Sanh ra “mọi điều nhơn-từ”
“Trái của sự sáng-láng ở tại mọi điều nhơn-từ” (Ê-PHÊ-SÔ 5:9).
1, 2. Hai nhóm nào hiện hữu kể từ thời xa xưa, và ngày nay tình trạng hai bên khác nhau như thế nào?
SAU cuộc phản nghịch trong vườn Ê-đen cách đây khoảng sáu ngàn năm và một lần phản nghịch khác nữa sau Trận Nước Lụt thời Nô-ê nhân loại đã chia ra làm hai nhóm, hoặc hai tổ chức: một bên là tổ chức gồm những người cố gắng phụng sự Đức Giê-hô-va, bên kia là tổ chức theo Sa-tan. Hai tổ chức vẫn còn hiện hữu chăng? Chắc chắn là còn! Nhà tiên tri Ê-sai đề cập đến hai nhóm này và nói trước tình trạng của cả hai trong thời chúng ta: “Nầy, sự tối-tăm vây-phủ đất, sự u-ám bao-bọc các dân; song Đức Giê-hô-va dấy lên trên ngươi, vinh-quang Ngài tỏ-rạng trên ngươi” (Ê-sai 60:1, 2).
2 Đúng, sự khác biệt giữa hai tổ chức này lớn như là sự tối tăm khác với sự sáng. Giống như một tia sáng thu hút một người lạc lối trong nơi tối tăm, sự sáng đến từ Đức Giê-hô-va chiếu rạng trong thế gian tối tăm này và đã thu hút hàng triệu người có lòng thành thật để họ đến với tổ chức của Đức Chúa Trời. Ê-sai nói tiếp: “Các dân-tộc [chiên khác] sẽ đến nơi sự sáng ngươi, các vua [những người xức dầu thừa kế Nước Trời] sẽ đến nơi sự chói-sáng đã mọc lên trên ngươi” (Ê-sai 60:3).
3. Tín đồ đấng Christ biểu lộ sự vinh hiển của Đức Giê-hô-va qua những cách nào?
3 Dân sự của Đức Giê-hô-va thể hiện sự vinh hiển của Ngài như thế nào? Một mặt họ rao giảng tin mừng về Nước Đức Chúa Trời đã được thành lập trên trời (Mác 13:10). Nhưng còn hơn thế nữa, họ bắt chước Đức Giê-hô-va vì Ngài là gương mẫu tối thượng về sự nhân từ, và như vậy, họ thu hút những người nhu mì đến với sự sáng bằng hạnh kiểm của họ (Ê-phê-sô 5:1). Phao-lô nói: “Lúc trước anh em đương còn tối-tăm, nhưng bây giờ đã trở nên người sáng-láng trong Chúa. Hãy bước đi như các con sáng-láng”. Ông nói tiếp: “Trái của sự sáng-láng ở tại mọi điều nhơn-từ, công-bình, và thành-thật. Hãy xét điều chi vừa lòng Chúa, và chớ dự vào công-việc vô-ích của sự tối-tăm” (Ê-phê-sô 5:8-11). Phao-lô nghĩ gì khi nói đến “mọi điều nhơn-từ”?
4. Sự nhân từ là gì, và làm sao có thể thấy đức tính này nơi một tín đồ đấng Christ?
4 Như bài trước cho thấy, sự nhân từ là một đức tính hay trạng thái toàn hảo về luân lý là đức hạnh. Giê-su nói chỉ một mình Đức Giê-hô-va là nhân từ tuyệt đối mà thôi (Mác 10:18). Tuy nhiên, một tín đồ đấng Christ có thể bắt chước Đức Giê-hô-va bằng cách vun trồng bông trái nhân từ này của thánh linh (Ga-la-ti 5:22). Luận về chữ Hy-lạp a·ga·thosʹ, dịch ra là “tốt lành” hoặc “nhân từ”, cuốn tự điển Vine’s Expository Dictionary of Old and New Testament Words nói: “[Chữ đó] diễn tả ý tưởng hễ điều gì có đặc tính hoặc bản chất tốt lành thì đem lại công dụng hữu ích”. Do đó, một tín đồ đấng Christ mà vun trồng sự nhân từ thì vừa là người tốt vừa làm điều tốt. (So sánh Phục-truyền Luật-lệ Ký 12:28). Người cũng sẽ tránh những điều phản lại sự nhân từ, tức là “công-việc vô-ích của sự tối-tăm”. Những cách khác mà một tín đồ đấng Christ có thể thể hiện sự nhân từ trong hạnh kiểm của mình là “mọi điều nhơn-từ” mà Phao-lô đề cập đến. Một số “điều nhơn-từ” này là gì?
