Làm chứng cho Đức Giê-hô-va và chớ mỏi mệt sờn lòng
“Anh em hãy nghĩ [kỹ] đến đấng đã chịu sự đối-nghịch của kẻ tội-lỗi dường ấy, hầu cho khỏi bị mỏi-mệt sờn lòng” (HÊ-BƠ-RƠ 12:3)
1, 2. Giê-su đã cho các môn đồ bằng chứng hùng hồn nào rằng ngài đã được sống lại?
“TÔI ĐÃ thấy Chúa!” Ma-ri Ma-đơ-len đã hô lên những lời sửng sốt này để báo tin Giê-su được sống lại (Yoan 20 18 [Giăng 20:18], bản dịch linh mục Nguyễn thế Thuấn). Đây là khởi điểm của giai đoạn 40 ngày đầy dẫy các biến cố hào hứng đối với các môn đồ của đấng Christ, trước đó buồn bã vì sự chết của ngài.
2 Giê-su không muốn các môn đồ nghi ngờ gì về sự kiện ngài thật sự sống lại. Bởi vậy, như Lu-ca thuật lại, “sau khi chịu đau-đớn rồi, thì trước mặt các sứ-đồ, [Giê-su] lấy nhiều chứng-cớ tỏ ra mình là sống, và hiện đến với các sứ-đồ trong bốn mươi ngày” (Công-vụ các Sứ-đồ 1:3). Thật vậy, vào một dịp nọ “cùng trong một lần, ngài hiện ra cho hơn năm trăm anh em xem thấy” (I Cô-rinh-tô 15:6). Chắc chắn, bấy giờ không còn lý lẽ nào nữa để hồ nghi Giê-su sống thật!
3. Các môn đồ đã đặt câu hỏi nào cho Giê-su về Nước Trời, và tại sao câu trả lời của ngài làm họ ngạc nhiên?
3 Thời đó, các môn đồ của Giê-su chỉ nghĩ đến một “nước Đức Chúa Trời” được tái lập trên đất cho dân Y-sơ-ra-ên (Lu-ca 19:11; 24:21). Vậy họ hỏi Giê-su: “Lạy Chúa, có phải trong lúc nầy Chúa sẽ lập lại nước Y-sơ-ra-ên chăng?” Chắc hẳn họ đã ngạc nhiên khi ngài trả lời: “Kỳ-hạn và ngày-giờ mà Cha đã tự quyền định lấy, ấy là việc các ngươi chẳng nên biết. Nhưng khi thánh linh giáng trên các ngươi, thì các ngươi sẽ nhận lấy quyền-phép, và làm chứng về ta tại thành Giê-ru-sa-lem, cả xứ Giu-đê, xứ Sa-ma-ri, cho đến cùng trái đất” (Công-vụ các Sứ-đồ 1:6-8). Thật là một thách đố lớn thay đặt trước mặt các môn đồ! Và một trách nhiệm lớn thay! Làm thế nào họ có thể hoàn tất một công việc dường ấy? Câu hỏi này sắp được trả lời một cách đáng kinh ngạc.
Nhận sự thách đố
4. Hãy tả chuyện gì đã xảy ra vào ngày lễ Ngũ tuần.
4 Lu-ca kể lại: “Đến ngày lễ Ngũ-tuần, môn-đồ nhóm-họp tại một chỗ. Thình-lình, có tiếng từ trời đến như tiếng gió thổi ào-ào, đầy khắp nhà môn-đồ ngồi. Các môn-đồ thấy lưỡi bằng lửa hiện ra, đậu trên mỗi người trong bọn mình. Hết thảy đều được đầy-dẫy thánh linh, khởi sự nói các thứ tiếng khác nhau, theo như thánh linh cho mình nói. Vả, bấy giờ có người Giu-đa, kẻ mộ đạo, từ các dân thiên-hạ đến, ở tại thành Giê-ru-sa-lem. Chúng đều nghe họ lấy tiếng chúng mà nói những sự cao-trọng của Đức Chúa Trời” (Công-vụ các Sứ-đồ 2:1-11).
