THƯ VIỆN TRỰC TUYẾN Tháp Canh
Tháp Canh
THƯ VIỆN TRỰC TUYẾN
Việt
  • KINH THÁNH
  • ẤN PHẨM
  • NHÓM HỌP
  • w23 tháng 2 trg 26-30
  • Tôi đã thấy người trung thành được ban phước

Không có video nào cho phần được chọn.

Có lỗi trong việc tải video.

  • Tôi đã thấy người trung thành được ban phước
  • Tháp Canh Thông báo Nước của Đức Giê-hô-va (Ấn bản học hỏi)—2023
  • Tiểu đề
  • Tài liệu liên quan
  • BẮC AI-LEN—“VÙNG ĐẤT CỦA BOM ĐẠN”
  • SIERRA LEONE—THỂ HIỆN ĐỨC TIN BẤT KỂ SỰ NGHÈO KHÓ
  • NIGERIA—HỌC VĂN HÓA MỚI
  • KENYA—CÁC ANH EM ĐÃ KIÊN NHẪN VỚI TÔI
  • HOA KỲ—THỂ HIỆN ĐỨC TIN BẤT KỂ SỰ THỊNH VƯỢNG
  • Được nâng lên từ nơi thấp nhất
    Câu chuyện cuộc đời của Nhân Chứng Giê-hô-va
  • Những người lắng nghe sẽ được cứu
    Tháp Canh Thông báo Nước của Đức Giê-hô-va (Ấn bản học hỏi)—2019
  • Công việc đào tạo môn đồ đã định hướng đời tôi
    Tháp Canh Thông báo Nước của Đức Giê-hô-va—2007
  • Dùng đời sống tôi cách tốt nhất
    Tháp Canh Thông báo Nước của Đức Giê-hô-va—1995
Xem thêm
Tháp Canh Thông báo Nước của Đức Giê-hô-va (Ấn bản học hỏi)—2023
w23 tháng 2 trg 26-30
Anh Robert Landis.

Kinh nghiệm

Tôi đã thấy người trung thành được ban phước

DO ANH ROBERT LANDIS KỂ LẠI

Có lẽ anh chị nhớ những cuộc nói chuyện đặc biệt quan trọng với mình. Đối với tôi, đó là cuộc nói chuyện diễn ra khoảng 50 năm về trước, khi tôi và một người bạn ngồi bên ngọn lửa trại ở Kenya. Da chúng tôi ngăm đen vì dãi nắng trong chuyến đi dài vài tháng. Chúng tôi đang thảo luận một phim có đề cập đến đề tài tôn giáo thì bạn tôi nói: “Phim đó nói không đúng về Kinh Thánh”.

Tôi bật cười vì tôi không nghĩ bạn tôi là người sùng đạo. Tôi hỏi: “Anh biết gì về Kinh Thánh?”. Anh ấy không trả lời ngay. Cuối cùng, anh cho tôi biết mẹ anh là một Nhân Chứng Giê-hô-va, và có những điều anh đã học được từ bà. Tôi tò mò và hỏi anh ấy thêm.

Cuộc nói chuyện của chúng tôi kéo dài đến khuya. Bạn tôi cho biết rằng Kinh Thánh nói Sa-tan là kẻ cai trị thế gian này (Giăng 14:30). Có lẽ anh chị biết rõ điều đó, nhưng đối với tôi, nó rất mới mẻ và đáng chú ý. Tôi luôn nghe người ta nói Đức Chúa Trời đầy lòng nhân từ đang cai trị thế giới. Nhưng như vậy thì không hợp lý theo những gì tôi thấy trong đời sống. Dù chỉ mới 26 tuổi, tôi đã chứng kiến nhiều điều khiến mình lo lắng.

Cha tôi là phi công của Không quân Hoa Kỳ. Vì thế, khi còn trẻ, tôi biết là chiến tranh hạt nhân có thể xảy ra. Quân đội sẵn sàng hành động vào bất cứ lúc nào. Chiến tranh Việt Nam diễn ra khi tôi học đại học ở California. Tôi tham gia vào các cuộc biểu tình của sinh viên. Vào những lần đó, cảnh sát cầm gậy đuổi theo, và chúng tôi bỏ chạy. Trong khi chạy, chúng tôi bị ngộp và không thấy đường vì hơi cay. Đó là thời kỳ nổi loạn và đầy xáo động. Có nhiều cuộc ám sát vì chính trị, biểu tình và bạo động. Người ta có rất nhiều ý kiến và quan điểm khác nhau nên gây ra sự hoang mang.