Tiếp tục “làm điều lành”
5. Có một loại nhân từ khác nào, và tại sao một tín đồ đấng Christ nên vun trồng loại nhân từ này?
5 Phao-lô nói đến một trong những điều này trong lá thư gửi cho người Rô-ma. Đề cập đến sự vâng phục đối với “các đấng cầm quyền trên mình”, ông nói: “Ngươi muốn không sợ quyền-phép chăng? Hãy [tiếp tục] làm điều lành, sẽ được khen-thưởng”. Điều “lành” ở đây là sự vâng phục đối với luật pháp và những sắp đặt của các nhà cầm quyền thế gian. Tại sao một tín đồ đấng Christ nên vâng phục nhà cầm quyền? Đó là để tránh xung đột không đáng với họ đưa đến việc có thể bị phạt và—điều quan trọng hơn nữa—là để giữ vẹn lương tâm trong sạch trước mắt Đức Chúa Trời (Rô-ma 13:1-7). Trong khi vâng lời Đức Chúa Trời trước nhất, người tín đồ đấng Christ vẫn “tôn-trọng vua”, bằng cách không chống lại nhà cầm quyền mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời cho phép được hiện hữu (I Phi-e-rơ 2:13-17). Nhờ đó các tín đồ đấng Christ là những người láng giềng tốt, những công dân tốt và làm gương tốt.
Tôn trọng người khác
6. a) Một khía cạnh khác của sự nhân từ là gì? b) Kinh-thánh nói ai đáng cho chúng ta tôn trọng?
6 Đức Giê-hô-va bày tỏ sự nhân từ Ngài bằng cách cung cấp cho tất cả các dân cư trên đất “mưa từ trời xuống, ban cho...mùa-màng”. Điều này đem lại kết quả là “đồ-ăn dư-dật, và lòng đầy vui-mừng” và cũng bày tỏ Ngài là một Đức Chúa Trời thật sự tỏ ra có ý tứ (Công-vụ các Sứ-đồ 14:17). Chúng ta có thể bắt chước Ngài bằng cách tỏ ra tôn trọng đối với người khác trong các việc nhỏ nhặt cũng như trong việc lớn. Đặc biệt đối với ai? Phao-lô nói đặc biệt đối với các trưởng lão, họ là những người “có công-khó trong vòng anh em, là kẻ tuân-theo Chúa mà chỉ-dẫn và dạy-bảo anh em”. Ông khuyến giục tín đồ đấng Christ “hãy lấy lòng rất yêu-thương đối với họ vì cớ công-việc họ làm” (I Tê-sa-lô-ni-ca 5:12, 13). Chúng ta có thể làm điều này thế nào? Bằng cách hợp tác chặt chẽ với họ—chẳng hạn như bằng cách tham gia vào các công việc cần phải làm tại Phòng Nước Trời. Dù chúng ta nên cảm thấy tự nhiên yêu cầu các trưởng lão giúp khi cần, chúng ta chớ nên đòi hỏi quá đáng. Thay vì thế, bằng bất cứ cách nào có thể làm được, chúng ta cố gắng làm nhẹ bớt gánh nặng của những người chăn chiên làm lụng khó nhọc này, nhiều người trong vòng họ có trách nhiệm gia đình ngoài nghĩa vụ hội-thánh.
7. Chúng ta có thể bày tỏ kính trọng những người già cả bằng những cách nào?
7 Những người lớn tuổi cũng xứng đáng cho chúng ta kính trọng. Trong luật pháp Môi-se có một điều răn nói rõ là: “Trước mặt người tóc bạc, ngươi hãy đứng dậy, kính người già-cả, và kính-sợ Đức Chúa Trời ngươi. Ta là Đức Giê-hô-va” (Lê-vi Ký 19:32). Chúng ta có thể tỏ sự kính trọng này bằng cách nào? Những người trẻ có thể tình nguyện giúp họ đi chợ mua sắm hoặc làm công việc lặt vặt trong nhà. Các trưởng lão có thể ân cần kiểm điểm xem có người lớn tuổi nào cần được đưa rước để đi nhóm họp hay không. Tại các cuộc hội nghị, những người trẻ, khỏe mạnh sẽ tránh tỏ ra nóng nảy mà xô đẩy những người lớn tuổi đi đứng chậm chạp để qua mặt họ. Trái lại họ sẽ kiên nhẫn chờ đợi nếu người già cả ngồi xuống hoặc lấy thức ăn một cách chậm chạp.