5. Lời tiên tri của Giê-su nơi Công-vụ các Sứ-đồ 1:8 được ứng nghiệm ít lâu sau đó đến mức độ nào?
5 Phi-e-rơ không để mất thì giờ, liền cất tiếng nói một bài giảng hùng hồn, chứng tỏ rõ ràng rằng “Giê-su ở Na-xa-rét” mà họ đã đóng đinh chính là “Chúa” được Đa-vít xưa nói tiên tri bằng những lời này: “[Đức Giê-hô-va] đã phán cùng Chúa tôi rằng: Hãy ngồi bên hữu ta, cho đến chừng nào ta để kẻ thù-nghịch ngươi dưới chơn ngươi, đặng làm bệ cho ngươi”. Nghe đến đây, ai nấy động lòng hỏi Phi-e-rơ: “Hỡi anh em, chúng ta phải làm chi?” Đáp lời, Phi-e-rơ khuyên họ: “Hãy hối-cải, ai nấy phải nhơn danh Chúa Giê-su chịu phép-báp têm, để được tha tội mình”. Kết quả là gì? Ba ngàn người đã làm báp têm! (Công-vụ các Sứ-đồ 2:14-41). Người ta khởi sự làm chứng rao giảng tại thành Giê-ru-sa-lem. Sau đó, công việc rao giảng mở rộng đến khắp miền Giu-đê, rồi Sa-ma-ri, và rốt cuộc đến “cùng trái đất”. Vậy công việc rao giảng về Nước Trời được lan rộng nhanh chóng đến độ vào khoảng năm 60 tây lịch sứ đồ Phao-lô có thể nói rằng tin mừng “được giảng ra giữa mọi vật dựng nên ở dưới trời” (Cô-lô-se 1:23).
Sự rao giảng lan rộng và gặp chống đối
6, 7. a) Trong thế kỷ thứ nhất, sự rao giảng lan rộng và việc tín đồ đấng Christ bị chống đối đã diễn ra song song thế nào? b) Các tín đồ đấng Christ sống tại thành Giê-ru-sa-lem đã cần gấp đến gì, và nhận được sự giúp đỡ thế nào?
6 Ít lâu sau ngày lễ Ngũ tuần năm 33 tây lịch, các môn đồ của Giê-su có lý do để nhớ lại lời ngài: “Đầy-tớ chẳng lớn hơn chủ mình. Nếu họ đã bắt-bớ ta, ắt cũng bắt-bớ các ngươi” (Giăng 15:20). Các lãnh tụ người Do-thái giận hoảng khi “Đạo Đức Chúa Trời càng ngày càng tràn ra, số môn-đồ tại thành Giê-ru-sa-lem thêm lên nhiều lắm”. Người ta đã cáo gian và ném đá môn đồ Ê-tiên đến chết. Đó dường như là dấu hiệu mà nhiều người chờ đợi, vì “trong lúc đó, Hội-thánh ở thành Giê-ru-sa-lem gặp cơn bắt-bớ dữ-tợn; trừ ra các sứ-đồ, còn hết thảy tín-đồ đều phải chạy tan-lạc trong các miền Giu-đê và xứ Sa-ma-ri” (Công-vụ các Sứ-đồ 6:7; 7:58-60; 8:1).
