BÀI HỌC 52
Khuyên bảo hữu hiệu
TRƯỞNG LÃO đạo Đấng Christ phải có khả năng “theo đạo lành mà khuyên-dỗ”. (Tít 1:9) Đôi khi phải làm điều này trong tình huống rất khó khăn. Cho lời khuyên phù hợp với sự hướng dẫn của Kinh Thánh là điều quan trọng. Vì vậy trưởng lão cần phải nghe theo lời khuyên: “Hãy chăm-chỉ... khuyên-bảo”. (1 Ti 4:13) Mặc dù sự thảo luận của chúng ta ở đây chủ yếu là cho các trưởng lão hoặc những người đang vươn tới đặc ân này, nhưng có những lúc cha mẹ phải khuyên bảo con cái hoặc người điều khiển học hỏi Kinh Thánh cần khuyên bảo người học. Những chỉ dẫn tương tự sẽ được áp dụng trong những trường hợp như thế.
Những tình huống đòi hỏi phải khuyên bảo. Để biết khi nào cần phải khuyên bảo, điều hữu ích là xem xét những tình huống Kinh Thánh ghi lại mà trong đó lời khuyên bảo được đưa ra. Sứ đồ Phi-e-rơ khuyên các trưởng lão lưu ý đến trách nhiệm của họ là người chăn bầy của Đức Chúa Trời. (1 Phi 5:1, 2) Phao-lô chỉ bảo Tít hãy khuyên những người trẻ tuổi phải “ở cho có tiết-độ”. (Tít 2:6) Phao-lô khuyên giục các anh em tín đồ Đấng Christ “phải đồng một tiếng nói với nhau” và tránh xa những người tìm cách gây chia rẽ trong vòng anh em. (1 Cô 1:10; Rô 16:17; Phi-líp 4:2) Mặc dù Phao-lô khen những người trong hội thánh ở Tê-sa-lô-ni-ca về những điều tốt mà họ đang làm, ông cũng khuyên họ áp dụng đầy đủ hơn sự dạy dỗ mà họ đã nhận được. (1 Tê 4:1, 10) Phi-e-rơ nài xin anh em tín đồ Đấng Christ “kiêng những điều xác-thịt ưa-thích”. (1 Phi 2:11) Giu-đe khuyên bảo anh em hãy “vì đạo mà tranh-chiến” trước ảnh hưởng của những người không tin kính buông mình theo hạnh kiểm luông tuồng. (Giu 3, 4) Tín đồ Đấng Christ nói chung được thúc giục khuyên bảo lẫn nhau để không ai bị tội lỗi dỗ dành mà cứng lòng. (Hê 3:13) Phi-e-rơ khuyên bảo những người Do Thái chưa đặt đức tin nơi Đấng Christ: “Các ngươi khá cứu mình thoát khỏi giữa dòng-dõi gian-tà nầy”.—Công 2:40.
Trong những tình huống như thế, cần có những đức tính nào để đưa ra lời khuyên mạnh mẽ? Làm thế nào người khuyên bảo có thể làm cho lời khuyên có tính cách khẩn trương mà không có vẻ áp bức hay gay gắt?
“Vì lòng yêu-thương”. Nếu lời khuyên đưa ra không “vì lòng yêu-thương” thì lời đó có thể nghe gay gắt. (Phi-lê 9) Đành rằng khi cần phải hành động ngay, cách nói của diễn giả nên truyền đạt sự khẩn trương của tình thế. Cách nói nhẹ nhàng nghe như xin lỗi. Nhưng đồng thời lời khuyên cần phải tha thiết tận đáy lòng. Lời kêu gọi đầy yêu thương dễ thúc đẩy cử tọa hơn. Nhân danh cá nhân ông và những bạn đồng hành, Phao-lô nói với người Tê-sa-lô-ni-ca: “Anh em cũng biết rằng chúng tôi đối-đãi với mỗi người trong anh em, như cha đối với con”. (1 Tê 2:11) Các giám thị đạo Đấng Christ đó nài xin anh em với tình yêu thương. Hãy để cho lời bạn nói xuất phát từ lòng quan tâm thành thật đối với người nghe.