Anh Robert đứng cạnh chiếc mô-tô và chỉ vào bản đồ cho thấy những nơi anh đã đi.

Đi từ Luân Đôn đến Trung Phi

Năm 1970, tôi nhận một công việc ở vùng duyên hải phía bắc của Alaska và kiếm được rất nhiều tiền. Sau đó, tôi bay đến Luân Đôn, mua một chiếc mô-tô rồi lái xuống miền nam mà không có đích đến. Nhiều tháng sau, tôi đến châu Phi. Trên đường đi, tôi gặp nhiều người cũng muốn được giải thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn đang trói buộc họ.

Chính nhờ những điều đã thấy và nghe, tôi nhận ra rằng việc Kinh Thánh dạy về một tạo vật thần linh độc ác đang kiểm soát thế giới là điều hợp lý. Nhưng Đức Chúa Trời đang làm gì? Tôi rất muốn biết.

Trong những tháng sau đó, tôi tìm được lời giải đáp. Và qua thời gian, tôi bắt đầu biết và yêu mến nhiều người đã cho thấy mình trung thành với Đức Chúa Trời trong mọi hoàn cảnh.

BẮC AI-LEN—“VÙNG ĐẤT CỦA BOM ĐẠN”

Khi trở về Luân Đôn, tôi liên lạc với mẹ của người bạn, và bà cho tôi một cuốn Kinh Thánh. Sau đó, khi tôi đến Amsterdam, Hà Lan, một Nhân Chứng thấy tôi đọc Kinh Thánh trên đường và anh đã giúp tôi hiểu thêm. Kế tiếp, tôi đến Dublin, Ai-len, và tìm được văn phòng chi nhánh của Nhân Chứng Giê-hô-va. Tôi đến đó gõ cửa. Tại đấy, tôi gặp một anh khôn ngoan và giàu kinh nghiệm là anh Arthur Matthews. Tôi xin anh giúp tôi tìm hiểu Kinh Thánh và anh đồng ý.

Tôi sốt sắng học và háo hức đọc các sách cũng như tạp chí do Nhân Chứng Giê-hô-va xuất bản. Và dĩ nhiên, tôi cũng đọc Kinh Thánh nữa. Thật thích thú! Tại các buổi nhóm họp, tôi thấy ngay cả các em nhỏ cũng biết câu trả lời cho các câu hỏi mà những người có trình độ đã thắc mắc trong nhiều thế kỷ: “Tại sao có sự gian ác? Đức Chúa Trời là ai? Khi chết, điều gì xảy ra?”. Tôi chỉ kết hợp với Nhân Chứng. Điều đó không khó vì tôi không quen ai trong nước này. Các Nhân Chứng giúp tôi yêu thương Đức Giê-hô-va và muốn làm theo ý ngài.

Anh Nigel, anh Denis và tôi

Năm 1972, tôi báp-têm. Một năm sau, tôi làm tiên phong và kết hợp với một hội thánh nhỏ ở Newry, Bắc Ai-len. Tôi thuê một căn nhà trên sườn núi. Gần đó thường có đàn bò trên cánh đồng, và tôi tập bài giảng trước chúng. Có vẻ chúng rất chăm chú lắng nghe trong khi nhai cỏ. Chúng không đưa ra lời nhận xét gì nhưng giúp tôi biết cách tiếp xúc với cử tọa bằng thị giác. Năm 1974, tôi được bổ nhiệm làm tiên phong đặc biệt và đi cùng anh Nigel Pitt, là người bạn sẽ gắn bó với tôi lâu dài.

