“Điều trọng hơn trong ba điều đó là tình yêu-thương”
“Nên, bây giờ còn có ba điều nầy: đức-tin, sự trông-cậy, tình yêu-thương; nhưng điều trọng hơn trong ba điều đó là tình yêu-thương” (I Cô-rinh-tô 13:13).
1. Một nhà nhân chủng học đã nói gì về sự yêu thương?
Một nhà nhân chủng học lỗi lạc trên thế giới có lần đã nói: “Lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại, chúng ta mới hiểu nhu cầu căn bản quan trọng nhất của nhân loại về phương diện tâm lý là nhu cầu yêu thương. Tình yêu thương là trung tâm của mọi nhu cầu của nhân loại cũng như mặt trời là trung tâm của thái dương hệ với các hành tinh quay xung quanh mặt trời... Một đứa bé không được yêu thương thì sẽ rất khác với những đứa được yêu thương về phương diện sinh vật hóa (biochemical), thể chất và tâm lý. Thậm chí chúng cũng lớn lên khác nhau nữa. Ngày nay chúng ta biết rằng con người được sinh ra là để sống như thể sống và yêu thương là một. Dĩ nhiên điều nầy không phải là mới. Đây chỉ là hiệu lực hóa Bài Giảng trên Núi”.
2. a) Sứ đồ Phao-lô đã cho thấy thế nào sự quan trọng của tình yêu thương? b) Chúng ta nên xem xét các câu hỏi nào bây giờ?
2 Đúng vậy, như nhà nhân chủng học nầy đã công nhận, lẽ thật về sự quan trọng của tình yêu thương đối với hạnh phúc nhân loại không phải là điều gì mới. Có thể là ngày nay những người học thức của thế gian mới hiểu được nhưng lẽ thật nầy đã xuất hiện trong Kinh-thánh, Lời của Đức Chúa Trời, hơn 19 thế kỷ trước đây. Đó là tại sao sứ đồ Phao-lô đã có thể viết: “Nên bây giờ còn có ba điều nầy: đức-tin, sự trông-cậy, tình yêu-thương; nhưng điều trọng hơn trong ba điều đó là tình yêu-thương” (I Cô-rinh-tô 13:13). Bạn có biết tại sao tình yêu thương lại trọng hơn đức tin và sự trông cậy không? Tại sao tình yêu thương cũng có thể nói là cao trọng nhất trong những đức tính của Đức Chúa Trời và trong các bông trái của thánh linh?
Bốn loại yêu thương
3. Có những thí dụ nào trong Kinh-thánh nói về tình yêu lãng mạn?
3 Đức Chúa Trời bày tỏ sự khôn ngoan và lòng quan tâm trìu mến của Ngài đối với nhân loại khi tạo ra con người với khả năng bày tỏ tình yêu thương. Đáng chú ý là trong tiếng Hy-lạp thời xưa có bốn chữ nói về “tình yêu-thương”. Một chữ là e’ros, ám chỉ đến tình yêu thương lãng mạn đối với người khác phái. Các người viết Kinh-thánh phần tiếng Hy-lạp không có cơ hội dùng chữ e’ros, mặc dù bản dịch Septuagint dùng hình thức của chữ nầy trong Châm-ngôn 7:18 và 30:16, và có những câu khác nói về tình yêu lãng mạn trong Kinh-thánh phần tiếng Hê-bơ-rơ. Thí dụ, chúng ta đọc thấy Y-sác “yêu-mến” Rê-be-ca (Sáng-thế Ký 24:67). Một thí dụ thật đáng chú ý về tình yêu thương loại nầy là trong trường hợp của Gia-cốp, ông đã đem lòng yêu thương nàng Ra-chên xinh đẹp ngay từ lúc mới thấy nàng. Thật vậy, “Gia-cốp vì Ra-chên, phải giúp việc trong bảy năm; nhưng bởi yêu nàng, nên coi bảy năm bằng chừng đôi ba bữa” (Sáng-thế Ký 29:9-11, 17, 20). Sách Nhã-ca của Sa-lô-môn cũng nói đến tình yêu lãng mạn giữa chàng chăn chiên và nàng thôn nữ. Nhưng phải nhấn mạnh càng nhiều càng tốt rằng loại tình yêu nầy, dù có thể đem lại sự thoải lòng và vui mừng nhiều, chỉ được nên bày tỏ khi nào hòa hợp với các tiêu chuẩn công bình của Đức Chúa Trời. Kinh-thánh cho chúng ta biết chỉ có tình yêu của người vợ đã cưới đúng phép mới có thể làm cho người chồng “say-mê mãi mãi” (Châm-ngôn 5:15-20).