8. Chúng ta có thể bày tỏ sự nhân từ như thế nào đối với một nhóm người khác nữa mà Kinh-thánh nêu ra?
8 Người viết Thi-thiên đề cập đến một nhóm người khác nữa cũng cần được tôn trọng: “Phước cho người nào đoái đến kẻ khốn-cùng!” (Thi-thiên 41:1). Tôn trọng những người quyền thế hoặc giàu sang có lẽ là điều dễ làm, nhưng đối với những người thấp hèn, nghèo nàn thì sao? Người viết Kinh-thánh là Gia-cơ cho thấy việc tỏ ra tôn trọng đồng đều đối với những người này mới thật là một cuộc thử nghiệm về sự công bình và yêu thương của tín đồ đấng Christ. Mong sao chúng ta có thể vượt qua được cuộc thử nghiệm này bằng cách tôn trọng tất cả mọi người bất kể hoàn cảnh riêng của họ (Phi-líp 2:3, 4; Gia-cơ 2:2-4, 8, 9).
“Hãy [tiếp tục] thương-xót”
9, 10. Tại sao tín đồ đấng Christ nên có lòng thương xót, và ta có thể bày tỏ loại nhân từ này như thế nào?
9 Một số lời ví dụ của Giê-su có cho thấy thêm một loại nhân từ khác. Trong một câu chuyện ví dụ đó, Giê-su nói về một người Sa-ma-ri đi đường gặp một người kia bị cướp của, bị đánh trọng thương và bị bỏ nằm ngoài đường. Một người Lê-vi và một thầy tế lễ đi ngang qua thấy người bị thương tích, mà lại không giúp người đó. Nhưng người Sa-ma-ri dừng chân lại và cứu giúp cho, người làm nhiều hơn là lẽ thường tình. Câu chuyện này thường được gọi là lời ví dụ về “người Sa-ma-ri nhân từ”. Người Sa-ma-ri đó đã biểu lộ loại nhân từ nào? Đó là lòng thương xót. Khi Giê-su hỏi những người nghe ngài xem ai đã tỏ ra là người lân cận của người bị thương tích, họ trả lời đúng: “Ấy là người đã lấy lòng thương-xót đãi người” (Lu-ca 10:37).
10 Các tín đồ đấng Christ có lòng thương xót bắt chước Đức Giê-hô-va; Môi-se nói với dân Y-sơ-ra-ên về Ngài: “Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi là Đức Chúa Trời hay thương-xót sẽ không bỏ ngươi và không hủy-diệt ngươi đâu; cũng chẳng quên sự giao-ước mà Ngài đã thề cùng các tổ-phụ ngươi” (Phục-truyền Luật-lệ Ký 4:31). Giê-su cho thấy lòng thương xót của Đức Chúa Trời nên có ảnh hưởng nào trên chúng ta: “Hãy [tiếp tục] thương-xót như Cha các ngươi hay thương-xót” (Lu-ca 6:36). Chúng ta có thể tỏ lòng thương xót như thế nào? Như lời ví dụ của Giê-su cho thấy là hãy sẵn sàng giúp đỡ người đồng loại, dù cho có bị nguy hiểm hoặc bất tiện. Một người nhân từ không làm ngơ trước sự đau khổ của anh em mình nếu mình ở trong vị thế giúp họ được (Gia-cơ 2:15, 16).
11, 12. Theo lời ví dụ của Giê-su về những người đầy tớ, lòng thương xót bao gồm điều gì, và ngày nay chúng ta có thể biểu lộ lòng thương xót đó như thế nào?
