Mọi người sẽ được tự do
“Tôi tưởng rằng những sự đau-đớn bây giờ chẳng đáng so-sánh với sự vinh-hiển hầu đến, là sự sẽ được bày ra trong chúng ta. Thật thế, muôn vật ước-ao nóng-nảy mà trông-đợi con-cái Đức Chúa Trời được tỏ ra. Vì muôn vật đã bị bắt phục sự hư-không, chẳng phải tự ý mình, bèn là bởi cớ Đấng bắt phục. Muôn vật mong rằng mình cũng sẽ được giải-cứu khỏi làm tôi sự hư-nát, đặng dự phần trong sự tự-do vinh-hiển của con-cái Đức Chúa Trời. Vì chúng ta biết rằng muôn vật đều than-thở và chịu khó-nhọc cho đến ngày nay”.—RÔ-MA 8:18-22.
TRONG phần này của lá thư gửi tín đồ Đấng Christ ở Rô-ma, sứ đồ Phao-lô cô đúc xuất sắc lý do tại sao đời sống không thực sự tự do và rất thường được đánh dấu bởi sự trống rỗng và đau khổ. Ông cũng giải thích làm thế nào chúng ta có thể đạt sự tự do thật.
“Những sự đau-đớn bây giờ”
Phao-lô không xem nhẹ “những sự đau-đớn bây giờ” khi nói rằng chúng “chẳng đáng so-sánh với sự vinh-hiển hầu đến, là sự sẽ được bày ra trong chúng ta”. Trong thời Phao-lô cũng như về sau, tín đồ Đấng Christ chịu nhiều đau khổ dưới luật lệ hà khắc chuyên chế trong tay các nhà cầm quyền La Mã là những người ít quan tâm đến nhân quyền. Khi xem tín đồ Đấng Christ là kẻ thù, thì Nhà Nước La Mã ức hiếp họ một cách tàn bạo. Sử gia J. M. Robert nói: “Nhiều tín đồ Đấng Christ ở đế đô [Rô-ma] chắc hẳn đã chết cách khủng khiếp trong đấu trường hoặc bị thiêu sống”. (Shorter History of the World) Một báo cáo khác tường thuật về những nạn nhân bị Nero ngược đãi: “Một số thì bị đóng đinh trên thập tự giá, một số thì bị may da thú lên người và thả ra cho chó săn đuổi, một số thì bị tẩm dầu hắc và đốt như những ngọn đuốc sống khi đêm xuống”.—New Testament History, do F. F. Bruce viết.
Tín đồ Đấng Christ thời ban đầu chắc hẳn muốn thoát khỏi sự áp bức như thế, nhưng họ không muốn vi phạm sự dạy dỗ của Chúa Giê-su Christ để được tự do. Thí dụ, họ tuyệt đối giữ trung lập trong cuộc chiến giữa nhà cầm quyền La Mã và các chiến sĩ tự do người Do Thái, chẳng hạn như phái Cuồng Tín. (Giăng 17:16;18:36) Đối với phái Cuồng Tín, “cuộc thảo luận về việc chờ đợi thời điểm thuận tiện của Đức Chúa Trời không hữu ích đối với cuộc khủng hoảng hiện tại”. Theo họ thì điều cần thiết là “dùng vũ lực để hành động chống lại kẻ thù”, La Mã. (New Testament History) Tín đồ Đấng Christ thời ban đầu lại nghĩ khác. Đối với họ “việc chờ đợi thời điểm thuận tiện của Đức Chúa Trời” là giải pháp thực tiễn duy nhất. Họ tin chắc rằng chỉ có sự can thiệp của Đức Chúa Trời mới vĩnh viễn kết liễu “những sự đau-đớn bây giờ” và mang lại tự do thật sự, trường cửu. (Mi-chê 7:7; Ha-ba-cúc 2:3) Nhưng trước khi xem xét việc ấy sẽ xảy ra như thế nào, chúng ta hãy xem xét tại sao “muôn vật đã bị bắt phục sự hư-không” lúc đầu.
