Ngày phán xét—Một thời kỳ đầy hy vọng!
NẾU quan niệm về ngày phán xét làm cho bạn sợ hãi thì tại sao bạn lại không tra xét xem Kinh-thánh nói gì về vấn đề này? Chẳng hạn có đúng là Kinh-thánh nói rằng khi Đức Chúa Trời phán xét những kẻ có tội thì Ngài lại quăng họ vào trong lửa địa ngục hay không?
Thật thế, cuộc phán xét đầu tiên của Đức Chúa Trời được ghi chép lại là cuộc phán xét đã diễn ra ngay vào lúc ban sơ của lịch sử nhân loại. Ông A-đam và bà Ê-va đã có cơ hội sống đời đời trong vườn địa-đàng trên đất (Sáng-thế Ký 1:26-28; 2:7-9, 15-25). Tuy nhiên, họ đã phạm tội và đã phải chịu sự xử phạt của Đức Chúa Trời. Hậu quả là gì? Đức Chúa Trời đã rút lại món quà sự sống đó. Nói cách khác là họ đã phải chết. Đức Chúa Trời bảo họ: “Ngươi sẽ làm đổ mồ hôi trán mới có mà ăn, cho đến ngày nào ngươi trở về đất, là nơi có ngươi ra; vì ngươi là bụi, ngươi sẽ trở về bụi” (Sáng-thế Ký 3:16-19).
Đây là một sự phán xét nghiêm khắc nhưng công bình; và chắc chắn không có liên quan gì đến lửa địa ngục. Khi A-đam và Ê-va chết, họ trở về với cát bụi. Họ không còn hiện hữu nữa. Không nơi nào trong Kinh-thánh đề cập đến một phần nào đó của thân xác A-đam hay của bất cứ ai khác còn sống vất vưởng sau khi chết và bị tra tấn đời đời ở một nơi nào đó. Thay vì vậy, chúng ta đọc: “Kẻ sống biết mình sẽ chết; nhưng kẻ chết chẳng biết chi hết” (Truyền-đạo 9:5).
Bạn có từng biết Kinh-thánh nói vậy không? Và bạn có biết rằng Kinh-thánh không bao giờ dùng thành ngữ “linh hồn bất tử ”không? Ngược lại Kinh-thánh nói: “Linh hồn nào phạm tội mạng ấy phải chết” (Ê-xê-chiên 18,4 [Ê-xê-chi-ên 18:4], Bản dịch Trần Đức Huân). Điều này hoàn toàn phù hợp với nguyên tắc Kinh-thánh: “Công sá tội lỗi là sự chết” (Rom 6,23 [Rô-ma 6:23], Bản dịch Trần Đức Huân). Qui luật này có ảnh hưởng đến hết thảy chúng ta. Mọi người chúng ta đều là con cháu của A-đam tội-lỗi nên hết thảy đều phạm tội và nhận lãnh công sá (tiền công) của tội lỗi là sự chết. Kinh-thánh nói: “Bởi một người, tội lỗi đã nhập vào thế gian này, bởi tội thì có sự chết; thành ra cái chết đã ăn lan đến mọi người, vả tại người đó hết thảy đều phạm tội” (Rom 5,12 [Rô-ma 5:12], Bản dịch Trần Đức Huân). Ngày Phán xét là phần then chốt trong sự sắp đặt của Đức Chúa Trời nhằm giải cứu chúng ta khỏi tình trạng này.
Căn bản cho Ngày Phán xét
Theo Kinh-thánh thì ngót 2.000 năm trước đây Đức Chúa Trời đã đặt nền tảng cho những việc sẽ diễn ra trong Ngày Phán xét. Đó là khi Giê-su xuống thế gian và vì chúng ta mà dâng mạng sống con người hoàn toàn của ngài. Chính Giê-su giải thích rằng: “Đức Chúa Trời yêu-thương thế-gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư-mất mà được sự sống đời đời” (Giăng 3:16).
Nếu chúng ta thực hành đức tin nơi Giê-su thì ngay từ bây giờ chúng ta được hưởng ân phước về phương diện thiêng liêng nhờ sự hy sinh của ngài. Đức Chúa Trời sẽ tha thứ tội lỗi chúng ta và cho phép chúng ta đến gần Ngài (Giăng 14:6; I Giăng 2:1, 2). Dầu vậy, chúng ta vẫn còn bất toàn, là người có tội; và trong tình trạng đó, chúng ta vẫn còn bệnh tật và cuối cùng phải chết. Chúng ta vẫn chưa được sự sống đời đời mà Giê-su đã hứa. Điều này sẽ đến với chúng ta nhờ có kết quả của Ngày Phán xét.