11 Một lời ví dụ khác của Giê-su cho thấy lòng nhân từ đầy thương xót bao hàm việc sẵn lòng tha thứ người khác. Ngài nói về một người đầy tớ thiếu nợ chủ mình mười ngàn ta-lâng (60.000.000 đơ-ni-ê). Vì không thể trả được, người đầy tớ van xin chủ thương xót cho, và chủ hắn lấy lòng tử tế mà tha cho hắn món nợ khổng lồ lên đến 60.000.000 đơ-ni-ê. Nhưng khi người đầy tớ ra về, dọc đường gặp một người đầy tớ khác chỉ thiếu hắn một trăm đơ-ni-ê mà thôi. Người đầy tớ trước đã được tha nợ ấy lại tàn nhẫn quăng người kia thiếu nợ mình vào tù cho đến khi trả xong nợ. Rõ ràng, người đầy tớ tàn nhẫn không phải là người nhân từ, và khi chủ nghe được việc đã xảy ra, người bắt hắn vào khai trình (Ma-thi-ơ 18:23-35).
12 Chúng ta ở trong vị thế giống như người đầy tớ đã được tha nợ. Căn cứ vào sự hy sinh của Giê-su, Đức Giê-hô-va tha cho chúng ta một món nợ khổng lồ tức là tội lỗi của chúng ta. Vậy thì chắc chắn chúng ta nên sẵn lòng tha thứ người khác. Giê-su nói chúng ta nên sẵn lòng tha thứ “bảy mươi [bảy] lần”, tức là vô hạn định (Ma-thi-ơ 5:7; 6:12, 14, 15; 18:21, 22). Vì vậy, một tín đồ đấng Christ biết thương xót không thù hận ai cả. Người sẽ không cưu mang hờn giận hoặc không vì ác cảm mà từ chối nói chuyện với một anh em nào đó. Tính thiếu thương xót như vậy không phải là dấu hiệu của sự nhân từ theo đấng Christ.
Rộng lượng và hiếu khách
13. Sự nhân từ cũng bao hàm điều gì khác nữa?
13 Sự nhân từ cũng thể hiện qua lòng rộng lượng và hiếu khách. Có lần, một người đàn ông trẻ tuổi đến với Giê-su để xin lời khuyên. Ông nói: “Thưa thầy, tôi phải làm việc lành chi cho được sự sống đời đời?” Giê-su nói người phải luôn luôn vâng giữ các điều răn của Đức Chúa Trời. Đúng, vâng lời Đức Giê-hô-va là một khía cạnh của sự nhân từ. Người trẻ tuổi nghĩ rằng mình đã hết sức làm điều này rồi. Hiển nhiên, đối với những người lân cận thì dường như người là người nhân từ, thế nhưng người vẫn còn thấy thiếu thiếu một điều gì. Vậy Giê-su nói: “Nếu ngươi muốn được trọn-vẹn, hãy đi bán hết gia-tài mà bố-thí cho kẻ nghèo-nàn, thì ngươi sẽ có của-quí trên trời; rồi hãy đến mà theo ta” (Ma-thi-ơ 19:16-22). Người trẻ tuổi kia buồn bã bỏ đi vì người rất giàu có. Nếu nghe theo lời khuyên của Giê-su thì người hẳn sẽ tỏ ra mình không phải là người ham mê vật chất. Và người hẳn sẽ quên mình để thực hiện một nghĩa cử nhân từ, thật sự rộng lượng.
14. Đức Giê-hô-va và Giê-su cả hai ban cho lời khuyên tốt lành nào về sự rộng lượng?
14 Đức Giê-hô-va khuyến khích dân Y-sơ-ra-ên ăn ở rộng lượng. Thí dụ, chúng ta đọc: “Ngươi phải giúp cho người [lân cận ngươi lâm vào cảnh túng quẩn], chớ cho mà có lòng tiếc; vì tại cớ ấy, Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi sẽ ban phước cho mọi công-việc của ngươi, và mọi điều ngươi đặt tay vào mà làm” (Phục-truyền Luật-lệ Ký 15:10; Châm-ngôn 11:25). Chính Giê-su Christ cũng khuyến khích lòng rộng lượng: “Hãy [năng] cho, người sẽ cho mình; họ sẽ lấy đấu lớn, nhận, lắc cho đầy tràn, mà nộp trong lòng các ngươi” (Lu-ca 6:38). Hơn nữa, chính Giê-su rất là rộng lượng. Có lần, ngài định đi nghỉ ngơi một chút. Đoàn dân đông tìm gặp ngài và đến cùng ngài. Giê-su đã rộng lượng mà quên đi chuyện nghỉ ngơi và dành thì giờ ra giảng dạy đoàn dân đông. Sau đó, ngài tỏ lòng hiếu khách hiếm có bằng cách ban bánh cho đoàn dân đông đảo đó ăn (Mác 6:30-44).