“Phục sự hư-không”
Trong quyển The Emphatic Diaglott, Benjamin Wilson viết rằng từ ngữ “muôn vật” ở đây không có nghĩa “dã thú và các tạo vật vô tri” theo ý kiến của một số người, nhưng đúng hơn, “toàn thể nhân loại”. (So sánh Cô-lô-se 1:23). Từ này nói đến toàn thể gia đình nhân loại—tất cả chúng ta những người khao khát tự do. Chúng ta bị “bắt phục sự hư-không” vì hành động của thủy tổ chúng ta. “Chẳng phải tự ý [chúng ta]” hoặc do hậu quả của sự lựa chọn cá nhân mà điều này xảy ra. Chúng ta phải gánh chịu cảnh ngộ này. Dựa theo quan điểm của Kinh Thánh, ông Rousseau nhầm lẫn khi nói “con người sinh ra trong tự do”. Mỗi người chúng ta sinh ra trong vòng câu thúc của tội lỗi và sự bất toàn, có thể nói là bị bắt làm nô lệ cho một hệ thống đầy dẫy sự thất vọng và hư không.—Rô-ma 3:23.
Tại sao lại như vậy? Bởi vì thủy tổ của chúng ta, A-đam và Ê-va, muốn “giống như Đức Chúa Trời”, có toàn quyền tự định đoạt về điều thiện và điều ác. (Sáng-thế Ký 3:5) Họ lờ đi một nhân tố cần yếu của sự tự do. Chỉ có Đấng Tạo Hóa mới có thể có sự tự do tuyệt đối. Ngài là Đấng Thống Trị Hoàn Vũ. (Ê-sai 33:22; Khải-huyền 4:11) Sự tự do của loài người phải được hiểu là có giới hạn. Đó là lý do tại sao môn đồ Gia-cơ khuyến khích tín đồ Đấng Christ thời ông hãy để cho “luật-pháp trọn-vẹn, là luật-pháp về sự tự-do” chi phối.—Gia-cơ 1:25.
Đức Giê-hô-va đuổi A-đam và Ê-va ra khỏi gia đình hoàn vũ của Ngài là đúng, và hậu quả là họ chết đi. (Sáng-thế Ký 3:19) Nhưng còn hậu duệ của họ thì sao? Dù bây giờ họ chỉ có thể truyền lại sự bất toàn, tội lỗi và sự chết, Đức Giê-hô-va có lòng nhân từ thương xót vẫn cho phép họ sinh sản. Bởi vậy mà “sự chết đã trải qua trên hết thảy mọi người”. (Rô-ma 5:12) Đức Chúa Trời “bắt [muôn vật] phục sự hư-không” theo nghĩa đó.
“Con-cái Đức Chúa Trời được tỏ ra”
Đức Giê-hô-va bắt các tạo vật phục sự hư không dựa trên cơ sở hy vọng rằng một ngày kia sự tự do sẽ được phục hồi cho gia đình nhân loại qua hoạt động của “con-cái Đức Chúa Trời”. “Con-cái Đức Chúa Trời” này là ai? Họ là môn đồ của Chúa Giê-su Christ, sinh ra làm nô lệ cho tội lỗi và sự bất toàn, giống như “muôn vật [loài người]”. Khi sinh ra, họ không có địa vị hợp pháp trong gia đình hoàn vũ hoàn toàn, thanh khiết của Đức Chúa Trời. Nhưng Đức Giê-hô-va làm một điều đặc biệt cho họ. Qua giá chuộc hy sinh của Chúa Giê-su Christ, Ngài giải cứu họ khỏi vòng nô lệ của tội lỗi di truyền và tuyên bố họ là “công-bình”, tức thanh sạch về thiêng liêng. (1 Cô-rinh-tô 6:11) Rồi Ngài nhận họ làm “con-cái Đức Chúa Trời”, đem họ trở vào gia đình hoàn vũ của Ngài.—Rô-ma 8:14-17.