Ngày Phán xét
Sứ đồ Giăng chứng kiến một sự hiện thấy về Ngày Phán xét, và ông miêu tả: “Tôi lại thấy một ngai vĩ đại trong sáng và Đấng ngự trên ngai ấy, trước nhan Ngài trời đất biến đâu mất, dầu chỗ nó cũng chẳng còn thấy nữa. Tôi cũng thấy các kẻ chết vừa nhỏ vừa lớn đang đứng trước ngai; các sách mở ra; lại một sách khác tức là sách sự sống cũng được mở: những kẻ chết bị xét đoán tùy các việc họ làm theo như những điều đã ghi chép trong sách” (Khải huyền 20,11—12 [Khải-huyền 20:11, 12], Bản dịch Trần Đức Huân).
Đúng vậy, theo sự hiện thấy mà Giăng được chứng kiến, chính Đức Chúa Trời sẽ chủ tọa Ngày Phán xét. Nhưng còn ai khác nữa cũng dự phần. Sứ đồ Phao-lô giải thích: “Ngài [Đức Chúa Trời] đã định ngày để thẳng thắn đoán xét thế gian, nhờ Đấng mà Ngài đã đặt lên” (Tông đồ Công vụ 17,31 [Công-vụ các Sứ-đồ 17:31], Bản dịch Trần Đức Huân). “Đấng mà Ngài đã đặt lên” là ai vậy? Là Giê-su, vì chính Giê-su từng nói: “Cha chẳng hề đoán xét ai, Ngài giao toàn quyền xét đoán cho Con” (Gio-an 5,22 [Giăng 5:22], Bản dịch Trần Đức Huân). Vậy Giê-su sẽ là vị Quan Án được Đức Chúa Trời chọn trong Ngày Phán xét.
Đây là tin mừng cho nhân loại. Các sách Phúc-âm trình bày Giê-su là con người đầy lòng thương xót. Ngài không kiêu ngạo, không khắt khe nhưng có “lòng nhu-mì, khiêm-nhường” (Ma-thi-ơ 11:29; 14:14; 20:34). Chúng ta vui sướng ở dưới quyền xét xử của một vị quan án như thế.
Khi nào việc ấy sẽ xảy ra?
Thế thì khi nào Ngày Phán xét ấy diễn ra? Sách Khải-huyền cho biết đó là khi “trời đất đều đã trốn hết”. Điều này gợi cho chúng ta nhớ đến lời của sứ đồ Phi-e-rơ: “Nhưng trời đất thời bây giờ...để dành cho lửa; lửa sẽ đốt nó đi trong ngày phán-xét và hủy-phá kẻ ác” (II Phi-e-rơ 3:7). Liệu trái đất có bị thiêu hủy không? Không, Kinh-thánh nói rõ về điểm này. Trái đất thật sự thì sẽ không bao giờ bị hủy diệt. “Đất sẽ không bị rúng-động đến đời đời” (Thi-thiên 104:5). Văn cảnh của lời Phi-e-rơ cho thấy là hệ thống mọi sự hiện tại của thế gian không tin kính sẽ bị hủy diệt. Những kẻ không tin kính sẽ bị diệt, chứ không phải hành tinh trái đất này bị hủy diệt (Giăng 12:31; 14:30; I Giăng 5:19).
Những người không tin kính này sẽ bị diệt trong giai đoạn mà Kinh-thánh gọi là trận chiến Ha-ma-ghê-đôn—điều sẽ diễn ra rất gần đây như tạp chí này đã từng giải thích luôn (Khải-huyền 16:14, 16). Sau đó, chính Sa-tan sẽ bị quăng vào vực sâu và bị ngăn chặn để khỏi xen vào công việc của nhân loại trong thời hạn một ngàn năm. Một ngàn năm đó là khoảng thời gian thật sự của Ngày Phán xét (Khải-huyền 19:17 đến 20:3). Khi những kẻ không tin kính bị hủy diệt tại Ha-ma-ghê-đôn thì điều gì xảy ra cho những người trung thành? Họ được sống sót để vào trong Ngày Phán xét. Chúng ta đọc thấy: “Người trọn-vẹn sẽ còn ở đó [trên đất] luôn luôn. Nhưng kẻ gian-ác sẽ bị truất khỏi đất” (Châm-ngôn 2:21, 22).