4. Có thí dụ nào trong Kinh-thánh chỉ về tình yêu thương trong gia đình?
4 Kế đến là thứ tình yêu thương khắng khít trong gia đình, hay là tình thương tự nhiên dựa trên liên hệ máu mủ. Chữ Hy-lạp chỉ loại tình cảm nầy là stor.ge’. Để nói lên tình yêu thương do máu mủ, người ta thường có câu “Một giọt máu đào hơn ao nước lã”. Chúng ta có gương mẫu tốt về loại tình yêu nầy qua tình thương của Ma-ri và Ma-thê dành cho anh ruột là La-xa-rơ. Tình cảm sâu đậm đối với anh được thể hiện qua việc họ than khóc rất nhiều trước cái chết bất ngờ của La-xa-rơ. Họ đã vui mừng biết bao khi Giê-su làm sống lại người anh thân yêu của họ! (Giăng 11:1-44). Một gương mẫu khác về loại tình yêu thương nầy là tình mẫu tử (So sánh I Tê-sa-lô-ni-ca 2:7). Vì vậy, để nhấn mạnh tình yêu thương sâu đậm dành cho Si-ôn, Đức Giê-hô-va đã nói rằng tình thương đó còn lớn hơn cả tình mẫu tử tức tình mẹ dành cho con (Ê-sai 49:15).
5. Ngày nay sự vô tình (thiếu tình thương tự nhiên) được thấy rõ thế nào?
5 Một dấu hiệu cho biết chúng ta đang sống trong “ngày sau-rốt” với “những thời-kỳ khó-khăn” là sự “vô-tình” (II Ti-mô-thê 3:1, 3). Bởi vì thiếu thốn tình gia đình, một số trẻ em bỏ trốn khỏi nhà và một số con cái đã trưởng thành bỏ bê cha mẹ già (So sánh Châm-ngôn 23:22). Sự vô tình (thiếu tình thương tự nhiên) cũng thấy được qua việc bạo hành trẻ em đang lan tràn ngày nay—một số cha mẹ đánh đập con cái của họ một cách trầm trọng đến độ phải vào nhà thương. Thiếu tình thương cha mẹ cũng được thấy rõ trong việc họ thất bại đối với sự sửa trị con cái của họ. Để cho con cái muốn làm gì cũng được không phải là bằng chứng của tình yêu thương nhưng là tránh né trách nhiệm. Một người cha thật sự thương con sẽ sửa trị con cái khi cần (Châm-ngôn 13:24; Hê-bơ-rơ 12:5-11).
6. Hãy cho thí dụ về tình thương giữa bạn bề trong Kinh-thánh.
6 Kế nữa là chữ Hy-lạp phi.li’a ám chỉ tình yêu thương (không xen lẫn tình dục) giữa bạn bè, như giữa hai người đàn ông hay đàn bà thành thục. Chúng ta có gương mẫu tốt về tình yêu thương đó nơi Đa-vít và Giô-na-than trong cách họ đã thương mến nhau. Khi Giô-na-than bị giết trong chiến trận, Đa-vít khóc bạn: “Hỡi Giô-na-than, anh tôi, lòng tôi quặn-thắt vì anh. Anh làm cho tôi khoái dạ; nghĩa bầu-bạn của anh lấy làm quí hơn tình thương người nữ” (II Sa-mu-ên 1:26). Chúng ta cũng biết là đấng Christ có sự trìu mến đặc biệt đối với sứ đồ Giăng là môn đồ “được Chúa Giê-su yêu” (Giăng 20:2).
7. Đặc tính của tình yêu thương a.ga’pe là gì và tình yêu thương nầy được thể hiện như thế nào?