Xung đột vũ trang tại Bắc Ai-len diễn ra vào thời điểm đó. Một số người gán cho miền bắc tên gọi phù hợp là “vùng đất của bom đạn”. Những cuộc chiến đấu ngoài đường, bắn tỉa, bắn nhau và bom xe xảy ra như cơm bữa. Lúc đó, vấn đề chính trị và tôn giáo liên quan chặt chẽ với nhau. Tuy nhiên, người Tin Lành và Công giáo đều biết Nhân Chứng không đứng về phe nào trong vấn đề chính trị. Vì thế, chúng tôi có thể rao giảng tự do và an toàn. Chủ nhà thường biết bạo động xảy ra khi nào và ở đâu, nên họ cảnh báo để chúng tôi tránh đi.

Tuy nhiên, cũng có những tình huống nguy hiểm. Ngày nọ, tôi và một tiên phong là anh Denis Carrigan đi rao giảng ở một thị trấn gần đó, nơi không có Nhân Chứng và trước đây chúng tôi chỉ đến đó một lần. Một phụ nữ vu cáo chúng tôi là lính cải trang của Anh, có lẽ vì cả hai chúng tôi đều không nói giọng Ai-len. Lời vu cáo đó khiến chúng tôi sợ hãi. Chỉ cần thân thiện với lính Anh thôi là có thể bị giết hoặc bắn vào đầu gối. Khi chỉ có hai chúng tôi đứng ngoài trời lạnh giá để chờ xe buýt, một chiếc xe đậu lại trước quán cà phê nơi mà người phụ nữ đã cáo buộc chúng tôi. Bà ấy đi ra nói chuyện với hai người đàn ông trên xe và chỉ thẳng về phía chúng tôi. Hai người ấy chầm chậm lái xe về phía chúng tôi và hỏi vài câu liên quan đến lịch trình xe buýt. Khi xe buýt đến, họ nói chuyện với tài xế. Chúng tôi không nghe rõ họ nói gì. Không có ai khác trên xe nên chúng tôi đinh ninh là họ đang sắp đặt để làm hại mình khi ra khỏi thị trấn. Nhưng điều đó đã không xảy ra. Khi xuống xe buýt, tôi hỏi tài xế: “Những người đó hỏi gì về chúng tôi vậy?”. Ông đáp: “Tôi biết các anh là ai nên đã nói cho họ biết. Đừng lo. Các anh không sao đâu”.

Anh Robert và chị Pauline vào ngày cưới.

Vào ngày cưới của chúng tôi, tháng 3 năm 1977

Năm 1976, tại hội nghị địa hạta ở Dublin, tôi gặp Pauline Lomax, một tiên phong đặc biệt đến thăm từ Anh Quốc. Cô ấy là người thiêng liêng tính, khiêm nhường và đáng yêu. Cô ấy và em trai là Ray đã biết chân lý từ nhỏ. Một năm sau, tôi và Pauline kết hôn, rồi tiếp tục làm tiên phong đặc biệt ở Ballymena, Bắc Ai-len.

Chúng tôi làm công việc vòng quanh trong một thời gian, cùng phụng sự với các anh chị ở Belfast, Londonderry, và những vùng nguy hiểm khác. Chúng tôi được khích lệ bởi đức tin của những anh chị đã từ bỏ niềm tin tôn giáo, sự thành kiến và ghen ghét ăn sâu trong lòng để phụng sự Đức Giê-hô-va. Chắc chắn ngài đã ban phước và bảo vệ họ!

Tôi sống ở Ai-len trong mười năm. Rồi vào năm 1981, chúng tôi được mời tham dự khóa thứ 72 của Trường Ga-la-át. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi được bổ nhiệm đến Sierra Leone, Tây Phi.

SIERRA LEONE—THỂ HIỆN ĐỨC TIN BẤT KỂ SỰ NGHÈO KHÓ

Chúng tôi sống trong nhà giáo sĩ với 11 anh chị tuyệt vời. Chúng tôi dùng chung một bếp, ba phòng vệ sinh, hai phòng tắm, một điện thoại, một máy giặt và một máy sấy. Ở đó thường xuyên bị cúp điện bất ngờ. Chuột chạy trên trần nhà, còn rắn hổ mang thì bò vào tầng hầm.

Anh Robert và những người khác cùng với mô-tô của họ, băng qua sông trên một chiếc bè gỗ.