Để xác nhận điều này, Kinh-thánh có nói về một đám đông “vô-số người không ai đếm được, bởi mọi nước, mọi chi-phái, mọi dân-tộc, mọi tiếng”; họ sẽ xuất hiện trên đất trước khi Ha-ma-ghê-đôn xảy đến. Những người này “ra khỏi cơn đại-nạn”. Nói cách khác, họ sống sót qua khỏi cuộc kết liễu của thế gian không tin kính này, giống như Nô-ê đã sống sót qua cuộc kết liễu của thế gian thời ông (Khải-huyền 7:9-17; II Phi-e-rơ 2:5). Bạn có biết đám đông quốc tế này gồm các tín đồ tích cực của đấng Christ đang hiện hữu không? Những người này có hy vọng được sống sót qua khỏi ngày hoạn nạn lớn và sống đời đời trên đất. Sự hiện hữu của họ là bằng chứng chắc chắn về sự gần kề của Ngày Phán xét.
Ai sẽ bị phán xét?
Đám đông này sẽ bị phán xét trong Ngày Phán xét. Nhưng không phải chỉ riêng mình họ. Lời tường thuật của Giăng nói tiếp: “Biển trả lại những kẻ chết trong đó, tử thần và hỏa ngục cũng hoàn lại những kẻ chết đã ở với chúng, từng người một đều bị phán xét tùy theo công việc mình làm” (Khải huyền 20,13 [Khải-huyền 20:13], Bản dịch Trần Đức Huân). Đây là bằng cớ thêm nữa cho thấy rằng loài người không hề phải chịu thống khổ đời đời trong địa ngục. Nếu địa ngục (hỏa ngục) đem trả hết những người chết nó chứa, thì làm thế nào có ai ở trong đó đời đời cho được? Thật ra, địa ngục (hỏa ngục) mà Kinh-thánh (Bản dịch Trần Đức Huân) nói đến chẳng qua chỉ là mồ mả chung của nhân loại mà thôi, nơi đó người chết ở trong tình trạng không hay biết gì cả và chờ đợi cho đến khi được sống lại. Trong Ngày Phán xét, địa ngục sẽ trống rỗng vì không còn người chết ở trong đó nữa (Truyền-đạo 9:10).
Ai sẽ được sống lại từ kẻ chết trong Ngày Phán xét? Sứ đồ Phao-lô nói: “Sẽ có sự sống lại của người công-bình và không công-bình” (Công-vụ các Sứ-đồ 24:15). Thế nên những tôi tớ trung thành của Đức Chúa Trời, tức “người công-bình”, sẽ được sống lại. Nhưng còn có sự sống lại của vô số những người “người không công-bình” khác nữa. Rõ ràng sự sống lại sẽ dành cho tất cả những người đã chết và hiện vẫn còn nằm trong mồ mả—ngoại trừ những kẻ phạm tội quá nặng đến nỗi Đức Chúa Trời đã xét xử rồi là họ hoàn toàn không đáng sống (Ma-thi-ơ 12:31).
Sự Phán xét
Thế thì những gì sẽ xảy ra sau đó cho đám đông được sống sót và những người được sống lại trong Ngày Phán xét? Kinh-thánh nói: “Những kẻ chết bị xét đoán tùy các việc họ làm theo như những điều đã ghi chép trong sách”. Đây là một thời kỳ dò xét. Tất cả những ai vui lòng làm theo “như những điều đã ghi chép trong sách”—hiển nhiên những điều mà Đức Chúa Trời đòi hỏi nơi nhân loại vào lúc ấy—sẽ được biên tên vào “sách sự sống” (Khải huyền 20,12 [Khải-huyền 20:12], Bản dịch Trần Đức Huân). Họ sẽ đi trên đường dẫn đến việc nhận lấy sự sống đời đời!
Rồi cuối cùng sự chết hy sinh của đấng Christ sẽ đem lại nhiều lợi ích vật chất! Những người có tên trong sách sự sống vào thời đó sẽ không còn phải rơi vào tình trạng bệnh tật và chết chóc nữa. Thay vì thế, họ sẽ dần dần được phục hồi trở lại trạng thái của con người hoàn toàn cùng với sự sống đời đời đã hứa cho những ai đặt đức tin nơi Giê-su. Thật là một triển vọng kỳ diệu làm sao! Tuy nhiên, sẽ có một số người khăng khăng từ chối, không chịu vâng theo “những điều đã ghi chép trong sách”. Điều gì sẽ xảy đến cho họ? Họ sẽ không nhận được sự sống đời đời. Thay vì thế, Kinh-thánh nói: “Ai không được ghi tên trong sách sự sống cũng sẽ bị ném vào ao lửa” (Khải huyền 20,15 [Khải-huyền 20:15], Bản dịch Trần Đức Huân).