7 Sứ đồ Phao-lô đã dùng chữ Hy-lạp nào nơi I Cô-rinh-tô 13:13, khi ông nói về đức tin, sự trông cậy và tình yêu thương và nói “điều trọng hơn trong ba điều đó là tình yêu thương”? Ở đây ông dùng chữ a.ga’pe, cùng một chữ mà sứ đồ Giăng dùng khi ông nói “Đức Chúa Trời là sự yêu thương” (I Giăng 4:8, 16). Đây là loại yêu thương hướng dẫn bởi nguyên tắc. Tình yêu thương nầy có thể có hoặc không bao hàm tình thương và sự trìu mến, nhưng đây là thứ tình cảm không ích kỷ hay cảm muốn thích làm điều tốt đối với người khác bất cần người nhận có xứng đáng không hoặc là người ban cho có được lợi ích không. Tình yêu thương nầy đã khiến Đức Chúa Trời ban Con yêu quí thân thiết nhất trong lòng Ngài, Con độc sanh là Giê-su Christ “hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư-mất mà được sự sống đời đời” (Giăng 3:16). Sứ đồ Phao-lô nhắc chúng ta thật khéo: Vả, họa mới có kẻ chịu chết vì người nghĩa; dễ thường cũng có kẻ bằng lòng chết vì người lành. Nhưng Đức Chúa Trời tỏ lòng yêu-thương Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là người có tội, thì đấng Christ vì chúng ta chịu chết” (Rô-ma 5:7, 8). Đúng thế, tình yêu thương a.ga’pe là làm điều tốt đối với người khác không kể đến địa vị xã hội của họ hay là tốn kém cho người bày tỏ tình yêu thương.
Tại sao trọng hơn đức tin và sự trông cậy?
8. Tại sao tình yêu thương a.ga’pe lại trọng hơn đức tin?
8 Nhưng tại sao Phao-lô lại nói rằng tình yêu thương nầu (a.ga’pe) trọng hơn đức tin? Ông viết nơi I Cô-rinh-tô 13:2: “Dầu tôi được ơn nói tiên-tri, cùng biết đủ các sự mầu-nhiệm và mọi sự hay-biết; dầu tôi có cả đức-tin đến nỗi dời núi được, nhưng không có tình yêu-thương, thì tôi chẳng ra gì” (So sánh Ma-thi-ơ 17:20). Đúng vậy, nếu chúng ta cố gắng đạt sự hiểu biết và lớn lên trong đức tin chỉ vì một ý định ích kỷ thì điều đó không đem lại lợi ích gì cho chúng ta từ Đức Chúa Trời. Tương tợ thế, Giê-su cho thấy một số người sẽ ‘nhơn danh ngài mà nói tiên-tri, nhơn danh ngài mà trừ quỉ, và nhơn danh ngài mà làm phép lạ’ nhưng sẽ không được ngài chấp nhận (Ma-thi-ơ 7:22, 23).
9. Tại sao tình yêu thương trọng hơn sự trông cậy?
9 Tại sao tình yêu thương a.ga’pe cũng trọng hơn sự trông cây? Bởi vì sự trông cậy có thể chỉ nghĩ đến mình, một người chỉ quan tâm đến lợi ích riêng, trong khi tình yêu thương “chẳng kiếm tư-lợi” (I Cô-rinh-tô 13:4, 5). Hơn nữa, sự trông cậy (hy vọng)—chẳng hạn được sống sót qua khỏi “hoạn-nạn lớn” để vào thế giới mới—không còn nữa khi những gì trông đợi đã đến rồi (Ma-thi-ơ 24:21). Như Phao-lô nói, “vì chúng ta được cứu trong sự trông-cậy, nhưng khi người ta đã thấy điều mình trông rồi, ấy không phải là trông nữa: mình thấy rồi, sao còn trông làm chi? Song nếu chúng ta trông điều mình không thấy, ấy là chúng ta nhờ đợi điều đó cách nhịn-nhục” (Rô-ma 8:24, 25). Tình yêu thương thì còn lại mãi mãi và không bao giờ hư mất (I Cô-rinh-tô 13:7, 8). Vì vậy, tình yêu thương không ích kỷ (a.ga’pe) trọng hơn cả đức tin hay sự trông cậy.
Trọng hơn sự khôn ngoan, công bình và quyền năng?