15. Các môn đồ của Giê-su đặt ra một gương tốt nào về việc bày tỏ sự rộng lượng?
15 Nghe theo lời khuyên của Đức Giê-hô-va và của Giê-su, nhiều môn đồ của Giê-su được tiếng là rộng lượng và hiếu khách. Vào thời kỳ đầu của hội-thánh đấng Christ, một số đông trong những người đến dự lễ Ngũ tuần năm 33 công nguyên (kỷ nguyên chung) đã nghe các sứ đồ rao giảng và trở thành tín đồ. Bởi lẽ muốn ở nán lại ít lâu sau đó để học hỏi thêm, họ hết lương thực. Do đó, các tín đồ địa phương bán tài sản và đóng góp tiền bạc để nuôi sống anh chị em mới hầu họ có thể trở nên vững vàng trong đức tin. Thật là rộng lượng thay! (Công-vụ các Sứ-đồ 4:32-35; cũng xem Công-vụ các Sứ-đồ 16:15; Rô-ma 15:26).
16. Hãy kể ra vài cách mà chúng ta ngày nay có thể tỏ lòng hiếu khách và rộng lượng.
16 Ngày nay các tín đồ đấng Christ cũng có lòng rộng lượng thể ấy khi họ dành ra thì giờ và tiền bạc để yểm trợ hội-thánh địa phương và công việc rao giảng trên khắp thế giới. Lòng rộng lượng thấy rõ khi họ đến tiếp cứu anh em gặp phải thiên tai hoặc chiến tranh. Lòng chăm sóc rộng lượng cũng bày tỏ với anh giám thị vòng quanh mỗi lần anh đến viếng thăm hội-thánh. Hoặc khi các gia đình tín đồ đấng Christ rộng lượng mời “kẻ mồ-côi” cùng giải trí và học hỏi Kinh-thánh chung với gia đình họ, đây cũng là sự hiếu khách, một khía cạnh của sự nhân từ theo đấng Christ (Thi-thiên 68:5).
Nói sự thật
17. Tại sao ngày nay khó ăn ở thành thật?
17 Khi diễn tả bông trái của sự sáng, Phao-lô liên kết sự nhân từ với công bình và lẽ thật, và nói đúng ra sự chân thật cũng là một loại nhân từ khác. Những người nhân từ không nói dối. Tuy nhiên, nói sự thật ngày nay thật là điều khó khăn, khi mà sự nói dối rất thịnh hành. Nhiều người gian dối khi điền tờ khai lợi tức để đóng thuế. Những nhân viên nói dối về công việc lao động của mình. Học sinh gian lận khi chép bài kiểm và bài thi. Các thương gia nói dối khi ký kết giao kèo. Trẻ con nói dối để chạy tội. Những kẻ thèo lẻo thày lay đầy ác ý nói dối để phá hoại thanh danh của người khác.
18. Đức Giê-hô-va xem những kẻ nói dối như thế nào?
18 Đức Giê-hô-va gớm ghiếc việc nói dối. Trong số “bảy điều” Ngài ghét có “lưỡi dối-trá” và “kẻ làm chứng gian và nói điều dối” (Châm-ngôn 6:16-19). “Phàm kẻ nào nói dối” đều được liệt kê ngang hàng với những kẻ hèn nhát, kẻ giết người và kẻ dâm loạn là những kẻ sẽ không có mặt trong thế giới mới của Đức Chúa Trời (Khải-huyền 21:8). Hơn nữa, một câu châm ngôn nói: “Ai đi theo sự ngay-thẳng kính-sợ Đức Giê-hô-va; còn ai ăn-ở tà-vạy khinh-bỉ Ngài” (Châm-ngôn 14:2). Một kẻ nói dối thì cong vẹo trong các đường lối của hắn. Vì vậy, kẻ nói dối chứng tỏ rõ ràng là khinh bỉ Đức Giê-hô-va. Thật là một điều đáng sợ thay! Mong sao chúng ta luôn luôn nói sự thật, dù làm thế chúng ta có thể bị sửa trị hay bị thiệt thòi về tài chánh đi chăng nữa (Châm-ngôn 16:6; Ê-phê-sô 4:25). Những người nói sự thật bắt chước Đức Giê-hô-va, “Đức Chúa Trời chơn-thật” (Thi-thiên 31:5).