Băng qua sông để dự hội nghị ở nước Guinea kế cận

Dù điều kiện sống không mấy lý tưởng nhưng thánh chức mang lại nhiều niềm vui. Người ta tôn trọng Kinh Thánh và lắng nghe. Nhiều người đã tìm hiểu và chấp nhận chân lý. Người địa phương gọi tôi là “ông Robert”, còn Pauline là “bà Robert”. Tuy nhiên, sau một thời gian, tôi ít ra ngoài làm thánh chức hơn vì rất bận rộn với công việc ở chi nhánh. Lúc đó, người ta bắt đầu gọi Pauline là “bà Pauline”, còn tôi là “ông Pauline”. Vợ tôi rất thích điều đó!

Anh Robert và chị Pauline với chiếc xe hơi của họ.

Trong một chuyến rao giảng ở Sierra Leone

Nhiều anh em ở đó rất nghèo, nhưng Đức Giê-hô-va luôn chăm sóc cho nhu cầu của họ, đôi khi qua những cách tuyệt vời (Mat 6:33). Tôi nhớ có một chị chỉ có đủ tiền mua thức ăn cho chị và các con trong ngày đó. Nhưng chị đã tặng số tiền ấy cho một anh bị bệnh không có tiền mua thuốc trị sốt rét. Ngay ngày hôm đó, bất ngờ có một phụ nữ đến nhờ chị làm tóc và trả tiền cho chị. Có rất nhiều trường hợp giống như thế.

NIGERIA—HỌC VĂN HÓA MỚI

Chúng tôi ở Sierra Leone trong chín năm. Rồi chúng tôi được chuyển đến Bê-tên ở Nigeria, một văn phòng chi nhánh lớn. Tôi làm cùng công việc văn phòng như khi ở Sierra Leone, nhưng đối với Pauline thì đó là một sự thay đổi lớn và không dễ dàng. Trước đây, cô ấy dành 130 giờ mỗi tháng trong thánh chức, và có nhiều cuộc học hỏi Kinh Thánh tiến bộ. Giờ đây cô ấy làm việc trong phòng may vá và dành cả ngày để sửa áo quần. Cần thời gian để thích ứng, nhưng rồi Pauline nhận ra rằng người khác biết ơn công việc mình đang làm, và cô ấy tập trung vào những cơ hội để khích lệ các thành viên Bê-tên khác.

Văn hóa Nigeria rất mới lạ với chúng tôi, và có nhiều điều chúng tôi phải học. Lần nọ, một anh đến văn phòng của tôi để giới thiệu một chị mới được nhận vào Bê-tên. Khi tôi đưa tay ra để bắt tay chị thì chị sấp mình dưới chân tôi. Tôi kinh ngạc! Lập tức tôi nghĩ đến hai câu Kinh Thánh: Công vụ 10:25, 26 và Khải huyền 19:10. Tôi tự nhủ: “Mình có nên bảo chị ấy không nên làm thế không?”. Nhưng cùng lúc, tôi nhận ra rằng chị ấy đã được nhận vào Bê-tên nên biết điều Kinh Thánh dạy.

Tôi cảm thấy lúng túng cho đến cuối cuộc nói chuyện, và sau đó đã tìm hiểu về văn hóa của nước này. Tôi biết được rằng chị ấy đã thực hiện một phong tục mà vào lúc đó vẫn còn thịnh hành tại một số vùng trong nước. Người nam cũng sẽ sấp mình xuống như thế. Đó là cách để thể hiện lòng tôn trọng, chứ không phải hành động thờ phượng. Trong Kinh Thánh cũng có những trường hợp như thế (1 Sa 24:8). Tôi mừng là mình đã không nói gì khiến chị ấy cảm thấy xấu hổ.

Chúng tôi đã gặp nhiều anh chị Nigeria thể hiện lòng trung thành không lay chuyển qua năm tháng. Hãy xem trường hợp của anh Isaiah Adagbona.b Anh học chân lý khi còn trẻ, và rồi bị chẩn đoán mắc bệnh phong cùi. Anh được gửi đến trại người cùi, và ở đó anh là Nhân Chứng duy nhất. Bất kể sự chống đối, anh đã giúp hơn 30 người phong cùi chấp nhận chân lý và thành lập một hội thánh tại đấy.