Với tư cách con nuôi của Đức Giê-hô-va, họ sẽ có một đặc ân vinh hiển. Họ sẽ làm “thầy tế-lễ cho Đức Chúa Trời chúng ta; những người ấy sẽ trị-vì trên mặt đất” cùng với Chúa Giê-su Christ, làm thành phần của Nước Đức Chúa Trời hoặc chính phủ trên trời. (Khải-huyền 5:9, 10; 14:1-4) Đây là một chính phủ được thành lập vững vàng trên các nguyên tắc tự do và công lý—chứ không phải trên sự áp bức và chuyên chế. (Ê-sai 9:5, 6; 61:1-4) Sứ đồ Phao-lô nói rằng các con cái này của Đức Chúa Trời là cộng sự viên của Chúa Giê-su, ‘dòng-dõi Áp-ra-ham’ đã được hứa từ lâu. (Ga-la-ti 3:16, 26, 29) Là cộng sự viên, họ đóng một vai trò then chốt trong việc thực hiện lời Đức Chúa Trời hứa với bạn Ngài là Áp-ra-ham. Một phần của lời hứa đó nói rằng nhờ dòng dõi (tức hậu duệ) của Áp-ra-ham mà “các dân thế-gian đều sẽ... được phước”.—Sáng-thế Ký 22:18.
Họ đem lại ân phước nào cho nhân loại? Con cái Đức Chúa Trời góp phần giải cứu toàn thể gia đình nhân loại khỏi các hậu quả khủng khiếp của tội lỗi A-đam và phục hồi sự hoàn toàn cho loài người. Những người “bởi mọi nước, mọi chi-phái, mọi dân-tộc” có thể nhận được phước nhờ đặt đức tin nơi giá chuộc hy sinh của Chúa Giê-su Christ và bằng cách phục tùng sự cai trị nhân đức của Chúa Giê-su trong Nước Trời. (Khải-huyền 7:9, 14-17; 21:1-4; 22:1, 2; Ma-thi-ơ 20:28; Giăng 3:16) Bằng cách này, “muôn vật” một lần nữa sẽ vui hưởng “sự tự-do vinh-hiển của con-cái Đức Chúa Trời”. Đây sẽ không phải là một loại tự do chính trị tạm thời, hạn hẹp, mà là tự do khỏi bất cứ sự gì gây đau khổ và phiền não cho gia đình nhân loại kể từ khi A-đam và Ê-va bác bỏ quyền thống trị của Đức Chúa Trời. Không lạ gì khi sứ đồ Phao-lô có thể nói rằng “những sự đau-đớn bây giờ chẳng đáng” gì cả so với công việc vinh hiển mà những người trung thành đó sẽ thực hiện!
Khi nào thì người ta bắt đầu thấy “con-cái Đức Chúa Trời được tỏ ra”? Vào thời điểm rất gần đây, Đức Giê-hô-va cho mọi người biết rõ ai là con cái Đức Chúa Trời. Đó sẽ là khi các “con-cái” này được sống lại trong lĩnh vực thần linh, cùng với Chúa Giê-su Christ tẩy sạch trái đất khỏi sự gian ác và áp bức trong trận chiến Ha-ma-ghê-đôn của Đức Chúa Trời. (Đa-ni-ên 2:44; 7:13, 14, 27; Khải-huyền 2:26, 27; 16:16; 17:14; 19:11-21) Chúng ta thấy ngày càng nhiều bằng chứng là chúng ta hiện sống trong những “ngày sau-rốt”, khi sự nhẫn nhịn của Đức Chúa Trời sẽ chấm dứt vì đã từ lâu Ngài chịu đựng sự phản nghịch và sự gian ác do việc đó gây ra.—2 Ti-mô-thê 3:1-5; Ma-thi-ơ 24:3-31.
Đúng vậy, quả thật như sứ đồ Phao-lô nói, “muôn vật đều than-thở và chịu khó-nhọc cho đến ngày nay”—nhưng không còn lâu lắm đâu. Hàng triệu người hiện đang sống sẽ chứng kiến “kỳ muôn vật đổi mới, là kỳ mà Đức Chúa Trời thuở xưa đã phán trước bởi miệng các thánh tiên-tri”, gồm việc tái lập hòa bình, sự tự do, và sự công bình cho toàn thể gia đình nhân loại.—Công-vụ các Sứ-đồ 3:21.