Phải chăng đây là lửa địa ngục mà các tôn giáo tự xưng theo đấng Christ thường nói đến? Không, vì trong câu trước đó, chúng ta đọc thấy: “Rồi, cả hỏa ngục lẫn sự chết cũng bị quẳng vào ao lửa. Đó là sự chết lần thứ hai” (Khải huyền 20,14 [Khải-huyền 20:14], Bản dịch Trần Đức Huân). Nếu hỏa ngục bị quăng xuống ao lửa thì chính ao lửa này không thể là lửa địa ngục được. Vả lại, sự chết không phải là một vật cụ thể để mà có thể được nhặt lên rồi ném và một nơi nào đó. Thế thì ao lửa này hẳn là có ý nghĩa tượng trưng. Nhưng tượng trưng cho điều gì? Kinh-thánh nói: “Đó là sự chết thứ hai”. Khi sự chết và Âm-phủ bị ném vào ao lửa, chúng “chết đi”, không còn tồn tại nữa. Tương tợ như vậy, những kẻ phản nghịch đi đến chỗ đó thì chết đi, hoặc ngừng hiện hữu. Tuy nhiên, đây là sự chết thứ hai, không còn trông mong được sống lại nữa.
Ngày Phán xét—Một thời kỳ đầy hy vọng
Thế thì mỗi khi nghĩ đến Ngày Phán xét, chúng ta không nên khiếp sợ hay ghê tởm. Ngày Phán xét là một thời kỳ đầy hy vọng, một thời kỳ nhằm phục hưng sự sống đời đời cho nhân loại, sự sống mà A-đam đã đánh mất. Bạn hãy lắng nghe về những ân phước mà những người được xét là trung thành sẽ được hưởng: “Nầy, đền-tạm của Đức Chúa Trời ở giữa loài người! Ngài sẽ ở với chúng, và chúng sẽ làm dân Ngài; chính Đức Chúa Trời sẽ ở với chúng. Ngài sẽ lau ráo hết nước mắt khỏi mắt chúng, sẽ không có sự chết, cũng không có than-khóc, kêu-ca, hay là đau-đớn nữa; vì những sự thứ nhứt đã qua rồi” (Khải-huyền 21:3, 4).
Vào cuối Ngày Phán xét một ngàn năm ấy, những người trung thành thuộc mọi nơi trên trái đất cuối cùng sẽ đạt đến sự hoàn toàn. Họ sẽ “được sống” theo ý nghĩa trọn vẹn nhất của nó, và ý định về Ngày Phán xét sẽ được thành tựu (Khải-huyền 20:5). Kinh-thánh cho biết rằng sau đó Sa-tan sẽ được thả ra, lui tới với nhân loại một lần cuối. Những ai cầm cự nổi chống lại hắn trong lần sau cùng này sẽ được hưởng trọn kết quả của lời hứa trong Kinh-thánh: “Người công-bình sẽ nhận được đất và ở tại đó đời đời” (Thi-thiên 37:29).
Ngày Phán xét thật là một sự cung cấp kỳ diệu thay! Lại còn tuyệt vời làm sao khi chúng ta có thể sửa soạn cho ngày ấy ngay từ bây giờ, bằng cách học hỏi Kinh-thánh, tìm hiểu và áp dụng ý muốn của Đức Chúa Trời vào trong đời sống của mình! Chúng ta không ngạc nhiên được biết người viết Thi-thiên đã bày tỏ sự hân hoan trong ý nghĩ về sự phán xét của Đức Chúa Trời khi ông viết: “Nguyện các từng trời vui-vẻ và đất mừng-rỡ, nguyện biển và mọi vật ở trong biển nổi tiếng ầm-ầm lên. Nguyện đồng-ruộng và mọi vật ở trong đó đều hớn-hở; bấy giờ những cây-cối trong rừng đều sẽ hát mừng-rỡ trước mặt Đức Giê-hô-va; vì Ngài đến, Ngài đến đặng đoán-xét thế-gian; Ngài sẽ lấy sự công-bình đoán-xét thế-gian, dùng sự ngay-thẳng mà đoán-xét muôn dân” (Thi-thiên 96:11-13).