Người chết còn sống nơi nào không? Đức Chúa Trời nói sao?
Một phi cơ nhỏ cất cánh rời khỏi một thành phố miền Nam Phi Châu để bay tới một tỉnh cách đó độ 400 cây số. Trong phi cơ có người lái và con gái nhỏ của ông mới 12 tuổi. Rồi khi phải hạ cánh trong trường hợp khẩn cấp, phi cơ bị gẫy vỡ tan tành và cả hai đều chết.
Betty, bà vợ và mẹ của con gái nhỏ kể lại: “Chỉ có một mình Giê-hô-va Đức Chúa Trời hiểu rõ sự đau đớn và sự mất mát lớn lao của tôi và cuộc tranh đấu mà tôi phải chịu”. Bà đã chịu đựng được thế nào? “Tôi đã luôn luôn cầu nguyện và xin Ngài cho tôi sự can đảm và sức lực hầu tôi đối phó được với tình thế và cũng để có thể giúp đỡ người khác nữa”.
Đức Chúa Trời nói sao về người chết? Kinh-thánh trả lời: “Người chết mảy may chẳng biết sự gì” (Giảng viên 9:5, bản dịch của linh mục Nguyễn Thế Thuấn). Vậy người chết không có ý thức chi hết. Sự thật giản dị như thế. Vậy thì tại sao đa số người ta lại tin một cách ngược lại? Đó là vì họ bị đánh lừa bởi một âm mưu vĩ đại đã được lan truyền trên khắp đất từ thuở xa xưa.
Một sự lừa dối trên toàn cầu
Tất cả đã bắt đầu với sự nói dối đầu tiên. Sự tường thuật lịch sử nơi cuốn sách Sáng-thế Ký trong Kinh-thánh cho ta biết các chi tiết như sau: “Nhưng về cây biết điều thiện và điều ác thì chớ hề ăn đến; vì một mai ngươi ăn, chắc sẽ chết” (Sáng-thế Ký 2:17). Đó là lời Giê-hô-va Đức Chúa Trời nói với người đàn ông đầu tiên là A-đam. Bây giờ, hãy so sánh lời này với Sáng-thế Ký 3:1-4 lúc mà Sa-tan qua trung gian một con rắn đã thúc đẩy Ê-va cãi lời Đức Chúa Trời và nói: “Hai ngươi chẳng chết đâu”. Như vậy Sa-tan đã nói ngược lại với Đức Chúa Trời. Đó là lời nói dối đầu tiên, cho nên Sa-tan đã trở thành “cha của sự nói dối” (Giăng 8:44; Khải-huyền 12:9).
Tuy nhiên, A-đam và Ê-va đã thực sự chết cũng như hằng biết bao nhiêu triệu người khác. Làm thế nào kẻ nói dối Sa-tan tránh né được sự kiện này đây? Hắn bèn tìm cách làm lan truyền một ý tưởng theo đó thì mặc dù cơ thể chết đi thật nhưng có một cái gì còn sống nữa. Điều này sau đó đã trở thành một giáo lý của các tôn giáo thời xa xưa và được ghép vào triết lý Hy Lạp. Do đó, tín ngưỡng linh hồn bất diệt lan tràn trên khắp trái đất. Và đối với nhiều người tin rằng người thân yêu đã chết nhưng vẫn còn sống tại một nơi nào đó, điều này có lẽ là một ý kiến an ủi cho họ. Tuy nhiên, một câu hỏi rất quan trọng là: điều này có thật không?
Linh hồn của bạn có bất tử không?
Từ ngữ “bất tử” xuất hiện ba lần trong Kinh-thánh và cả ba lần là trong phần Kinh-thánh viết bằng tiếng Hy Lạp. Một sự khảo sát những đoạn mà từ ngữ này xuất hiện cho chúng ta thấy rõ một điều: con người không thể nào tự có được sự bất tử.
Hãy xem xét những lời của sứ đồ Phao-lô trong I Ti-mô-thê 6:15, 16 nơi đó Giê-su được mô tả như “Vua của mọi vua, Chúa của mọi chúa, một mình ngài có sự không hề chết”. Vậy thì Giê-su khác biệt với các “vua” và “chúa” khác như thế nào? Sự khác biệt là: Giê-su bất tử trong khi những người khác thì không.