Hãy tế nhị. Đừng làm cho người khác phản kháng khi bạn cố gắng khuyến khích họ hành động. Nhưng đồng thời đừng ngần ngại nói với cử tọa “hết thảy ý-muốn của Đức Chúa Trời”. (Công 20:27) Những người có lòng biết ơn sẽ không mếch lòng hoặc bớt yêu bạn bởi vì bạn đã tử tế thúc giục họ làm điều đúng.—Thi 141:5.
Thường thường, bắt đầu bằng lời khen rõ rệt và thành thật trước khi khuyên bảo là điều có lợi. Hãy nghĩ đến những điều tốt mà anh em đang làm—những điều mà Đức Giê-hô-va chắc chắn rất hài lòng: đức tin biểu lộ qua việc làm, tình yêu thương thúc đẩy họ cố gắng, và lòng nhịn nhục của họ trong những tình huống khó khăn. (1 Tê 1:2-8; 2 Tê 1:3-5) Điều này sẽ làm cho anh em cảm thấy được quý trọng và thông cảm, và sẽ giúp cho họ có một tinh thần sẵn sàng đón nhận lời khuyên sau đó.
Với “lòng rất nhịn-nhục”. Nên cho lời khuyên với “lòng rất nhịn-nhục”. (2 Ti 4:2) Điều này bao hàm những gì? Sự nhịn nhục bao hàm việc kiên nhẫn chịu đựng điều sai quấy hoặc sự khiêu khích. Một người nhịn nhục tiếp tục hy vọng rằng người nghe sẽ áp dụng những gì mình nói. Cho lời khuyên với tinh thần này sẽ giúp người nghe không cho rằng bạn nghĩ xấu về họ. Khi bạn tin tưởng rằng anh chị em muốn phụng sự Đức Giê-hô-va với hết khả năng thì điều đó sẽ khích động lòng họ muốn làm điều đúng.—Hê 6:9.
“Theo đạo lành”. Làm thế nào một trưởng lão có thể “theo đạo lành mà khuyên-dỗ”? Bằng cách “hằng giữ đạo thật y như đã nghe dạy” trong việc dạy dỗ. (Tít 1:9) Thay vì nói ý kiến riêng, hãy dùng Lời Đức Chúa Trời làm sức mạnh cho lời khuyên của bạn. Hãy để Kinh Thánh giúp bạn nhận thức rõ điều gì cần phải nói. Hãy liệt kê ra những lợi ích của việc áp dụng điều Kinh Thánh nói về vấn đề mà bạn quan tâm. Hãy nắm vững trong trí những hậu quả—cả hiện tại lẫn tương lai—của việc không làm theo Lời Đức Chúa Trời, và dùng những điều này để thuyết phục cử tọa việc cần phải hành động thích hợp.
Hãy cố gắng giải thích rõ ràng cho cử tọa biết họ nên làm gì và nên làm như thế nào. Hãy cho thấy rõ là lý luận của bạn căn cứ vững chắc vào Kinh Thánh. Nếu Kinh Thánh cho phép chút ít tự do trong bất cứ quyết định nào, hãy cho biết về mức độ của sự tự do ấy. Rồi trong phần kết luận, hãy đưa ra lời kêu gọi cuối cùng nhằm củng cố lòng quyết tâm của người nghe để hành động.
“Nói năng dạn dĩ”. Để khuyên bảo người khác một cách hữu hiệu, một người phải “nói năng dạn dĩ trong đức tin”. (1 Ti 3:13, NW) Điều gì khiến cho một người có thể nói năng dạn dĩ? Đó là “gương về việc lành” của người ấy phù hợp với những gì người ấy khuyên anh em làm. (Tít 2:6, 7; 1 Phi 5:3) Trong trường hợp này, những người được khuyến giục hành động sẽ nhận biết rằng người khuyên bảo họ không mong đợi họ làm điều mà chính mình không làm. Họ sẽ thấy rằng họ có thể noi theo đức tin của người ấy cũng như người ấy cố gắng noi theo Đấng Christ.—1 Cô 11:1; Phi-líp 3:17.
Lời khuyên căn cứ vào Lời Đức Chúa Trời và được đưa ra với tinh thần yêu thương có thể thực hiện được nhiều điều lợi ích. Những người đã được giao cho phận sự khuyên bảo nên chuyên tâm làm cho khéo léo.—Rô 12:8.