7 Sự bắt bớ đã diễn ra một thời gian. Ít lâu sau, Hê-rốt Ạc-ríp-ba I giết sứ đồ Gia-cơ. Phi-e-rơ bị bỏ tù nhưng được thiên sứ thả ra. Sau đó, các anh em tại thành Giê-ru-sa-lem trở nên túng thiếu về vật chất, và các anh em cùng đạo tại khắp nơi gửi đồ tiếp tế (Công-vụ các Sứ-đồ 9:31; 12:1-11; I Cô-rinh-tô 16:1-3). Trong một chuyến thăm viếng mà sứ đồ Phao-lô thực hiện tại thành Giê-ru-sa-lem, đám đông lộ vẻ cuồng tín rõ rệt khi hét lên: “Hãy cất người dường ấy khỏi thế-gian! Nó chẳng đáng sống đâu!” (Công-vụ các Sứ-đồ 22:22). Chắc chắn, các tín đồ đấng Christ sống tại thành Giê-ru-sa-lem và miền Giu-đê cần nhận được nhiều sự khích lệ để tiếp tục trung thành làm chứng về Nước Trời. Giê-su trước đó đã hứa với các môn đồ rằng “thánh linh mà Cha sẽ nhơn danh ta sai xuống” sẽ hành động như “phương tiện giúp đỡ” (Giăng 14:26). Nhưng bấy giờ Đức Chúa Cha sẽ cung cấp sự giúp đỡ hay an ủi cần thiết bằng cách nào? Một phần là qua sứ đồ Phao-lô.
Thư của Phao-lô viết cho người Hê-bơ-rơ
8. a) Điều gì đã thúc đẩy Phao-lô viết thư cho các anh chị em người Hê-bơ-rơ? b) Chúng ta sắp đặc biệt chú tâm đến khía cạnh nào của lá thư của ông, và tại sao?
8 Vào khoảng năm 61 tây lịch, Phao-lô bị cầm tù tại Rô-ma, nhưng ông vẫn ý thức được tình cảnh của anh em tại Giê-ru-sa-lem. Do đó, dưới sự hướng dẫn của thánh linh Đức Giê-hô-va, ông viết lá thư đúng lúc cho người Hê-bơ-rơ. Thư tràn ngập sự lo nghĩ đầy yêu thương đối với các anh chị em của ông người Hê-bơ-rơ. Phao-lô biết họ cần đến gì để xây dựng đức tin và sự tin cậy nơi Đức Giê-hô-va là Đấng Trợ giúp. Vậy họ có thể “lấy lòng nhịn-nhục theo-đòi cuộc chạy đua đã bày ra cho [họ]” và tin cậy nói: “[Đức Giê-hô-va] giúp-đỡ tôi, tôi không sợ chi hết. Người đời làm chi tôi được?” (Hê-bơ-rơ 12:1; 13:6). Bây giờ chúng ta muốn chú tâm đặc biệt đến chính các khía cạnh này của lá thư mà Phao-lô viết cho người Hê-bơ-rơ (đoạn 11-13). Tại sao? Bởi vì tình cảnh mà các tín đồ đấng Christ trong thế kỷ thứ nhất đã gặp phải cũng giống như tình cảnh của các Nhân-chứng Giê-hô-va thời nay.
9. Tín đồ đấng Christ thời nay đối phó với cuộc tranh chấp nào giống như tín đồ đấng Christ trong thế kỷ thứ nhất, và chỉ làm thế nào mới có thể đứng vững nổi?
9 Trong thế hệ của chúng ta, nhiều người hưởng ứng tích cực đối với thông điệp Nước Trời bằng cách dâng mình cho Đức Giê-hô-va và làm báp têm để trở thành Nhân-chứng của Ngài. Tuy nhiên, song song với sự lan rộng này của sự thờ phượng thật thì có sự bắt bớ đã xảy ra dữ dội, nhiều tín đồ đấng Christ đã mất ngay cả sự sống của họ giống như Ê-tiên, Gia-cơ và các nhân-chứng trung thành khác nữa trong thế kỷ thứ nhất. Vì thế, cuộc tranh chấp thời xưa và thời nay vẫn là: Ai sẽ có thể đứng nổi trước thử thách liên quan đến sự trung kiên khi đối diện với sự chống đối nghịch lại thông điệp Nước Trời? Hơn nữa, ai sẽ có thể đương đầu với các biến cố đáng sợ sắp sửa xảy ra trong “hoạn-nạn lớn” vô song bủa xuống thế hệ hiện tại này? (Ma-thi-ơ 24:21). Câu trả lời là chính những người được chuẩn bị để “đánh trận tốt-lành”, những người “đứng vững trong đức-tin”. Những người này sau cùng sẽ có thể nói: “Sự thắng hơn thế-gian, ấy là đức-tin của chúng ta” (I Ti-mô-thê 6:12; I Phi-e-rơ 5:9; I Giăng 5:4).
