mừng ngay cả khi những người thiếu khôn ngoan không chấp nhận tin mừng người đó mang đến. Người biết rằng một ngày nào đó công việc rao giảng cho những người không tin sẽ chấm dứt và việc ngợi khen danh Đức Giê-hô-va sẽ tiếp tục mãi mãi.
18. Điều gì thúc đẩy tín đồ đấng Christ làm theo ý định của Đức Giê-hô-va?
18 Tôn giáo thật thúc đẩy những người thực hành tôn giáo đó làm những điều Đức Chúa Trời đòi hỏi, không phải vì họ phải làm, nhưng vì họ muốn làm (Thi-thiên 40:8; Giăng 4:34). Nhiều người thấy điều này khó hiểu. Có lần một bà nọ nói với một chị Nhân-chứng gõ cửa nhà bà: “Cô biết không, tôi phải khen cô. Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ đi từ nhà này sang nhà kia rao giảng về tôn giáo của tôi như cô đang làm”. Chị Nhân-chứng mỉm cười trả lời: “Tôi hiểu bà muốn nói gì. Trước khi tôi trở thành Nhân-chứng Giê-hô-va, bà khó có thể bắt tôi đi gặp người khác để nói về tôn giáo. Nhưng bây giờ thì tôi muốn đi”. Bà đó suy nghĩ một lát và rồi kết luận: “Rõ ràng tôn giáo của cô có điều gì đặc biệt cho người ta mà tôn giáo của tôi không có. Có lẽ tôi nên tìm hiểu”.
19. Tại sao bây giờ là lúc để vui mừng hơn bao giờ hết?
19 Câu Kinh-thánh cho năm 1994 chưng ở Phòng Nước Trời thường xuyên nhắc nhở chúng ta: “Hãy hết lòng tin-cậy Đức Giê-hô-va” (Châm-ngôn 3:5). Chúng ta vui mừng vì có thể đặt sự tin cậy nơi Đức Giê-hô-va, là đồn lũy của chúng ta và là Đấng chúng ta nương náu. Có thể nào có lý do tốt hơn để vui mừng chăng? Thi-thiên 64:10 giải thích: “Người công-bình sẽ vui-vẻ nơi Đức Giê-hô-va, và nương-náu mình nơi Ngài”. Đây không phải là lúc để chúng ta lưỡng lự hoặc bỏ cuộc. Mỗi tháng trôi qua chúng ta lại càng gần sự thật hơn—sự thật của những điều mà tôi tớ của Đức Giê-hô-va đã mong mỏi được thấy kể từ thời của A-bên. Bây giờ là lúc chúng ta hết lòng tin cậy nơi Đức Giê-hô-va và biết rằng chưa bao giờ chúng ta có nhiều lý do đến thế để vui mừng!
[Chú thích]
a Một bản thông báo vắn tắt tại các hội nghị và tại hội thánh hàng tháng cho biết số tiền đóng góp tình nguyện nhận được cũng như những sự chi tiêu. Thỉnh thoảng Hội gửi thư cho biết tiền đóng góp được dùng ra sao. Nhờ đó mọi người biết được tình trạng tài chính của Hội trong công việc trên toàn thế giới của Nhân-chứng Giê-hô-va.
Bạn trả lời thế nào?
◻ Theo Nê-hê-mi 8:10, tại sao chúng ta nên vui mừng?
◻ Phục-truyền Luật-lệ Ký 26:11 và Luật-lệ Ký 28:45-47 cho thấy vui mừng quan trọng như thế nào?
◻ Phi-líp 4:4-9 có thể giúp chúng ta luôn luôn vui mừng như thế nào?
◻ Câu Kinh-thánh cho năm 1994 cho chúng ta lý do nào để vui mừng?
[Hình nơi trang 16]
Nhân-chứng Nga và Đức vui mừng được thuộc vào đoàn thể anh em quốc tế
[Hình nơi trang 17]
Chia xẻ lẽ thật với người khác là một lý do để vui mừng