Thật ra thì sự bất tử được hứa cho những tín đồ đấng Christ được kêu gọi để cùng cai trị với ngài trên trời (I Phi-e-rơ 1:3, 4). Như thế, chúng ta có thể đọc nơi I Cô-rinh-tô 15:53, 54 như sau: “Vả... thể hay chết nầy phải mặc lấy sự không hay chết. Khi nào... thể hay chết nầy mặc lấy sự không hay chết, thì được ứng-nghiệm lời Kinh-thánh rằng: Sự chết đã bị nuốt mất trong sự thắng”. Tuy nhiên, hãy lưu ý rằng sự bất tử được “mặc lấy”. Đó là một phần thưởng cho những môn đồ đấng Christ trung tín và được chọn lựa, chứ không phải là một điều cho tất cả nhân loại thừa kế.
Ngoài ra, Kinh-thánh không có nói con người có một linh hồn hay đã được ban cho một linh hồn. Nhưng trái lại Kinh-thánh nói: “Giê-hô-va Đức Chúa Trời bèn lấy bụi đất nắn nên hình người, hà sanh-khí vào lỗ mũi; thì người trở nên một loài sanh-linh [linh hồn sống]” (Sáng-thế Ký 2:7; so sánh I Cô-rinh-tô 15:45). Trở nên hay là một cái gì khác hẳn với có một cái gì. Chắc hẳn không ai sẽ cho rằng trở thành một con chó và có một con chó là hoàn toàn giống nhau! Cũng vậy, trở nên một linh hồn không thể giống như có một linh hồn được.
Có nhiều chỗ trong Kinh-thánh nói linh hồn chết, điều này chứng tỏ một cách rõ ràng là sự bất tử được ban cho không phải cho tất cả mọi người. Thí dụ: “Linh-hồn nào phạm tội thì sẽ chết” (Ê-xê-chi-ên 18:4). “Hễ [linh hồn nào] không nghe đấng tiên-tri ấy sẽ bị truất khỏi dân-sự” (Công-vụ các Sứ-đồ 3:23).
Vì chúng ta không có một linh hồn bất tử, điều gì sẽ xảy ra khi chúng ta chết? Chúng ta “ngủ”, và bởi vì nhờ của-lễ hy sinh chuộc tội của đấng Christ (Ky-tô) nên có hy vọng về sự sống lại (I Cô-rinh-tô 15:22). Khi La-xa-rơ chết, Giê-su đã nói: “Ta đi đánh thức người”. Rồi ngài giải thích: “La-xa-rơ chết rồi” (Giăng 11:11-14). Phao-lô cũng đã nói đến những kẻ “ngủ trong sự chết” (I Tê-sa-lô-ni-ca 4:13, 14; I Cô-rinh-tô 15:20). Vậy, nếu những người chết ngủ thì...
Sẽ có một sự thức dậy không?
Hãy tưởng tượng một cảnh lạ thường: một đám đông tụ họp trước một hang đá ở làng Bê-tha-ni, gần Giê-ru-sa-lem. Giê-su có mặt tại đó với Ma-ri và Ma-thê, các chị của La-xa-rơ, người mới vừa chết mà thây còn nằm trong hang, cửa hang chận bởi một hòn đá. Giê-su phán: “Hãy lăn hòn đá đi”. Ma-thê phản đối: “Lạy Chúa, đã có mùi, vì người nằm đó bốn ngày rồi”. Nhưng sau một lời cầu nguyện ngắn, Giê-su kêu lớn tiếng: “Hỡi La-xa-rơ, hãy ra!” Và La-xa-rơ đi ra! (Giăng 11:38-44). Bạn có thể tưởng tượng được sự kinh ngạc và sự vui mừng của đám đông và nhất là của Ma-ri và Ma-thê không?