Lợi ích nơi các gương trung thành
10. a) Đức tin là gì? b) Đức Chúa Trời đã từng có cảm nghĩ gì về những người trung thành thời xưa?
10 Đức tin là gì? Phao-lô trả lời: “Đức-tin là sự biết chắc vững-vàng của những điều mình đương trông-mong, là bằng-cớ của những điều mình chẳng xem thấy. Ấy là nhờ đức-tin mà các đấng thuở xưa đã được lời chứng tốt” (Hê-bơ-rơ 11:1, 2). Kế đến Phao-lô chứng minh lời định nghĩa của ông bằng cách cho thấy đức tin hoạt động thế nào. Ông nêu rõ các điểm nổi bật trong đời sống của “các đấng thuở xưa”, cũng như của các bà Sa-ra và Ra-háp. Quả thật là khích lệ làm sao khi biết rằng “Đức Chúa Trời không hổ-thẹn mà xưng mình là Đức Chúa Trời của họ!” (Hê-bơ-rơ 11:16). Đức Chúa Trời có thể nói thế về chúng ta vì đức tin của chúng ta không? Mong sao chúng ta chớ để cho Ngài có cớ mà hổ thẹn vì chúng ta khi mỗi ngày trôi qua.
11. Làm sao chúng ta ngày nay có thể rút tỉa lợi ích từ gương của “nhiều nhân-chứng vây quanh như đám mây”?
11 Tiếp theo lời tường thuật về những người trung thành này, Phao-lô nói: “Thế thì, vì chúng ta được nhiều nhân-chứng vây quanh như đám mây rất lớn, chúng ta cũng nên quăng hết gánh nặng và tội-lỗi dễ vấn-vương ta, lấy lòng nhịn-nhục theo-đòi cuộc chạy đua đã bày ra cho ta” (Hê-bơ-rơ 12:1, NW). Dù bây giờ đang ngủ trong mồ mả, các nhân-chứng trung thành gương mẫu này có sống trong tâm trí của bạn không? Bạn có biết họ và kinh nghiệm của họ thật rõ để trả lời “Có” hay không? Đây là một trong nhiều lợi ích của việc học hỏi Kinh-thánh đều đặn, vận dụng đến tất cả các giác quan của chúng ta để sống lại các kinh nghiệm hào hứng của “nhiều nhân-chứng... như đám mây” này. Quả thật, khắc ghi vào lòng các gương mẫu trung thành của họ sẽ giúp chúng ta rất nhiều trong việc thắng nổi mọi sự thiếu đức tin. Bù lại, điều này sẽ giúp chúng ta rao giảng làm chứng dạn dĩ và không sợ sệt về lẽ thật dưới mọi trường hợp (Rô-ma 15:4).
Không mỏi mệt
12. a) Gương của Giê-su có thể giúp chúng ta thế nào để “khỏi mỏi-mệt sờn lòng?” b) Có các gương nào thời nay về những người không mỏi mệt?