Sau cùng có tự do thật
Bạn phải làm gì để hưởng được “sự tự-do vinh-hiển của con-cái Đức Chúa Trời”? Chúa Giê-su Christ nói: “Nếu các ngươi hằng ở trong đạo ta, thì thật là môn-đồ ta; các ngươi sẽ biết lẽ thật, và lẽ thật sẽ buông-tha các ngươi”. (Giăng 8:31, 32) Đó là bí quyết của sự tự do—học biết và rồi vâng theo mệnh lệnh và các sự dạy dỗ của Đấng Christ. Điều này sẽ đem lại một mức độ tự do nào đó ngay cả bây giờ. Trong tương lai gần đây, sự vâng lời này sẽ đem lại sự tự do hoàn toàn dưới triều đại của Chúa Giê-su Christ. Đường lối khôn ngoan là biết đến “lời” của Chúa Giê-su qua việc học hỏi Kinh Thánh. (Giăng 17:3) Như tín đồ Đấng Christ thời ban đầu, hãy kết hợp tích cực với hội thánh gồm các môn đồ thật của Đấng Christ. Làm thế, bạn có thể hưởng lợi ích nhờ được lẽ thật giải thoát, là lẽ thật Đức Giê-hô-va ban sẵn qua tổ chức của Ngài ngày nay.—Hê-bơ-rơ 10:24, 25.
Trong khi “trông-đợi con-cái Đức Chúa Trời được tỏ ra”, bạn có thể vun trồng sự tin cậy mà sứ đồ Phao-lô đã có nơi sự che chở đầy quan tâm và sự ủng hộ của Đấng Christ, ngay cả khi những sự đau đớn và bất công tưởng chừng như không chịu nổi. Sau khi thảo luận về việc con cái Đức Chúa Trời được tỏ ra, Phao-lô hỏi: “Ai sẽ phân-rẽ chúng ta khỏi sự yêu-thương của Đấng Christ? có phải hoạn-nạn, khốn-cùng, bắt-bớ, đói-khát, trần-truồng, nguy-hiểm, hay là gươm-giáo chăng?” (Rô-ma 8:35) Tất nhiên, dùng lời của Rousseau, thì tín đồ Đấng Christ thời Phao-lô còn “bị... xiềng xích” bởi thế lực này hay thế lực nọ. Họ “bị giết cả ngày” giống như “chiên định đem đến hàng làm thịt”. (Rô-ma 8:36) Họ có để cho nghịch cảnh thắng mình không?
Phao-lô viết: “Trái lại, trong mọi sự đó, chúng ta nhờ Đấng yêu-thương mình mà thắng hơn bội phần”. (Rô-ma 8:37) Dù phải chịu đựng tất cả những điều họ trải qua mà lại đắc thắng sao? Như thế nào? Ông trả lời: “Tôi chắc rằng bất-kỳ sự chết, sự sống, các thiên-sứ, các kẻ cầm quyền, việc bây giờ, việc hầu đến, quyền-phép, bề cao, hay là bề sâu, hoặc một vật nào, chẳng có thể phân-rẽ chúng ta khỏi sự yêu-thương mà Đức Chúa Trời đã chứng cho chúng ta trong Đức Chúa Jêsus-Christ, là Chúa chúng ta”. (Rô-ma 8:38, 39) Bạn cũng có thể “thắng” bất cứ “hoạn-nạn, khốn-cùng, bắt-bớ” mà bạn phải chịu đựng trong khi chờ đợi. Đức Chúa Trời vì lòng yêu thương bảo đảm rằng ngày gần đây—rất gần đây—chúng ta “sẽ được giải-cứu khỏi làm tôi [mọi] sự hư-nát, đặng dự phần trong sự tự-do vinh-hiển của con-cái Đức Chúa Trời”.
[Hình nơi trang 6]
“Muôn vật đều than-thở và chịu khó-nhọc cho đến ngày nay”
[Hình nơi trang 7]
‘Muôn vật sẽ được giải-cứu khỏi làm tôi sự hư-nát, đặng dự phần trong sự tự-do vinh-hiển của con-cái Đức Chúa Trời’