Nếu La-xa-rơ đã sống trong bốn ngày đó, lẽ nào người lại không kể cho mọi người biết hay sao? Tuy nhiên, không có một lời tường thuật nào diễn tả điều gì đã xảy đến cho người trong khi người chết. Điều này xác nhận lời dạy của Kinh-thánh: “Người chết mảy may chẳng biết sự gì” (Giảng viên 9:5, bản dịch của linh mục Nguyễn Thế Thuấn).
Trường hợp của La-xa-rơ không phải là duy nhất. Tại một nơi khác gọi là Na-in, một ngày nọ Giê-su gặp một đám tang: người ta sắp sửa đem một người trai trẻ đi chôn. Giê-su phán: “Hỡi người trẻ kia, ta biểu ngươi chờ dậy”. Và điều gì đã xảy ra? “Người chết vùng ngồi dậy và khởi-sự nói” (Lu-ca 7:11-17). Nhưng trong trường hợp này người trai trẻ có kể lại về một nơi nào mà những người chết đi đến không? Không, vì hiển nhiên là người đã thực sự chết.
Giê-su, Phao-lô, Phi-e-rơ, Ê-li và Ê-li-sê đều đã làm cho người chết sống lại. Nhưng không có một người chết nào sau khi sống lại đề cập đến một sự sống sau khi chết.
Những phép lạ kỳ diệu này cho chúng ta một khái niệm về cách duy nhất mà đa số những người chết có thể được sống lại một lần nữa: đó là bởi sự sống lại trên trái đất dưới quyền cai trị của Nước Đức Chúa Trời. Giê-su đã nói: “Chớ lấy điều đó làm lạ; vì giờ đến, khi mọi người ở trong mồ-mả nghe tiếng Ngài và ra khỏi” (Giăng 5:28, 29). Lúc đó sẽ là kinh nghiệm tuyệt diệu phi thường cho những ai có đặc ân được sống dưới quyền cai trị một ngàn năm của đấng Christ (Ky-tô) trong Nước Trời bây giờ sắp đến rồi (Khải-huyền 20:4, 6). Chỉ hy vọng về sự sống lại cũng chứng tỏ rằng người chết không còn sống ở một nơi nào cả. Vì làm sống lại có nghĩa là người ta phải đã mất sự sống rồi, không còn sống nữa.
Nhiều người có lẽ sẽ hỏi...
Nhưng nói gì về những người lên đồng và nhiều người khác thường tuyên bố rằng người chết nói chuyện với họ? Điều đó có chứng tỏ rằng người chết còn tiếp tục sống nơi nào không? Không! Sa-tan rất mánh khóe, hắn là một kẻ bịp bợp ác ôn thường “trá hình làm Thiên thần sáng láng” (Thư II gửi tín hữu Cô-rinh-tô 11:14, bản dịch của linh mục Nguyễn Thế Thuấn). Hắn và quỉ sứ của hắn có thể và thường giả dạng làm cho người ta lầm tưởng chúng là linh hồn của những người đã chết! Cho nên luật pháp của Đức Giê-hô-va cho dân Y-sơ-ra-ên đã nói rõ ràng: “Chớ nên có... người đi hỏi đồng-cốt... hay là kẻ đi cầu vong; vì Đức Giê-hô-va lấy làm gớm-ghiếc kẻ làm các việc ấy” (Phục-truyền Luật-lệ Ký 18:10-12). Đức Giê-hô-va còn nói những ai thực hành sự tà thuật sẽ “không hưởng được nước Đức Chúa Trời”, nhưng sẽ bị hủy diệt (Ga-la-ti 5:19-21; Khải-huyền 21:8).a
Còn nói gì về những người quả quyết rằng họ đã trải qua những kinh nghiệm gần sự chết? Điều đó có chứng tỏ rằng thần linh hay linh hồn lìa bỏ cơ thể vào lúc chết hay không? Georges Gallup Jr., nhà chuyên thăm dò dư luận tại Hoa Kỳ đã khảo xét vấn đề này và đã xuất bản kết quả thu thập được trong cuốn sách «Phiêu lưu trong sự bất tử» (Adventures in Immortality). Những bác sĩ và khoa học gia được phỏng vấn đã tỏ ra nghi ngờ giá trị của các sự tường thuật trong tình trạng gần sự chết này. Một nhà sinh vật lý học (tại tiểu bang Maryland) đã nói: “Đó là những điều xảy đến khi trí óc ở trong một tình trạng thể chất bất bình thường... Khối óc là một cơ quan rất phức tạp và có thể đánh lừa bạn nếu bạn ngược đãi nó—hãy nhìn điều xảy ra khi người ta dùng các loại ma túy gây ra ảo giác”. Một nhà tâm lý bệnh học (tại Ohio) nói: “Những lời tường thuật này là do những sự tưởng tượng hay do những hiện tượng gây ra bởi ảo giác!” Một khoa học gia (tại tiểu bang Michigan): “Những ảo giác này bắt nguồn từ những xúc động mạnh về tâm lý”.