12 Gương lớn nhất về đức tin là Giê-su. Phao-lô khuyên: “Chúng ta... lấy lòng nhịn-nhục theo-đòi cuộc chạy đua đã bày ra cho ta, [chăm chú] nhìn xem Chúa Giê-su, là cội-rễ và cuối-cùng của đức-tin... Vậy, anh em hãy nghĩ [kỹ] đến đấng đã chịu sự đối-nghịch của kẻ tội-lỗi dường ấy, hầu cho khỏi bị mỏi-mệt sờn lòng” (Hê-bơ-rơ 12:1-3). Bạn nghĩ “kỹ” đến độ nào gương của Giê-su? Bạn “chăm chú” nhìn xem ngài đến mức nào? (I Phi-e-rơ 2:21). Sa-tan muốn chúng ta “bị mỏi-mệt sờn lòng”. Hắn muốn chúng ta ngưng công việc rao giảng làm chứng. Hắn làm thế bằng cách nào? Đôi khi bằng cách xui khiến các nhà cầm quyền tôn giáo và chính trị mở cuộc chống đối, như vào thế kỷ thứ nhất. Năm ngoái, công việc rao giảng về Nước Trời đã bị hạn chế trong 36 nước. Nhưng điều này có làm cho các anh em mỏi mệt không? Không! Công việc rao giảng của họ đem lại kết quả là hơn 12.800 người đã làm báp têm trong các nước đó năm 1989. Thật là một sự khích lệ thay cho tất cả những ai sống trong những nước tương đối có tự do! Chúng ta chớ bao giờ nên mỏi mệt trong công việc rao giảng tin mừng về Nước Trời!
13. a) Một số các sự xảo quyệt nào có thể làm cho chúng ta cảm thấy mỏi mệt trong công việc rao giảng? b) “Sự vui-mừng đã đặt trước mặt [Giê-su]” là gì, và làm thế nào chúng ta có thể có được thái độ vui mừng tương tợ như thế?
13 Tuy nhiên, có những sự khác xảo quyệt hơn có thể làm cho chúng ta cảm thấy mỏi mệt. Những sự này gồm có: chống đối trong một gia đình chia rẽ, buồn nản tâm trí, vấn đề khó khăn về sức khỏe, chán nản vì rao giảng không có kết quả, hay có lẽ vì cảm giác thiếu kiên nhẫn vì mãi không thấy hệ thống mọi sự này chấm dứt. Điều gì đã giúp Giê-su chịu đựng được sự khổ sở về tâm trí và về thể xác? Đó là “sự vui-mừng đã đặt trước mặt ngài” (Hê-bơ-rơ 12:2). Giê-su đã được nâng đỡ bởi niềm vui làm hài lòng Cha ngài bằng cách biện hộ cho Cha ngài và thưởng thức trước sự vui sướng trong việc ban bố các ân phước kỳ diệu về Nước Trời do đấng Mê-si (Thi-thiên 2:6-8; 40:9, 10; Châm-ngôn 27:11). Chúng ta có thể theo dõi chăm chú nhiều hơn thái độ vui mừng này của Giê-su không? Và hãy nhớ lời cam kết của Phi-e-rơ nơi I Phi-e-rơ 5:9: “Anh em mình ở rải khắp thế-gian cũng đồng chịu hoạn-nạn như mình”. Biết rằng Đức Giê-hô-va hiểu chúng ta, cảm thấy tình nồng nhiệt giữa anh em khắp thế giới, và chăm chú nhìn sự vui mừng chờ đón chúng ta dưới sự cai trị của Nước Trời—tất cả những điều này sẽ giúp chúng ta không mỏi mệt trong việc phụng sự Đức Giê-hô-va với đức tin và trong công việc rao giảng, nhất là nay sự cuối cùng gần đến rồi.