10. Tại sao có thể nói tình yêu thương là cao trọng nhất trong bốn đức tính chính của Đức Chúa Trời?
10 Bây giờ, chúng ta hãy xem xét bốn đức tính chính của Giê-hô-va Đức Chúa Trời là: sự khôn ngoan, công bình, quyền năng và yêu thương. Có thể nào nói rằng sự yêu thương là cao trọng nhất trong những đức tính nầy không? Có thể lắm. Tại sao? Bởi vì tình yêu thương là động lực chính thúc đẩy Đức Chúa Trời làm mọi sự. Vì thế mà sứ đồ Giăng đã viết: “Đức Chúa Trời là sự yêu-thương”. Đúng vậy Đức Chúa Trời là hiện thân của sự yêu thương (I Giăng 4:8, 16). Chúng ta không thấy nơi nào trong Kinh-thánh nói rằng Đức Chúa Trời là sự khôn ngoan, công bình hay là quyền năng. Đúng ra, chúng ta được biết rằng Đức Giê-hô-va có những đức tính đó (Gióp 12:13; Thi-thiên 147:5; Đa-ni-ên 4:37). Bốn đức tính nầy hoàn toàn thăng bằng ở trong Ngài. Nhờ tình yêu thương thúc đẩy, Đức Giê-hô-va hoàn thành ý định Ngài bằng cách dùng hay chú trọng đến ba đức tính kia.
11. Điều gì đã thúc đẩy Đức Giê-hô-va sáng tạo ra vũ trụ, các tạo vật thần linh và nhân loại?
11 Vậy thì, điều gì đã thúc đẩy Đức Giê-hô-va sáng tạo ra vũ trụ với các tạo vật thông minh là các thần linh và loài người? Có phải sự khôn ngoan hay quyền năng không? Không, vì Đức Chúa Trời chỉ xử dụng sự khôn ngoan và quyền năng để sáng tạo. Thí dụ, chúng ta đọc: “Đức Giê-hô-va dùng sự khôn-ngoan lập nên trái đất” (Châm-ngôn 3:19). Hơn nữa, đức tính công bình của Ngài không đòi hỏi Ngài tạo ra các tạo vật với sự tự do lựa chọn. Tình yêu thương của Đức Chúa Trời thúc đẩy Ngài chia xẻ niềm vui được sống với các tạo vật khác. Vì tội lỗi của A-đam, nhân loại bị sự công bình kết án nhưng chính nhờ tình yêu thương của Đức Chúa Trời mới trừ bỏ được án phạt đó (Giăng 3:16). Đúng thế, chính tình yêu thương đã khiến Đức Giê-hô-va có ý định cho những người biết vâng lời sống trong địa-đàng sắp đến trên trái đất (Lu-ca 23:43).
12. Chúng ta đáp ứng thế nào đối với quyền năng, sự công bình, và tình yêu thương của Đức Chúa Trời?
12 Bởi vì sự toàn năng của Đức Chúa Trời, chúng ta không dám trêu chọc lòng ghen tương của Ngài. Phao-lô hỏi: “Hay là chúng ta muốn trêu-chọc lòng Chúa ghen chăng? Chúng ta há mạnh hơn Ngài sao?” (I Cô-rinh-tô 10:22). Dĩ nhiên, Đức Giê-hô-va là “Đức Chúa Trời ghen-tương”, không phải theo ý nghĩa xấu, nhưng Ngài “đòi-hỏi sự thờ-phượng chuyên-độc” (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:5). Với tư cách là tín đồ đấng Christ, chúng ta khiếp sợ trước sự khôn ngoan không dò thấu của Đức Chúa Trời đã được thể hiện qua nhiều cách (Rô-ma 11:33-35). Sự kính trọng sâu xa đối với sự công bình của Ngài khiến chúng ta tránh xa những tội lỗi cố ý (Hê-bơ-rơ 10:26-31). Nhưng hiển nhiên, tình yêu thương phải là đức tính cao trọng nhất trong bốn đức tính chính của Đức Chúa Trời. Chính lòng yêu thương không ích kỷ của Đức Giê-hô-va kéo chúng ta đến với Ngài và làm cho chúng ta muốn làm đẹp lòng Ngài, muốn thờ phượng Ngài và dự phần vào việc làm thánh danh Ngài (Châm-ngôn 27:11).