Hãy vun trồng sự nhân từ
19. Người ta thường thấy điều gì trong thế gian, đem vinh hiển cho Đấng Tạo hóa?
19 Đây chỉ là một số trong “mọi điều” nhân từ mà một tín đồ đấng Christ nên vun trồng. Thật ra thì những người thế gian cũng có biểu lộ sự nhân từ trong một mức độ nào đó. Thí dụ, một số người thì hiếu khách, và một số khác thì biết thương xót. Quả thật, điều khiến cho lời ví dụ về “người Sa-ma-ri nhân từ” trở nên đáng chú ý là sự kiện Giê-su nói về một người không phải là Do-thái mà lại tỏ lòng thương xót trong khi các trưởng lão của hội chúng Do-thái thì không. Cho dù loài người ở trong tình trạng bất toàn đã sáu ngàn năm, một số người vẫn tự nhiên có lòng nhân từ. Quả thật điều này đã làm vinh hiển của loài người Đấng Tạo hóa.
20, 21. a) Tại sao sự nhân từ theo đấng Christ khác với bất cứ loại nhân từ nào mà chúng ta có thể thấy nơi những người thế gian? b) Làm sao một tín đồ đấng Christ có thể vun trồng lòng nhân từ, và tại sao chúng ta nên siêng năng làm như thế?
20 Tuy nhiên, đối với tín đồ đấng Christ thì lòng nhân từ không chỉ là một đức tính mà họ nên có hoặc không có được, nhưng còn có ý nghĩa nhiều hơn nữa. Đó là một đức tính mà họ phải vun trồng dưới mọi khía cạnh, vì họ phải là những người bắt chước Đức Chúa Trời. Làm sao họ có thể vun trồng sự nhân từ được? Kinh-thánh nói chúng ta có thể học sự nhân từ. Người viết Thi-thiên cầu xin Đức Chúa Trời: “Xin dạy tôi [sự nhân từ]”. Bằng cách nào? Ông tiếp: “Vì tôi tin các điều-răn Chúa”. Ông nói thêm: “Chúa là thiện và hay làm lành; xin hãy dạy tôi các luật-lệ Chúa” (Thi-thiên 119:66, 68).
21 Đúng, nếu chúng ta học biết các điều răn của Đức Giê-hô-va và vâng theo, chúng ta sẽ vun trồng sự nhân từ. Hãy luôn luôn nhớ rằng sự nhân từ là một bông trái của thánh linh. Nếu chúng ta tìm kiếm thánh linh Đức Giê-hô-va qua lời cầu nguyện, kết hợp với anh chị em và học hỏi Kinh-thánh, thì chắc chắn Ngài sẽ giúp chúng ta vun trồng đức tính này. Hơn nữa, sự nhân từ có sức mạnh, có thể khắc phục ngay cả sự ác (Rô-ma 12:21). Vậy thì thật trọng yếu là chúng ta làm điều thiện cho người khác, đặc biệt là cho anh chị em chúng ta (Ga-la-ti 6:10). Nếu làm thế, chúng ta sẽ có mặt trong số những người vui hưởng “vinh-hiển, tôn-trọng, cùng sự bình-an” mà Đức Chúa Trời đã hứa cho “mọi người làm lành” (Rô-ma 2:6-11).
Bạn có thể trả lời hay không?
◻ Làm sao chúng ta có thể tiếp tục làm lành đối với các nhà cầm quyền?
◻ Những nhóm người nào xứng đáng cho chúng ta tôn trọng?
◻ Sự thương xót biểu lộ ra bằng những cách nào?
◻ Các nghĩa cử rộng lượng và hiếu khách nào là dấu hiệu giúp nhận rõ tín đồ đấng Christ thời nay?
◻ Làm thế nào có thể vun trồng được sự nhân từ?
[Hình nơi trang 15]
Tôn trọng người khác là một khía cạnh của sự nhân từ
[Hình nơi trang 18]
Giê-su là Thầy Dạy Lớn, ngài rộng lượng cho hết những gì ngài có