Ông Gallup đã đi đến kết luận rằng những lời tường thuật về các kinh nghiệm gần sự chết “không thể được coi là bằng chứng cho sự bất tử hay sự sống sau khi chết”. Ông nói thêm: “Đó có thể là những vở kịch được diễn ra hoàn toàn trong trí óc của những người trải qua những xúc động mạnh về thể chất”. Ông cũng nói là nhiều người suy xét trong phương diện tôn giáo có lẽ sẽ giải thích các hiện tượng này như là “một phần trong chiến thuật của các ma quỉ nhằm mục đích đánh lừa loài người”. Điều mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời xác định từ xưa vẫn luôn luôn tỏ ra là đúng: “Những kẻ chết chẳng biết chi hết” (Truyền-đạo 9:5).
Bạn phải làm gì?
Hãy đề phòng cảnh giác trước các ý kiến hay các dạy dỗ căn cứ theo lời nói dối đầu tiên của Sa-tan: “Hai ngươi chẳng chết đâu” (Sáng-thế Ký 3:1-5). Hãy chấp nhận sự giảng dạy của Kinh-thánh, Lời Đức Chúa Trời, rằng khi con người chết, “trong chánh ngày đó các mưu-mô nó liền mất đi” (Thi-thiên 146:4). Cũng hãy chấp nhận rằng những người chết hiện đang ngủ sẽ được làm sống lại trong thời cai trị đầy vinh hiển của Nước Đức Chúa Trời. Nhiều người vẫn thường cầu nguyện cho Nước Trời được đến, lúc đó sẽ có “sự sống lại của người công-bình và không công-bình” (Công-vụ các Sứ-đồ 24:15; Ma-thi-ơ 6:9, 10).
Bà cụ già bệnh hoạn nói trong bài trước (trang 3) rất hân hoan vui mừng khi được học biết những gì Đức Chúa Trời nói về người chết và các thần linh quỉ quyệt lừa dối. Bà liền vứt bỏ các bùa chú và những đồ vật có liên quan đến tà thuật, và chỉ vài ngày sau bà cảm thấy khỏe khoắn hơn nhiều. Giờ đây bà giúp đỡ người khác để họ được thoát khỏi sự thờ phượng các ma quỉ.
Người nữ tín đồ đấng Christ (Ky-tô) đã mất hai người thân yêu trong tai nạn phi cơ được an ủi nhiều bởi ý tưởng này: Vì kẻ chết không biết chi hết, thời gian đối với họ cũng không còn nữa. Vậy, theo quan niệm của họ, họ sẽ thức dậy trong nơi vườn địa-đàng dưới quyền cai trị của Nước Đức Chúa Trời! Thực là một nỗi vui mừng lớn lao cho người nữ tín đồ này có thể đi giúp nhiều người khác biết rằng chẳng bao lâu nữa “Chúa Giê-hô-va sẽ lau nước mắt khỏi mọi mặt” (Ê-sai 25:8). Chị mong đợi đến ngày gặp lại những người thân yêu của chị nhờ sự sống lại sẽ trở về với sự sống.
[Chú thích]
a Cũng xem cuốn «Những thần linh vô hình—Họ giúp chúng ta? Hay làm hại chúng ta?» (Unseen Spirits—Do They Help Us? Or Do They Harm Us?) xuất bản do Hội Tháp Canh (Watchtower Bible and Tract Society of New York, Inc.).