Tại sao Đức Giê-hô-va sửa trị
14. Các thử thách và khổ sở mà chúng ta có thể phải chịu đựng có thể đem lại những lợi ích nào?
14 Bây giờ Phao-lô soi sáng cho chúng ta thấy lý do tại sao chúng ta có thể phải chịu đựng trước các thử thách và khổ sở. Ông gợi ý cho chúng ta nghĩ rằng đó là một hình thức sửa trị. Phao-lô lý luận: “Hỡi con, chớ dể-ngươi sự sửa-phạt [sửa trị] của Chúa [Đức Giê-hô-va], và khi Chúa trách, chớ ngã lòng; vì Chúa sửa-phạt [sửa trị] kẻ Ngài yêu” (Hê-bơ-rơ 12:5, 6). Ngay đến Giê-su “cũng đã học-tập vâng lời bởi những sự khốn-khổ mình đã chịu” (Hê-bơ-rơ 5:8). Chắc chắn, chúng ta cũng cần phải học tập vâng lời. Xin lưu ý đến hiệu quả tốt của việc để cho sự sửa phạt uốn nắn chúng ta. Phao-lô nói: “Về sau [sự sửa trị] sanh ra bông-trái công-bình và bình-an cho những kẻ đã chịu luyện-tập như vậy”. Thật là khích lệ làm sao! (Hê-bơ-rơ 12:11).
15. Làm thế nào chúng ta có thể áp dụng lời khuyên của Phao-lô mà “làm cho đường thẳng cho chơn chúng ta theo?”
15 Nếu chúng ta chịu để cho “Chúa sửa-phạt [sửa trị]” trong nghĩa này, chúng ta sẽ khắc ghi vào lòng lời khuyên tích cực của Phao-lô: “Vậy, hãy dở bàn tay yếu-đuối của anh em lên, luôn cả đầu-gối lỏng-lẻo nữa. Khá làm cho đường thẳng cho chơn anh em theo” (Hê-bơ-rơ 12:12, 13). Đôi khi rất dễ tách rời khỏi “con đường chật dẫn đến sự sống” (Ma-thi-ơ 7:14). Sứ đồ Phi-e-rơ và những người khác tại An-ti-ốt có lần phạm phải lỗi này. Tại sao? Bởi vì “họ không đi ngay-thẳng theo lẽ thật của [tin mừng]” (Ga-la-ti 2:14). Ngày nay, chúng ta phải tiếp tục nghe lời Đấng Dạy dỗ Vĩ đại của chúng ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời. Chúng ta cần tận dụng các sự giúp đỡ mà Ngài cung cấp qua lớp người “đầy-tớ trung-tín và khôn-ngoan”. Điều này sẽ bảo đảm cho chân chúng ta có “đường thẳng” để đi (Ma-thi-ơ 24:45-47; Ê-sai 30:20, 21).
16. a) Bằng cách nào một “rễ đắng” có thể bám vào một hội-thánh? b) Tại sao Phao-lô liên kết sự tà dục với việc thiếu quí trọng những sự thánh, và làm thế nào chúng ta có thể đề phòng chống lại các mối nguy hiểm thể ấy?
16 Kế đến, Phao-lô cảnh giác rằng chúng ta nên “khá coi chừng kẻo có kẻ trật phần ân-điển của Đức Chúa Trời, kẻo rễ đắng châm ra, có thể ngăn-trở và làm ô-uế phần nhiều trong anh em chăng” (Hê-bơ-rơ 12:15). Sự kiện trở nên không hài lòng, bất mãn, thích xoi bói lỗi lầm trong cách thức điều hành của hội-thánh có thể được ví như “rễ đắng” có thể lan tràn mau chóng và đầu độc tư tưởng lành mạnh của người khác trong hội-thánh. Chúng ta có thể chống lại tư tưởng tiêu cực bằng cách nghĩ đến vô số ân phước mà lẽ thật đã đem đến cho đời sống chúng ta (Thi-thiên 40:5). Một nguy hiểm khác nữa là có khuynh hướng tà dục hoặc “khinh-lờn [những sự thánh] như Ê-sau” (Hê-bơ-rơ 12:16). Phao-lô liên kết hai mối nguy hiểm này lại với nhau, vì cái này dễ dẫn đến cái kia. Không có tín đồ nào lại phải quỵ ngã trước các sự ham muốn ích kỷ thể ấy nếu áp dụng lời này của Phi-e-rơ: “Hãy đứng vững trong đức-tin mà chống-cự [Ma-quỉ]” (I Phi-e-rơ 5:9).