KENYA—CÁC ANH EM ĐÃ KIÊN NHẪN VỚI TÔI

Chơi với một con tê giác mồ côi ở Kenya

Năm 1996, chúng tôi được bổ nhiệm đến chi nhánh Kenya. Đây là lần đầu tiên tôi trở lại nước này kể từ lần được miêu tả ở đầu bài. Chúng tôi sống ở Bê-tên. Trong số khách đến thăm chi nhánh cũng có những con khỉ mặt đen (khỉ vervet). Chúng thường giật trái cây trong tay các chị. Ngày nọ, một chị ở Bê-tên đã để cửa sổ mở rồi đi làm. Khi chị trở về thì thấy một gia đình nhà khỉ đang thưởng thức đồ ăn trong phòng. Chị la lên và bỏ chạy. Những con khỉ cũng hét lên và nhảy khỏi cửa sổ.

Vợ chồng tôi tham gia một hội thánh tiếng Swahili. Sau một thời gian ngắn, tôi được giao điều khiển Buổi học cuốn sách hội thánh (nay gọi là Phần học Kinh Thánh của hội thánh). Tuy nhiên, tiếng Swahili của tôi vẫn còn rất kém. Tôi thường chuẩn bị tài liệu trước, nên có thể đọc được câu hỏi. Nhưng nếu các anh chị trả lời bằng từ ngữ khác một chút so với trong đoạn thì tôi không hiểu. Tôi cảm thấy rất ngượng và tội nghiệp các anh chị. Tôi rất ấn tượng vì họ đã chấp nhận sự sắp đặt này, cũng như thể hiện sự kiên nhẫn và khiêm nhường.

HOA KỲ—THỂ HIỆN ĐỨC TIN BẤT KỂ SỰ THỊNH VƯỢNG

Chúng tôi ở Kenya được gần một năm. Rồi vào năm 1997, chúng tôi được mời đến Bê-tên ở Brooklyn, New York. Giờ đây, chúng tôi ở trong một đất nước có sự thịnh vượng về vật chất, là điều có thể gây ra vấn đề (Châm 30:8, 9). Tuy nhiên, ngay cả trong một đất nước như thế, anh em vẫn thể hiện đức tin mạnh mẽ. Anh em chúng ta dùng thời gian và tài sản không phải để làm giàu cho chính mình mà để ủng hộ công việc tốt lành của tổ chức Đức Giê-hô-va.

Nhiều năm qua, chúng tôi đã thấy đức tin của anh em đồng đạo trong những hoàn cảnh khác nhau. Ở Ai-len, anh em thể hiện đức tin bất kể nội chiến. Ở châu Phi, anh em thể hiện đức tin bất kể sự nghèo khó và bị cô lập. Ở Hoa Kỳ, anh em thể hiện đức tin bất kể sống ở nước thịnh vượng. Đức Giê-hô-va hẳn vui mừng biết bao khi nhìn xuống và thấy những người thể hiện tình yêu thương với ngài trong mọi hoàn cảnh!

Với Pauline ở Bê-tên Warwick

Thời gian thấm thoát trôi qua, “nhanh hơn thoi thợ dệt” (Gióp 7:6). Hiện nay, chúng tôi làm việc với các anh chị ở trụ sở trung ương Warwick, New York, và vui vẻ phụng sự cùng với những người thật lòng yêu thương lẫn nhau. Chúng tôi hạnh phúc, thỏa nguyện và vui mừng làm những gì có thể để ủng hộ Vua chúng ta, Chúa Giê-su Ki-tô, đấng mà không lâu nữa sẽ ban thưởng cho những người trung thành.—Mat 25:34.

a Hội nghị địa hạt là tên gọi trước đây của hội nghị vùng.

b Kinh nghiệm của anh Isaiah Adagbona được đăng trong Tháp Canh ngày 1-4-1998, trg 22-27. Anh qua đời vào năm 2010.

    Ấn phẩm Tiếng Việt (1984-2025)
    Đăng xuất
    Đăng nhập
    • Việt
    • Chia sẻ
    • Tùy chỉnh
    • Copyright © 2025 Watch Tower Bible and Tract Society of Pennsylvania
    • Điều khoản sử dụng
    • Quyền riêng tư
    • Cài đặt quyền riêng tư
    • JW.ORG
    • Đăng nhập
    Chia sẻ