Trọng nhất trong các bông trái của thánh linh
13. Tình yêu thương đứng hàng thứ mấy trong các trái của thánh linh?
13 Theo Ga-la-ti 5:22, 23, tình yêu thương đứng hàng thứ mấy trong chín trái của thánh linh? Các trái nầy là “lòng yêu-thương, sự vui-mừng, bình-an, nhịn-nhục, nhơn-từ, hiền-lành, trung-tín, mềm-mại, tiết-độ”. Phao-lô liệt kê tình yêu thương trước nhất là có lý do. Có phải tình yêu thương trọng hơn sự vui mừng là đức tính kế tiếp mà ông kể không? Đúng vậy, bởi vì không thể nào có được sự vui mừng lâu dài nếu không có tình yêu thương. Thật vậy, thế gian không có sự vui mừng bởi vì tính ích kỷ, thiếu tình yêu thương. Nhưng Nhân-chứng Giê-hô-va có tình yêu thương lẫn nhau và họ yêu thương Cha trên trời của họ. Vì vậy, đúng lý là họ có được vui mừng và lời tiên tri nói là họ “sẽ hát mừng vì lòng đầy vui-vẻ” (Ê-sai 65:14).
14. Tại sao có thể nói rằng tình yêu thương trọng hơn trái của thánh linh là sự bình an?
14 Tình yêu thương cũng trọng hơn trái của thánh linh là sự bình an. Vì thiếu tình yêu thương nên thế gian đầy sự va chạm và xung đột. Nhưng dân tộc của Đức Giê-hô-va ăn ở hòa bình với nhau trên khắp đất. Lời của người viết Thi-thiên nói đúng về họ: “Đức Giê-hô-va sẽ chúc phước bình-an cho dân-sự Ngài” (Thi-thiên 29:11). Họ có được sự bình-an nầy bởi vì họ mang dấu hiệu giúp nhận biết ai là tín đồ thật của đấng Christ, đó là tình yêu thương (Giăng 13:35). Chỉ riêng tình yêu thương cũng đủ vượt qua mọi yếu tố gây chia rẽ, dù là yếu tố do chủng tộc, quốc gia hay văn hóa đi nữa. Tình yêu thương là “dây liên-lạc của sự trọn-lành” (Cô-lô-se 3:14).
15. Tình yêu thương có vai trò trọng nhất thế nào khi so sánh với trái của thánh linh là sự nhịn nhục?
15 Vai trò trọng nhất của tình yêu thương cũng thấy được khi so sánh với tính nhịn nhục, kiên nhẫn chịu đựng điều sai quấy hay sự khiêu khích. Nhịn nhục có nghĩa là kiên nhẫn cũng như chậm nóng giận. Điều gì khiến cho người ta không kiên nhẫn và dễ nóng giận? Chẳng phải là thiếu tình thương hay sao? Tuy nhiên, Cha trên trời của chúng ta có tính nhịn nhục và “chậm giận” (Xuất Ê-díp-tô Ký 34:6; Lu-ca 18:7). Tại sao? Bởi vì Ngài yêu thương chúng ta và “không muốn cho một người nào chết mất” (II Phi-e-rơ 3:9).
16. Tình yêu thương là thế nào so với sự nhơn từ, hiền lành, mềm mại, tiết độ?
16 Phần trên đã cho chúng ta thấy tại sao tình yêu thương trọng hơn đức tin, và các lý do đó cũng áp dụng cho các bông trái còn lại của thánh linh, đó là: nhơn từ, hiền lành, mềm mại và tiết độ. Tất cả những đức tính nầy đều cần thiết, nhưng không có lợi ích cho chúng ta nếu không có tình yêu thương, đúng như chính Phao-lô đã lưu ý khi viết nơi I Cô-rinh-tô 13:3 mà rằng: “Dầu tôi phân-phát gia-tài để nuôi kẻ nghèo-khó, lại bỏ thân mình để chịu đốt, song không có tình yêu-thương, thì điều đó chẳng ích chi cho tôi”. Ngược lại, chính tình yêu thương sinh ra những đức tính như nhơn từ, hiền lành, trung tín, mềm mại, tiết độ. Vì thế, Phao-lô nói tiếp rằng tình yêu thương là nhơn từ và “hay dung-thứ mọi sự, tin mọi sự, trông-cậy mọi sự, nín chịu mọi sự”. Đúng vậy, và “tình yêu-thương chẳng hề hư-mất bao giờ” (I Cô-rinh-tô 13:4, 7, 8). Chúng ta đã bàn nhiều rồi là những bông trái khác của thánh linh là những sự thể hiện của tình yêu thương hay là những khía cạnh khác của tình yêu thương, trái đầu nhất của thánh linh, tình yêu thương quả là trọng hơn hết.