“Bằng-cớ của những điều mình chẳng xem thấy”
17. Hãy so sánh những chuyện đáng sợ xảy ra tại núi Si-na-i với tình thế của tín đồ đấng Christ thời nay.
17 Đức tin chúng ta rất cần đến “bằng-cớ của những điều mình chẳng xem thấy” (Hê-bơ-rơ 11:1). Phao-lô tiếp tục nêu ra một số những điều này có thật mà không thấy được nơi Hê-bơ-rơ 12:18-27. Ông miêu tả những sự việc đáng sợ diễn ra tại Núi Si-na-i khi Đức Chúa Trời trực tiếp nói với dân Y-sơ-ra-ên và khi Môi-se nói: “Ta thật sợ-sệt và run-rẩy cả người”. Rồi Phao-lô nói thêm: “Nhưng anh em đã tới gần núi Si-ôn, gần thành của Đức Chúa Trời hằng sống, tức là Giê-ru-sa-lem trên trời, gần muôn-vàn thiên-sứ nhóm lại”. Phao-lô nói rằng trong trường hợp những người Y-sơ-ra-ên thời xưa tại núi Si-na-i, tiếng nói của Đức Chúa Trời làm rúng động đất, nhưng bây giờ Ngài hứa: “Còn một lần nữa, ta sẽ chẳng những rúng-động đất mà thôi, nhưng cũng rúng-động trời nữa”. Dù những lời này trước nhất là nói cho các tín đồ đấng Christ được xức dầu, “đám đông vô-số người” thuộc các chiên khác cũng có thể khắc ghi vào lòng (Khải-huyền 7:9). Bạn có hiểu thấu điều mà Phao-lô nói không? Chúng ta đứng trước muôn ngàn thiên sứ đang nhóm lại. Dĩ nhiên, chúng ta cũng đứng trước Đức Giê-hô-va. Bên tay mặt Ngài là Giê-su Christ. Thật thế, chúng ta ở trong một tình thế đáng sợ hơn và gánh lấy trách nhiệm lớn hơn những người Y-sơ-ra-ên xưa tại núi Si-na-i! Và hãy nhớ, trận giặc Ha-ma-ghê-đôn khi bùng nổ sẽ làm cho trời đất hung ác thời bây giờ biến mất. Ngày nay chắc chắn không phải là lúc xin được “miễn” nghe Lời Đức Chúa Trời và vâng lời làm theo!
18. Chỉ bằng cách nào chúng ta mới có thể tiếp tục làm chứng cho Đức Giê-hô-va mà không mỏi mệt sờn lòng?
18 Quả thật chúng ta đang sống trong thời kỳ đáng sợ nhất trong lịch sử nhân loại. Là Nhân-chứng Giê-hô-va, chúng ta được phái đi đến mọi nơi xa nhất của đất để rao giảng tin mừng về Nước Trời đã được thành lập rồi. Muốn làm thế, chúng ta phải có một đức tin không gì lay chuyển được, một đức tin không mỏi mệt, một đức tin giúp chúng ta nhận sự sửa trị của Đức Giê-hô-va. Nếu chúng ta có đức tin thể ấy, chúng ta sẽ có mặt trong số những người tiếp tục “cảm ơn [nhận được ân sủng], hầu cho lấy lòng kính-sợ hầu-việc Đức Chúa Trời một cách đẹp lòng Ngài” (Hê-bơ-rơ 12:28). Đúng, và chúng ta sẽ tiếp tục làm chứng cho Đức Giê-hô-va và không mỏi mệt sờn lòng.
Bạn sẽ trả lời ra sao?
◻ Tại sao lá thư của Phao-lô viết cho người Hê-bơ-rơ có ích cho chúng ta?
◻ Tín đồ đấng Christ thời nay phải đối phó với cuộc tranh chấp nào?
◻ Làm thế nào chúng ta có thể rút tỉa lợi ích từ gương của các nhân-chứng trung thành thời xưa?
◻ Tại sao Đức Giê-hô-va sửa trị những người mà Ngài yêu?
◻ Bí quyết để làm chứng không mỏi mệt là gì?