17. Có lời nào trong Kinh-thánh làm vững thêm cho kết luận tình yêu thương là bông trái trọng nhất của thánh linh?
17 Lời của Phao-lô sau đây cũng làm vững thêm cho kết luận tình yêu thương là trọng nhất trong những bông trái của thánh linh: “Đừng mắc nợ ai chi hết, chỉ mắc nợ về sự yêu-thương nhau mà thôi, vì ai yêu kẻ lân-cận mình ấy là đã làm trọn luật-pháp. Vả, những điều-răn nầy... đều tóm lại trong một lời nầy: Ngươi phải yêu kẻ lân-cận mình như mình. Sự yêu-thương chẳng hề làm hại kẻ lân-cận; vậy yêu-thương là sự làm trọn luật-pháp” (Rô-ma 13:8-10). Môn đồ Gia-cơ gọi luật yêu người lân cận như mình là “luật-pháp tôn-trọng” (Gia-cơ 2:8).
18. Có bằng chứng nào nữa cho thấy tình yêu thương là đức tính cao trọng nhất?
18 Còn có thêm bằng chứng nào nữa không cho thấy tình yêu thương là đức tính cao trọng nhất? Chắc chắn là có. Hãy xem xét điều gì đã xảy ra khi một thầy thông giáo hỏi Giê-su: “Trong các điều-răn, điều nào là đầu hết?” Ông có lẽ nghĩ rằng Giê-su sẽ trích một trong mười điều răn. Nhưng Giê-su đã trích từ Phục-truyền Luật-lệ Ký 6:4, 5, và nói: “Nầy là điều đầu nhứt: Hỡi Y-sơ-ra-ên, hãy nghe: [Giê-hô-va] Đức Chúa Trời chúng ta là Chúa có một. Ngươi phải hết lòng, hết linh-hồn, hết trí-khôn, hết sức mà kính-mến [Giê-hô-va] Đức Chúa Trời ngươi”. Rồi Giê-su nói thêm: “Nầy là điều thứ hai: Ngươi phải yêu kẻ lân-cận như mình. Chẳng có điều-răn nào lớn hơn hai điều đó” (Mác 12:28-31).
19. Một số kết quả nổi bật của tình yêu thương a.ga’pe là gì?
19 Thật vậy, Phao-lô khi nói về đức tin, sự trông cậy và tình yêu thương đã không nói quá đáng rằng: “Điều trọng hơn trong ba điều đó là tình yêu-thương”. Bày tỏ tình yêu thương đem lại kết quả là có sự liên lạc tốt với Cha trên trời của chúng ta và với người khác, kể cả những người trong hội-thánh và trong gia đình chúng ta. Tình yêu thương có tác dụng xây dựng cho chúng ta. Bài tiếp theo đây sẽ cho thấy tình yêu thương thật có thể sanh nhiều ân phước.
Bạn trả lời thế nào?
◻ Tình yêu thương trọng hơn đức tin và sự trông cậy như thế nào?
◻ Chữ a.ga’pe có nghĩa gì, và tình yêu thương nầy được bày tỏ như thế nào?
◻ Tại sao sự yêu thương là cao trọng nhất trong bốn đức tính chính của Đức Chúa Trời?
◻ Thế nào tình yêu thương là trọng hơn các trái khác của thánh linh?
[Hình nơi trang 11]
Tình yêu thương thúc đấy Đức Chúa Trời sáng tạo ra loài người để sống trong địa-đàng trên đất. Bạn có hy vọng ở trong đó không?